Ánh chiều tà phủ xuống, những tia nắng ấm nhạt len lỏi cánh rừng bạt ngàn, xuyên qua kẽ lá rậm rạp. Lạc Nhật sơn mạch được coi là một trong những rừng rậm lớn nhất và hung hiểm nhất của Huyền Nguyệt đại lục. Diện tích của nó bao la hùng vĩ, núi cao rừng sâu chồng chất lên nhau, huyền thú nhiều không kể xiết, và ý thức lãnh địa của chúng nó rất mạnh mẽ. Nếu ai vô tình xâm nhập lãnh địa của chúng nó, đều sẽ bị bao vây cắn xé đến xương cốt cũng không dư lại.
Lạc Nhật sơn mạch mặc dù nguy hiểm, nhưng lại là con đường ngắn nhất đi thông các quốc gia khác. Chỉ cần cẩn thận đi qua khu vực bên ngoài, không xâm nhập nội địa trung tâm, không kinh động huyền thú cấp cao thì liền sẽ bình an vô sự.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng xe ngựa chạy chậm trên đường mòn bên hông cánh rừng, một mặt là vực thẳm sâu không thấy đấy, nếu ai có chứng sợ độ cao nhìn xuống khẳng định sẽ sợ xanh mặt, đầu xe ngựa được bốn con ngựa hùng tráng kéo đi về phía trước, trên lưng ngựa còn ngồi một thanh niên đội nón rộng vành, hông giắt trường kiếm, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc như đao tước. Vừa nhìn đã biết là người có võ. Mỗi tay của hắn cầm hai sợi dây thừng nối lại với nhau, đầu còn lại cột vào trên cổ của bốn con ngựa, hắn không chút hoang mang mà điều khiển đường đi của chúng nó. Chạy nhanh nhưng không xốc nảy một chút nào.
Hình dáng bên ngoài của xe ngựa không có gì bắt mắt, nhưng nếu có dân trong nghề tới xem liền sẽ phát hiện nó cũng không phải xe ngựa bình thường. Thân xe có màu nâu trầm, tài liệu sáng bóng, nó làm từ gỗ Huyền Âm vạn năm luyện chế mà thành. Gỗ Huyền Âm chính là tài liệu hiếm có và giá cả đắt đỏ, sau khi được luyện khí sư luyện chế là có thể làm thành vũ khí, chém sắt như chém bùn, lợi hại không gì sánh nổi. Mà xe ngựa này sử dụng gỗ Huyền Âm với mục đích chặn lại tạp âm và có thể chặn bất cứ vũ khí công kích, ngay cả huyền khí cũng có thể giảm nhẹ lực sát thương.
Đầu vành xe, còn treo lủng lẳng hai cái chuông màu bạc, mỗi lần xe lắc lư, chúng nó đinh đang không ngừng, thanh âm không phải là bất quy luật loạn xạ mà như có loại nhịp điệu huyền bí nào đó, linh hoạt mờ ảo, như xa như gần. Ở một chỗ không dễ thấy còn khắc ấn ký hình ngọn lửa, nếu không chú tâm quan sát là sẽ không thấy được.
Xe ngựa này nói cao điệu thì không cao điệu, cũng không rầm rộ khoe khoang, nhưng lại làm cho người nhìn phải mát con mắt và không dám khinh thường chủ nhân của nó.
Hình dáng bên ngoài bình thường là thế, nhưng không gian bên trong xe rất lớn, vuông vức cũng có thể chứa đủ mười người. Vật trang trí lại thập phần xa xỉ lại không mất đi vẻ tinh tế. Một cái ghế dài phủ da thú mềm mại đặt ở cuối góc, hai thanh ghế dựa nhỏ đặt san sát nhau, và một cái bàn vuông đặt chính giữa, bên trên phóng các loại đồ ăn vặt.
Mặc kệ bên ngoài lắc lư dữ dội cỡ nào, trong xe lại không chấn động một chút. Không thể không nói người làm ra cỗ xe ngựa này phải có kiến thức uyên bác và thuần thục lâu năm. Tuyệt đối không phải một luyện khí sư tay mơ mà có thể làm đến được.
Lúc này, một con móng vuốt màu đen hướng lên trên bàn bắt đầu sờ soạng, hai chỉ móng cầm lấy một khối bánh ngọt, trong mắt lập lòe thèm nhỏ dãi.
Bốp!
Một bàn tay đột nhiên từ phía sau đánh tới, đồ ăn cứ thế rớt xuống.
Meo!
Tiểu hắc miêu nhe răng trợn mắt kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy oán khí nhìn cô nhóc thắt hai bím vừa mới đánh rớt đồ ăn của nó.
Mạc Du Hồng xách cổ của tiểu hắc miêu lên, ngón trỏ của tay còn lại chọt chọt vào bụng nó, bất đắc dĩ nói:
"Tiểu hắc! Ngươi lại nhân lúc ta không chú ý mà muốn ăn vụng đồ ngọt sao. Ngươi không soi gương lại cái bụng đã nhô lên cao của ngươi sao? Còn ăn nữa là sẽ béo phì đó!!! Việc quan trọng phải nói ba lần. Một con mèo mập là sẽ không tìm được tướng công đâu?”
Tiểu hắc quào quào móng vuốt, trong lòng thầm kháng nghị.
Ta là Cửu Mệnh Li Miêu cao quý lãnh diễm. Ta mới sẽ không mập, ta soi gương một ngày tám trăm bận mà có thấy bụng nhô ra đâu. Còn nữa lão tử là đực - là giống đực đó? Tìm tướng công cái quỷ gì? Lão tử phải tìm là một con tiểu miêu yêu chân dài da trắng, chứ không phải tìm đồng loại về để trưng. Chủ nhân ngươi làm ơn phân biệt cho rõ, không nên nói chuyện ma quỷ.
Mạc Du Hồng nhìn nó, lẩm bẩm nói:
"Tiểu vật nhỏ, ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi phải nghe ta. Đừng tự hại bản thân mình nữa, được không?"
Meo!
Tiểu hắc cụp mắt ỉu xìu thở dài, chủ nhân ác ma này! Lại lấy lý do muốn tốt cho nó mà cấm nó ăn nữa.
Lần thứ n rồi.
Mạc Vân Long ngẩng đầu lên giữa một đống đồ vật kỳ quái, nhăn mày nói:
"Tiểu Hồng! Muội lại khi dễ sủng vật. Tiểu Hắc dù sao cũng còn nhỏ, phải ăn nhiều mới mau được. Muội không thể cấm nó ăn đồ ăn".
Meo!
Tiểu Hắc như nhận được cứu tinh, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn.
Ca ca của chủ nhân ác ma, thật là một người tốt!
Lúc trước nó quả nhiên là bị ma quỷ che mắt mới có thể khẳng định con nhóc kia là thiên sứ rồi một mực nhận chủ đi theo.
Nó hối hận còn kịp sao?
Đương nhiên là... không kịp!
Mạc Du Hồng híp híp mắt, cười nói:
"Tiểu Hắc là sủng vật của muội, muội đương nhiên biết yêu cầu và giới hạn của nó. Thân thể của nó còn nhỏ, ăn nhiều không tốt, hơn nữa sẽ bị chướng bụng, mà chướng bụng thì sẽ sinh bệnh, sinh bệnh lúc sau sẽ ốm xuống, trở thành một con mèo gầy trơ xương. Tiểu Hắc, chẳng lẽ ngươi muốn trở thành kia bộ dáng sao?"
Vừa nói, ánh mắt nàng uy hiếp nhìn tiểu Hắc trong lòng ngực.
Tiểu Hắc trong đầu tưởng tượng ra một hình dáng gầy ốm tong teo, khí sắc đen thùi lùi thì lông tơ không khỏi dựng đứng.
Quá đáng sợ, bổn đại gia sao có thể trở thành dáng vẻ kia được.
Nhưng mà... bổn đại gia vẫn muốn đồ ăn vặt làm sao bây giờ?
Tiểu hắc miêu nháy mắt lại ỉu xìu xuống dưới.
Mạc Vân Long vô lực đỡ trán, người muội muội này!
Thật là nói cái gì đều đúng lý hợp tình, miệng lưỡi lắt léo làm cho người ta phải cứng họng.
Trong lòng tâm tắc, hắn dùng một đôi mắt tự cầu nhiều phúc trân trọng dâng tặng tiểu hắc miêu, tâm sinh ngưỡng mộ.
Khi nào hắn mới có một con sủng vật đáng yêu như vậy đây?
Mạc Vân Long thở dài như ông cụ non, cúi đầu tiếp tục mân mê con chim gỗ trong tay.
Mạc Du Hồng thấy thế không thú vị, chạy lại cầm một món trong đó lên ngắm nghía, chậc lưỡi nói:
"Di? Cái này là sáng tạo mới à ca ca? Mở như thế nào đây?"
Nàng lật qua lật lại khối rubic vuông, nhưng đều không tìm được chốt mở.
Mạc Vân Long hối hả giật lại đồ vật, xua tay nói:
"Xuy! Xuy! Muội đi chỗ khác chơi đi, đừng phá ta! Đây là bài tập mẫu thân mới giao cho ta, dặn dò không được làm hư. Nếu làm hư mẫu thân chắc chắn sẽ đánh chết ta!”
Trời mới biết muội muội của hắn có bao nhiêu nghịch ngợm, đồ vật vào trong tay nàng không mấy chốc đều sẽ bị phá hư, tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ khóc lụt thành dòng sông.
Mạc Du Hồng bĩu môi, nhưng không có tiếp tục phá, nhìn mẫu thân còn đang nhắm mắt tu luyện ở một bên, ca ca cũng có việc làm, nàng cảm thấy cực kì cực kì nhàm chán.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết nha!
Nàng ôm tiểu hắc miêu, vén mành đi ra bên ngoài, khều khều xa phu nói nhỏ:
"A Nhất thúc thúc, thúc kể chuyện xưa cho Tiểu Hồng nghe được không? Tiểu Hồng chán quá, mẫu thân và ca ca đều không để ý đến tiểu Hồng!"
Mạc Nhất tay cầm dây ***** **** đờ một chút, trong lòng gào thét.
Bây giờ không phải thời điểm kể chuyện xưa được không? Huống chi, những chuyện xưa tích cũ đó, không có lệnh của tướng quân đại nhân, hắn cũng không dám tùy tiện nói.
Hắn vốn là tử sĩ được Mạc gia huấn luyện nghiêm khắc để đi theo bảo vệ chủ tử. Một người tử sĩ là không có tên, chỉ có đánh số. Sau này khi đi theo đại tiểu thư Mạc Túc, mới được ban cho họ Mạc - tên gọi A Nhất. Ngoài hắn ra, còn có ba mươi lăm người khác là tử sĩ thân cận nhất của nàng. Ba mươi sáu người bọn họ cúc cung tận tụy, sinh tử không rời, từ một khắc bọn họ được sinh ra, đã chú định vì chủ tử mà sống, càng vì chủ tử mà chết. Bọn họ thật may mắn vì gặp được một người chủ nhân như đại tiểu thư. Nàng không ngại chủ tớ chi phân bồi dưỡng bọn họ, cùng ngồi cùng ăn, cùng nhau học tập ở trường quân đội, cùng nhau ra chiến trường, cuối cùng trở thành một chi lưỡi hái tử thần, trở thành ác mộng của trùng tộc và tinh tặc - Thiết Ưng Đội.
Đánh đâu thắng đó, oanh oanh liệt liệt, trở thành truyền kỳ được người đời ngưỡng mộ.
Ai biết, vì một nhiệm vụ vinh quang, vì một cơn gió lốc bất ngờ, bọn họ bị phán định tử vong.
Cứ tưởng kết quả chung cuộc đã định, nhưng không ngờ được…
Mạc Túc trọng sinh đến nơi này, còn mang theo ba mươi sáu người bọn họ.
Khi biết được tướng quân mang thai còn sinh con, bọn họ đã chấn kinh đến mức rớt cằm.
Tướng quân cao quý lãnh diễm, không hiểu tình ái là gì của bọn họ cư nhiên có thai, hơn nữa đối phương làm to bụng là ai còn không biết. Bọn họ quả thật đã cười ngất trong nhà vệ sinh.
Nàng sinh ra đến một đôi trai gái, hai vị tiểu chủ tử thật rất đáng yêu, cũng làm bọn họ đem các nàng xem như con mình mà bảo hộ, được bao bọc cẩn thận dưới cánh chim của bọn họ.
Chỉ là, hai đứa nhóc con này quá mức quỷ quái, Mạc Thập Lục trong một lần say rượu rồi la sảng về những sự kiện khi còn ở tinh tế, bị hai đứa nhóc con nghe được.
Từ đó bám riết không tha, uy hiếp cùng lợi dụ một trong ba mươi sáu người kể chuyện xưa.
Bọn họ tuy rằng lỡ miệng, nhưng cũng không có đem tất cả sự tình cùng thân phận bại lộ. Chỉ có thể chậm rãi chau chuốt từ ngữ, đem một câu chuyện dường như không có thật thành chuyện xưa kể cho bọn hắn nghe.
Bọn họ là tử sĩ được huấn luyện tàn khốc, càng là quân nhân chính quy được Liên Bang trao huy chương, giữ bí mật điểm này, bọn hắn bắt buộc phải làm được.
Huống chi, mượn xác hoàn hồn vấn đề này, nói ra cũng không ai tin tưởng.
Mạc Nhất lấy tay vuốt vuốt cái mũi, sủng nịch nói:
"Tiểu Hồng Hồng, thúc thúc bây giờ đang đánh xe, không thể phân tâm cho ngươi kể chuyện xưa. Ngươi vào trong xe trước, khi nào thúc thúc rảnh rỗi nhất định sẽ kể ngươi nghe, được không?"
Mạc Du Hồng nhăn cái mũi, ngữ khí có chút thất vọng:
"Như vậy à? Không kể thật sao thúc thúc?"
Mạc Nhất trong lòng mềm nhũn, trái tim run lên nhưng vẫn banh khuôn mặt, dụ dỗ:
“Ngoan! Tiểu Hồng không quấy rối, thúc thúc thật sự đang đánh xe rồi, không thể phân tâm được!”
Dùng ánh mắt trộm ngắm tiểu nữ hài đáng yêu bên cạnh, Mạc Nhất trong lòng khẽ cảm thán.
Thật sự là hồng nhan họa thủy! Làm hắn thiếu chút xíu nữa là mềm lòng rồi.
Cũng không biết là giống ai, dù sao theo hắn là sẽ không giống Mạc Túc.
Vị tướng quân tôn kính của hắn, là người không hiểu phong tình. Nếu không cũng sẽ không cô độc trong thời gian dài như vậy. Nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, người ta đều phải bị dọa cho chạy mất dép. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, là tên tinh tặc họ Kim kia. Nói hai người là kỳ phùng địch thủ, nhưng theo hắn thấy càng như là bằng hữu lâu năm. Chỉ là hai người ai cũng không chịu thừa nhận.
Mạc Nhất thở dài thườn thượt.
Nghĩ tới tên họ Kim kia, thực ra hắn cũng có một chút tò mò, trận không gian gió lốc hôm đó, tên kia cũng ở trên Thiết Ưng Hạm. Chỉ là không biết được Mạc Túc phóng thả cho đi? Hay là cũng chết rồi tới nơi này?
Nghĩ nghĩ hắn lại lắc đầu, tác phong của tên kia hắn vẫn hiểu biết một chút, da mặt dày, cao điệu vô sỉ, không có lí nào trên đại lục không lộ một chút tiếng tăm. Nếu như hắn đã tới cũng sẽ lựa nghề cũ mà làm, hận không thể đem tên của mình rêu rao khắp nơi, sau đó bị một nhóm người phía sau đuổi giết, còn hắn thì cầm cái quần đùi tắc kè hoa giơ lên, vừa chạy vừa la như đi bão:
“Nào nào… tới đây, có giỏi thì bắt được tiểu gia này!”
Trong đầu bất giác nghĩ về cảnh tượng của nhiều năm trước, Mạc Nhất khóe miệng không khỏi co rút một chút.
Tên kia cũng là một đóa kỳ hoa!
Giữa lúc hắn còn suy nghĩ vu vơ, thì Mạc Du Hồng chống cằm ngồi xổm ở bục xe, ánh mắt tỏa sáng hưng phấn nhìn phía xa, vẫy vẫy tay:
"A Nhất thúc thúc, phía trước hình như có đánh nhau! Mau đi xem, mau đi xem."
Mạc Nhất dưới chân suýt nữa thì lảo đảo, nhịn không được vuốt đầu tiểu nữ hài mà dạy dỗ:
“Tiểu Hồng, một trẻ con xem đánh nhau có cái gì tốt, bẩn đôi mắt! Ngươi xem thúc thúc này, nhìn thúc thúc vui hơn nhìn bọn họ.”
Mạc Du Hồng còn giận chuyện lúc nãy, quay mặt đi không thèm nhìn, hầm hừ:
“A Nhất thúc thúc thì có gì mà đẹp đâu. Xem đánh nhau vui hơn nhiều!”
Mạc Nhất: “…” Ngực trúng một mũi tên.
Tiểu Hồng vô lương tâm, uổng công thúc thúc ngày thường thương ngươi.
Mạc Nhất không biết xấu hổ chọc ghẹo tiểu nữ hài, nhưng ngầm bí ẩn đã phân ra một tia tinh thần lực đi tra xét. Bọn hắn ba mươi sáu người đa số đều là thể thuật giả, hay theo cách xưng hô ở nơi này gọi là huyền giả. Chính là, bọn hắn mỗi người ít nhiều đều có tu luyện qua tinh thần lực. Tuy rằng tinh thần lực không cao như dị năng giả, nhưng cũng đủ cho bọn họ dùng đi thám thính tình hình.
Tra xét đến thân phận của người phía trước, Mạc Nhất có chút do dự, lấy một loại phương thức đặc thù truyền âm cho Mạc Túc:
"Chủ tử! Phía trước là người của Đông Phương gia tộc, chúng ta vòng đi qua vẫn là...?"
Không bao lâu, Mạc Túc lạnh lùng hồi đáp:
"Đi! Đi phía trước xem!"
Mà ở trong xe ngựa, Mạc Túc mở ra đôi mắt đen bóng, trong mắt lóe qua một đạo tinh quang.
Người của Đông Phương gia tộc sao?
Theo nàng được đến tin tức, Đông Phương gia cùng Thiên Nguyệt hoàng tộc, tựa hồ có chút hiềm khích.
Mạc Nhất yên lặng đánh xe, từ từ tiếp cận khoảng đất trống rồi cho xe đậu lại ở nơi có cây cối che khuất, ngang nhiên dùng tinh thần lực quan sát.
Danh Sách Chương: