Nhìn bóng trắng như quỷ mị biến mất trong màn đêm, đám tu sĩ âm thầm dò xét trận chiến bắt đầu vỡ tổ:
“Ta thiên a, người này rốt cuộc từ nơi nào xuất hiện?”
“Ta nhận ra lão già bị truy sát kia, đó chính là Đại Trưởng Lão của Thanh Vân Tông a”
“Trời ạ! Lần này lớn chuyện rồi, Thanh Vân Tông nhất định không để yên”
“Người kia sử dụng Dị Hỏa, ta nhận ra đó chính là Tử Tâm Phần Không Viêm, uy lực khủng bố vô cùng”
“Hắn sẽ là truyền nhân của Tà Hoàng sao?”
“Mặc kệ hắn là ai, dưới Thất Cấp thế lực tốt nhất đừng trêu vào!”
“Đúng, mau phát họa chân dung, truyền về gia tộc, hậu bối hành tẩu giang hồ gặp người này phải tránh xa ra”
“Ta tiếp tục đi theo quan sát, chuyện này sợ rằng không kết thúc đơn giản như vậy...”
Theo từng âm thanh nghị luận truyền ra, đám người mỗi người một hành động, nhanh chóng rời đi...
Vùng không gian lâm vào yên tĩnh, chỉ có vết nứt hư không kinh khủng do uy lực Hợp Linh Chưởng gây ra đang từ từ khép lại...
...
Trong bầu trời đêm, Cố Độn Địa điên cuồng phi hành, Phong Vân Tung thi triển đến cực hạn...
Mặc dù đã chạy xa chiến trường, nhưng cảnh tượng khủng bố kia vẫn lọt vào thần thức cảm ứng của hắn...
Nhìn uy lực kinh thiên động địa kia, hắn chỉ có thể nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi tuôn ra như suối, âm thầm cảm thán quyết định chạy trốn của mình là chính xác đến nhường nào...
“Khốn kiếp, tiểu súc sinh kia vậy mà thành công dung hợp ba loại linh lực, chuyện này quả là bất khả tư nghị, không diệt trừ người này chỉ sợ Thanh Vân Tông ngày sau xong rồi, ta làm sao ăn nói với các đời tổ tiên nơi suối vàng đây?”
Cố Độn Địa tâm trí rối bời, nhưng tốc độ vẫn không giảm, liều mạng bay về tông môn, dùng đại trận vây giết người này, thậm chí có thể mời lão tổ đang ngủ say ra mặt...
Đáng tiếc Lạc Nam đương nhiên không thể để ý đồ của đối phương thành hiện thực, người này đã biết quá nhiều bí mật của hắn, nếu đem tin tức truyền về Thanh Vân Tông, Lạc Nam chỉ còn cách giết sạch toàn tông bịt đầu mối...
Nhưng giết hết sao? Thanh Vân Tông trên dưới hàng nghìn vạn đệ tử, dù đứng xếp hàng đưa đầu cho hắn chặt cũng chặt không hết a...
Lạc Nam chỉ muốn phế bỏ Thanh Vân Tông, giết sạch cao tầng của bọn hắn, khi đó một Thất cấp tông môn sẽ tự giải tán...
Bắc Đẩu Cung xuất hiện trên tay, nhìn thân ảnh già nua chạy thục mạng phía trước, một mũi tên hỏa diễm hừng hực ngưng tụ...
Xẹt...
Âm thanh xé gió vang vọng khiến Cố Độn Địa muốn tiểu ra quần, cánh tay cụt vẫn đang rỉ máu tiêu hao thể lực của hắn...
“Tiểu súc sinh, là ngươi ép ta vào đường cùng” Cố Độn Địa hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, một viên đan dược xuất hiện trên tay hắn...
“Lại là loại đan dược này?” Lạc Nam nhíu mày, lần trước Cố Hủ đã sử dụng, trực tiếp đề thăng một tiểu cảnh giới...
Quả nhiên chỉ thấy Cố Độn Địa nuốt đan dược vào bụng, khí thế toàn thân gia tăng mãnh liệt, tu vi lập tức đề thăng đến Hóa Thần Viên Mãn cấp bậc...
Đối với tu vi của mình tăng lên, Cố Độn Địa không có một chút vui vẻ, trái lại trong lòng tràn ngập oán hận, căm thù nhìn chầm chầm Lạc Nam...
Sử dụng Đoạt Linh Đan khiến tu vi cả đời hắn chỉ dừng lại ở Hóa Thần Viên Mãn, giấc mộng trở thành Luyện Hư Kỳ cường giả tan thành mây khói...
Dù có thành công giết tiểu súc sinh kia, cướp được Dị Hỏa, Dị Mộc thì tu vi hắn vẫn dậm chân tại chỗ...
Nghĩ tới đây Cố Độn Địa muốn uống máu, ăn thịt Lạc Nam...
“Liệt Vân Trảm”
Khí tức Hóa Thần Viên Mãn cuồn cuộc mà ra, uy lực gia tăng rất nhiều lần, tốc độ của Liệt Vân Trảm nhanh đến mức Lạc Nam hoa mắt...
ÒM
Mộc Quy như ngọn núi cấp tốc xuất hiện che chắn trước người...
Xẹt...
Kiếm khí Liệt Vân rốt cuộc xuyên vào, mai rùa của Mộc Quy bị chém ra một khe nứt lớn, dù có Dị Mộc thôn phệ vẫn chịu lấy thương tổn...
“Hóa Thần Kỳ mỗi một tiểu cảnh giới đều khác biệt như trời và đất, tiểu súc sinh đi chết” Cố Độn Địa lòng tin tăng mạnh, một lần nữa ngưng tụ công kích...
“Không thể tiếp tục kéo dài thời gian” Lạc Nam gương mặt ngưng trọng, hai bàn tay một lần nữa kết hợp...
Ba loại linh lực điên cuồng vận chuyển...
“Khốn kiếp, lại là chiêu này? Tiểu súc sinh này sao có thể sử dụng vũ kỹ uy lực lớn nhiều lần như vậy?” Cố Độn Địa sắc mặt khó coi...
Hắn biết muốn né tránh tốc độ của vũ kỹ này là chuyện viễn vong, vừa đột phá Hóa Thần Viên Mãn khiến lòng tin tăng mạnh, quyết định liều mạng một lần...
“Tiểu súc sinh mau đến đây, sức mạnh của Hóa Thần Viên Mãn không phải ngươi có thể tưởng tượng...” Cố Độn Địa điên cuồng gầm thét như muốn lấy lòng tin, Địa Cấp trường kiếm cầm nắm trên tay, toàn bộ phong linh lực trong thiên địa trăm dặm xung quanh bị điều động...
“KaMe KaMe KaMe” Lạc Nam âm thanh ngày một lớn, hai tay đưa về cạnh hông vận sức, thân thể hơi khom xuống...
Viên cầu năng lượng ngày một lớn lên, ba loại màu sắc uyển chuyển giao hòa, cảnh tượng khó tin một lần nữa xuất hiện...
“Hừ, giả thần giả quỷ” Cố Độn Địa hừ lạnh một tiếng gia tăng khí thế, trong lòng bất an ngày một mảnh liệt...
Cảm giác phong hệ linh lực điều động vẫn còn chưa đủ, hắn cưỡng ép phun ra một giọt tinh huyết vào trường kiếm trên tay, dùng chính bản mạng máu huyết của mình gia tăng uy lực vũ kỹ...
Gió lốc tăng mạnh, các cơn lốc xoáy khủng bố hình thành bao vây Cố Độn Địa...
Theo sự điều động của hắn, các cơn lốc xoáy dần dần dung hợp thành một, tạo thành một vòi rồng với đường kính trăm trượng giữa không trung, nghiền nát vô số đám mây...
Cảnh tượng hùng vĩ đến cực hạn, như ngày tận thế...
Đám tu sĩ ẩn nấp xa xa quan sát thấy tình cảnh này hoảng sợ chạy tán loạn, đề phòng tay bay vạ gió...
“Tiểu súc sinh, đi chết” Cố Độn Địa gương mặt dữ tợn, nhìn Lạc Nam quát lớn:
“Đại Phong Bạo - HASAGI”
Theo âm thanh của hắn, vòi rồng khổng lồ lao đến Lạc Nam, sẳn sàng cuốn trôi tất cả mọi thứ cản trở xung quanh nó...
Dù chiến trường xảy ra trên không trung, nhưng bên dưới mặt đất, trước sự ảnh hưởng của vũ kỹ kinh khủng đã trở nên hoang tàn vắng vẻ, vô số gốc cổ thụ cao chọc trời bị xoắn nát thành mảnh vụn, hàng nghìn yêu thú chết thảm...
“Quả nhiên là Hóa Thần Viên Mãn, dù thân chịu trọng thương vẫn khủng khiếp như vậy” Lạc Nam nhìn cơn lốc xoáy đang cuốn tới, trước kích cở của nó hắn như một con kiến hôi...
“Ka Me Ka Me Ha, Hợp Linh Chưởng”
Quả cầu năng lượng đã ngưng tụ đến cực hạn, Lạc Nam gầm thét một tiếng, mảnh liệt chưởng vào vòi rồng...
Cảnh tượng khủng bố lại xuất hiện, lấy hai bàn tay Lạc Nam làm điểm xuất phát, tia năng lượng ba màu khủng bố phá không mà ra, không gian trước mặt Lạc Nam trước hết vỡ nát....
Trước uy lực khủng bố của nó, vòi rồng cực đại kia như lớp màn mỏng manh của trinh nữ...
Nhanh chóng bị xuyên qua...
“Làm sao có thể?” Cố Độn Địa kinh hoàng gào lên, mặc dù đã chứng kiến uy lực của Hợp Linh Chưởng một lần, nhưng khi chính diện đối kháng với nó, Cố Độn Địa mới biết lựa chọn đối kháng là quyết định ngu xuẩn cỡ nào...
Chưởng ấn mặc dù không có phạm vi rộng như Đại Phong Thuật, nhưng uy lực nó vượt qua không biết bao nhiêu lần, nhìn không gian đổ nát những nơi nó đi qua có thể biết được điều đó...
“Tiểu súc sinh, ta có chết cũng không để ngươi dễ chịu, Đại Phong Bạo, nổ cho ta”
Cố Độn Địa hai mắt muốn nứt phát động chiêu thức cuối cùng trước khi hắn tan thành mây khói bởi làn sóng năng lượng của Hợp Linh Chưởng...
Ngay cả linh hồn và nguyên anh cũng bị nghiền nát...
Tuy nhiên, theo ý muốn cuối cùng của chủ nhân, vòi rồng rốt cuộc nổ tung...
Phong linh lực tán loạn nghiền ép tất cả, bao phủ lấy thân ảnh của Lạc Nam...
Mộc Quy gầm thét một tiếng, Dị Mộc khởi động nuốt lấy không ít uy lực vụ nổ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sức phá hoại khủng bố của Hóa Thần Viên Mãn, tiêu tán trong thiên địa...
Bên dưới mặt đất bị tàn phá nặng nề, một lỗ sâu không đáy được sinh ra...
Lạc Nam đứng ở trung tâm vụ nổ, hắn không dám trốn vào Linh Giới Châu, sợ Linh Giới Châu sẽ nhận lấy hỏng hóc bởi uy lực khủng bố này, người bên trong là cả sinh mạng của hắn, không thể xảy ra sai sót gì dù tỷ lệ nhỏ nhất...
Tốc Biến phạm vi quá ngắn, mà vụ nổ lại quá lớn, muốn thoát ra phạm vi Đại Phong Bạo chỉ sợ phải sử dụng liên tục hàng trăm lần...
Cảm nhận da thịt bản thân bắt đầu rướm máu, phong hệ linh lực như từng con dao cắt xé thân thể hắn...
Lạc Nam định thi triển Bát Quái Hồi Thiên Chưởng chống đỡ...
“Công tử, đây là cơ hội tốt tu luyện Thân Thể” Kim Nhi đột nhiên vui mừng hớn hở lên tiếng nhắc nhở...
Lạc Nam bừng tỉnh, người luyện thể phải trải qua gian nan khắc khổ rèn luyện, mà cái này vòi rồng quả nhiên là nơi lý tưởng...
Ý niệm vừa động, Lạc Nam đem Bạch Ma Chiến Bào thu vào Nhẫn Hắc Lâu, chỉ để lại nội khố...
Nhưng rất nhanh nội khố cũng tan nát, hắn chính thức trần truồng...
Trong trung tâm vụ nổ, thân thể Lạc Nam nhanh chóng rách nát từng thớ thịt, máu huyết chảy dài...
Lạc Nam cắn răng chịu đựng đau đớn, cơn đau này còn kém hơn so với luyện hóa Dị Hỏa, sao có thể làm khó hắn...
Tam Chuyển Thể Tu toàn lực vận chuyển, cố gắng thích nghi, rèn đúc gia thịt, tự lành vết thương...
Nhất thời, uy lực của Đại Phong Bạo do Cố Độn Địa đánh đổi mạng sống phát ra lại trở thành nơi tu luyện của Lạc Nam...
Nếu Cố Độn Địa sống lại biết tình hình như thế này, chỉ sợ phải hộc máu ba lần...
...
Trên đỉnh Thanh Vân...
Bên trong Thanh Vân Chủ Điện...
Hai tên hộ pháp canh giữ mộc bài quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu thật mạnh xuống mặt đất đến rướm cả máu...
Mặc dù bọn hắn chẳng có lỗi gì cả...
Tuy nhiên từ vô vàn đệ tử và các trưởng lão trong tông cũng không ai dám đứng ra nói giúp thay hai người bọn hắn...
Bởi vì toàn thể đám người đều biết, vào thời điểm này cần có người đứng ra hy sinh, để dập tắt phẫn nộ của vị nam tử trung niên đang ngồi trên ngai vàng trên cao kia...
Chỉ thấy đây là một người đàn ông có khí khái, gương mặt anh tuấn, một thân xanh lam trường bào, tóc dài tùy ý mà bay, hào hoa phong nhã...
Nam tử này chính là Cố Phi Thiên, Hóa Thần Viên Mãn cường giả, một thân phong hệ kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tông chủ Thanh Vân Tông...
Khác với vẻ bình thản ung dung thường ngày, lần này Cố Phi Thiên gương mặt vặn vẹo, sát khí âm trầm...
Bầu không khí toàn bộ đại sảnh đè nén chưa từng có, không ít đệ tử tâm cảnh yếu kém hai chân mềm nhũn, trái tim đập thìn thịt, gương mặt hoảng sợ...
Bởi vì cách đây không lâu, hai tên hộ pháp lại một lần báo ra hung tin, hồn bài của Đại Trưởng Lão Cố Độn Địa, Chấp Pháp Trưởng Lão Cố Chính lần lượt vỡ nát...
Không thể nghi ngờ, tin tức này vừa ra, như một cơn địa chấn bao trùm toàn bộ tông môn trên dưới...
Nhiều người tưởng chừng đang nằm mơ, không dám tin tưởng...
Trong mắt Thanh Vân Tông, Cố Độn Địa là nhân vật như thần đồng dạng tồn tại, tinh thông Thanh Phong Kiếm Pháp lô hỏa thuần thanh, lại lĩnh ngộ Địa Cấp Vũ Kỹ cao cấp nhất của tông môn – Đại Phong Bạo...
Đừng nói là Thanh Vân Tông, dù bất kỳ thế lực Thất Cấp nào trên đại lục, nhân vật như vậy cũng được tính là khách quý...
Một người như vậy, lại vẫn lạc khi rời tông trong thời gian ngắn, sao có thể không đả kích bọn hắn?
“Nói cho ta! Chuyện này là như thế nào?”
Âm thanh khàn khàn mang theo phẫn nộ ngập trời của Cố Phi Thiên vang lên chấn động trái tim vô số người...
Hai tên hộ pháp canh giữ đại điện nhìn nhau, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhìn vô số gương mặt trong đại điện ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng vừa thất vọng vừa phẫn nộ....
Một tên trong đó hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn Cố Phi Thiên cung kính trả lời: “Hồi bẩm môn chủ, chúng ta chỉ canh giữ Hồn Bài, đối với tình hình bên ngoài hoàn toàn không rõ”
“Không rõ? Vậy bổn tọa nuôi các ngươi có lợi ích gì?” Cố Phi Thiên gằn lên từng chữ...
Xẹt...
Kiếm ra khỏi vỏ, một cái đầu trợn trừng tung bay, máu huyết bắn lên tung tóe...
Không ai nhìn thấy Cố Phi Thiên động thủ như thế nào, chỉ biết một tên hộ pháp đã trở thành nơi trút giận của vị Tông Chủ này...
“Không, lão Trung A A A” Hộ pháp còn lại nhìn đồng bạn chết đi, bi phẫn hô lớn tên của hắn...
Hai người bọn hắn cùng nhau nhập tông, cùng nhau tu luỵên, lại cùng nhau trở thành hộ pháp...
Ngàn năm giao tình, so với thân nhân còn quan trọng hơn...
“Hahaha, Thanh Vân Tông thật tốt, trước khó khăn bên ngoài không đồng lòng nghĩ cách đối phó, lại đem người một nhà ra xả giận, tốt một cái Thanh Vân Tông, tông môn như thế này cũng nên đến thời điểm bị tiêu diệt, lão Trung ta đi với ngươi”
Hộ pháp còn lại điên cuồng cười lên ha hả, nước mắt lăn dài, thân thể cấp tốc phình to...
Hiển nhiên là muốn tự bạo...
Không ít đệ tử nhìn tình cảnh này, trái tim như bị siết chặt, nhìn cao cao tại thượng Cố Phi Thiên, độ trung thành đối với tông môn bắt đầu giảm xuống...
“Hừ, ở trước mặt ta, ngươi ngay cả tư cách tự sát cũng không có” Cố Phi Thiên hừ lạnh, khí thế Hóa Thần Viên Mãn cuồn cuộn ép đến, tên hộ pháp kia bị ép nằm im trên mặt đất...
Xẹt...
Đầu lâu lại bay lên, lần này ra tay là một lão già, hắn chính là Nhị Trưởng Lão của Thanh Vân Tông, Hóa Thần Trung Kỳ tu vi, tên hắn là Cố Ngôn...
Tuy nhiên khí thế trên thân phát ra so với cùng cấp Cố Hủ mạnh hơn vài phần...
Trong cùng cảnh giới, cũng có mạnh có yếu...
“Loại vô dụng này để lại làm gì, Tông chủ, lão hủ đề nghị nên mời lão tổ xuất quan tiến hành giải quyết chuyện lần này” Cố Ngôn hướng Cố Phi Thiên chắp tay kính cẩn...
Trong Thanh Vân Tông, Cố Phi Thiên chính là trời, không ai dám ngỗ nghịch...
Cố Phi Thiên nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, không có quá nhiều do dự, hắn gật đầu nói:
“Chuyện lần này quả thật đã dao động đến căn cơ toàn bộ tông ta, độ nghiêm trọng đủ để thỉnh gia gia xuất quan...”
Lão tổ Thanh Vân Tông, chính là ông nội của Cố Phi Thiên, vì tuổi thọ đã sắp hết nên quyết định bế quan tìm cơ may đột phá, chân chính Luyện Hư Sơ Kỳ cường giả...
Cố Phi Thiên hướng toàn trường tuyên bố:
“Toàn tông chuẩn bị sẳn sàng đón tiếp, đích thân ta sẽ thỉnh gia gia xuất quan”
Danh Sách Chương: