“Tất cả dừng tay, bằng không lão tử cho nổ tung!”
Nghe lời uy hiếp của Bất Khương, mấy nữ Tiểu Thiên Ý, Lạc Kỳ Nam, Hi Vũ và Hỗn Thế Tứ Hầu cùng lúc đưa mắt nhìn về phía Bá Đỉnh.
Lạc Nam từ bên trong Bá Đỉnh nhảy ra, hướng về chúng nữ phất phất tay nói:
“Cho bọn hắn đi đi!”
Chúng nữ nghe vậy gật đầu, đối với Lạc Nam các nàng tin tưởng tuyệt đối, vì vậy lập tức làm theo lời hắn.
Bốn con khỉ tuy vẫn còn chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn thả ra địch nhân.
Thoáng chốc bốn tên Bất Tử Tộc đã trở về phía sau Bất Khương, ánh mắt bọn chúng vô cùng oán hận nhưng lại không dám phát tác.
Tuy Bất Tử Tộc thật sự có thể dễ dàng sống lại nhưng cảm giác mỗi một lần bị giết chết cũng là chẳng phải dễ chịu gì, đặc biệt là cái tên bị Hi Vũ cùng chúng nữ liên thủ nghiền nát liên tục đã sinh ra bóng ma tâm lý, ám ảnh vô cùng.
“Lần này xem như ngươi gặp may, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp!” Bất Khương lạnh lùng nhìn Lạc Nam uy hiếp.
“Tin tưởng ta, ngươi sẽ không mong ngày đó…” Lạc Nam miệng nở nụ cười.
“Hừ!” Bất Khương hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có chút chột dạ, hiển nhiên đã không còn cho rằng mình có thể dễ dàng bóp chết Lạc Nam như lúc đầu.
Cái tên này nội tình quá khủng khiếp, Ngũ Tinh Thánh Bảo tự bạo liên tục, có trời mới biết hắn sẽ còn thủ đoạn gì.
Bất Tử Thiếu Chủ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cục diện đã hoàn toàn bị phe cánh của Lạc Nam khống chế, ngay cả ba phương thế lực là Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện, Thủy Tổ Ma Tộc với số lượng đông đảo cũng đã máu chảy thành sông, sắc mặt hắn trở nên cực độ khó coi.
“Ngươi có kế hoạch gì không? Nếu cứ như vậy chạy trốn thì lần sau gặp lại cũng vô nghĩa mà thôi!” Bất Tử Thiếu Chủ nghiêm túc nhìn lấy Bất Khương hỏi.
“Vì sao vô nghĩa?” Bất Khương nhướn mày.
“Cái tên quái thai đó…” Bất Tử Thiếu Chủ nhìn Lạc Nam híp mắt nói:
“Mỗi lần gặp hắn thì thực lực của hắn đều tiến bộ hơn một mảng lớn, dường như hắn của ngày mai luôn mạnh hơn hắn của hiện tại, vô cùng quỷ dị!”
“Thế nên hiện tại nếu chúng ta không thể làm gì hắn, nếu chẳng có kế hoạch rõ ràng thì tốt nhất đừng nên gặp lại!”
“Bởi vì lần sau đó hắn sẽ lại mạnh hơn!”
Bất Khương trong lòng ngưng trọng: “Ngươi chưa từng đánh giá một người trẻ tuổi cao như vậy a!”
Bất Tử Thiếu Chủ gật đầu, hắn tuy cuồng ngạo nhưng không phải ngu xuẩn và mất nhận thức, hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra điểm đáng sợ của Lạc Nam.
“Yên tâm đi, rất nhanh Lạc Nam sẽ khóc lóc cầu chúng ta xin tha!” Bất Khương cười lạnh.
Bất Tử Thiếu Chủ nghe vậy mới hài lòng thở ra một hơi:
“Đi thôi!”
Thoáng chốc, bảy người bọn hắn đã tan biến vào không gian.
Nhìn theo bóng lưng bọn chúng biến mất, Lạc Nam vuốt cằm:
“Bất Tử Tộc này cũng giống nhân tộc, mỗi thành viên đều có thiên phú và năng lực đa dạng mà không hề trùng lặp!”
Giống như Bất Tử Thiếu Chủ tinh thông Thời Gian và Không Gian thì Bất Khương lại nắm giữ Tinh Thần Lực.
Bọn hắn không giống như những tộc Thần Thú, Ma Thú trong cùng loại sử dụng giống một loại thuộc tính và năng lực.
Chính điều này khiến Bất Tử Tộc khó chơi hơn nhiều, chưa kể trong tay bọn hắn còn nắm giữ Bất Tử Chí Tông hùng mạnh.
Bất quá Lạc Nam cũng không sợ…
Hiện tại hắn đang ôm đại lượng Điểm Danh Vọng, sợ tiếp tục dây dưa lại phải đốt hết vào Pháp Bảo để ngăn cản Bất Khương thì uổng phí hết công sức.
Vì vậy trong tình cảnh mà không ai làm gì được ai, Lạc Nam quyết định tạm thời dừng chiến.
Lần này thu hoạch đã vượt xa dự kiến của hắn.
Vốn chỉ muốn lực lượng dưới trướng cầm chân vây cánh Tru Nghịch Liên Minh để mình thu gặt Điểm Danh Vọng.
Nhưng sự tiến bộ quá nhanh của quân đội, chiến tướng cũng như các thê tử đã giúp Lạc Nam bình định gần như hầu hết thế lực hàng đầu vũ trụ chỉ sau trận đánh này.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian thu xếp hậu chiến tranh, thu phục những thế lực cấp thấp không đủ tư cách tham gia đại chiến, bình định phản loạn là xem như tạm ổn.
Khâu quan trọng nhất là phải làm sao để quản lý một vũ trụ rộng lớn như vậy trật tự ngay ngắn mới đáng để lưu tâm.
Dù sao thì vũ trụ mênh mông không giống như Việt Long Tinh Cầu.
Bất quá chuyện này hiện tại Lạc Nam chưa có thời gian để cân nhắc.
Chín phần mười vũ trụ đã nằm trong lòng bàn tay.
“Chúng ta trở về thôi! Còn rất nhiều việc phải làm…” Lạc Nam xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Thiên Ý mỉm cười.
“Baba, để đám người xấu kia bỏ chạy như vậy sao?” Tiểu Thiên Ý hai tay chống nạnh nói.
Chúng nữ Tuế Nguyệt cũng đưa mắt nhìn hắn.
Mặc dù không nghi ngờ gì về quyết định của Lạc Nam, nhưng các nàng cảm thấy đây là cơ hội tốt để vây công, dù không thể giết nhưng cũng có thể giam cầm bọn chúng.
Lạc Nam lắc đầu: “Ta không biết trong tay bọn chúng còn bao nhiêu lần Thánh Vương công kích, dù sao thì đó là thủ đoạn do tự hắn ngưng tụ ra, tiếp tục dùng Thánh Bảo tự bạo quá mức phá của!”
Hắn lo lắng đến khi cạn kiệt Điểm Danh Vọng mà Bất Khương vẫn còn chưa dùng hết Thánh Vương công kích thì chỉ có con đường chết.
Vậy nên thay vì mạo hiểm dây dưa, dùng Điểm Danh Vọng để tăng mạnh thực lực thì bảo đảm hơn.
Huống hồ hắn cũng cần thời gian để chúng nữ bên trong Phản Tỉnh Huyết Hồ thức tỉnh.
NGAO! NGAO! NGAO!...
Cửu đại Kim Cương Thiên Lao lôi kéo Bá Vũ Điện lao đến trước mặt Lạc Nam và chúng nữ.
“Làm không tệ…”
Lạc Nam xoa xoa chín cái đầu rồng mở miệng tán thưởng, trong trận này đám Kim Cương Thiên Long cũng biểu hiện một phen chiến lực, toàn thân được khắc họa Trận Pháp khiến chúng nó mỗi con đều có chiến lực không thua gì Thiên Yêu Đế.
RỐNG.
Được chủ nhân khích lệ, Kim Cương Thiên Long cả bọn ngửa đầu rống lên đầy kích động.
Theo thời gian dài trung thành với Lạc Nam, chúng nó cũng dần dần sinh ra linh trí.
Lạc Nam cũng chẳng biết nên xem chín con rồng này là Pháp Bảo hay Khôi Lỗi nữa.
Nhưng bất kể là Pháp Bảo hay Khôi Lỗi chỉ cần đẳng cấp đủ cao cũng có thể sản sinh linh trí của riêng mình, không còn là đồ vật vô tri vô giác.
Cùng chúng nữ bước lên Bá Vũ Điện, xung quanh có Hỗn Thế Tứ Hầu và vài chục vạn quân hộ tống, Lạc Nam đã như một vị Đế Hoàng chân chính.
Băng qua tinh không, khải hoàn trở về!
…
Trở về Côn Lôn Đế Thiên, chào đón Lạc Nam và chúng nữ không phải là vạn chúng chú mục, không phải là cảnh tượng huy hoàng, càng không phải là vô vàn lời tung hô, ca tụng.
Chào đón hắn lúc này chỉ là hàng loạt đội quân trọng thương trở về, thương binh vô số và cảnh tượng bề bộn trăm công ngàn việc của toàn bộ Côn Lôn.
Đảo mắt nhìn một vòng, Sơn Cự Quân, Hỏa Kỵ Quân, Phong Ảnh Quân, Lâm Hồn Quân, Vạn Yêu Quân, Nhân Yêu Quân, Tiên Ma Quân…đều có binh sĩ tử thương không nhiều thì ít.
Sinh Tử Quân do Tiểu Tiểu chỉ huy đang cố gắng vận chuyển những thương binh, những thi thể, những bộ phận không nguyên vẹn trở về cố thổ, chôn cất đàng hoàng.
Mộc Linh Tộc liên tục thu gặt các loại tài nguyên và thiên tài địa bảo mà mình vun trồng được trong thời gian qua để cung cấp nguyên liệu.
Bắc Cung Hàm Ngọc, Đan Thần Tháp, Đan Gia các thế lực Luyện Đan Sư đang hoạt động hết công sức, trăm nghìn Luyện Đan Sư nổi lửa ngút trời, cố gắng cầm giữ tính mạng cho những người còn đang hấp hối.
Khắp thiên địa là âm thanh rên rỉ đau đớn, tiếng thở dốc nặng nề của những người trọng thương, tiếng khóc than từ thân nhân những người xuất chiến nhưng không còn mạng trở về.
Không khí bị mùi vị Đan Dược và máu tươi nồng đậm bao trùm.
Ngay cả hai vị thê tử của Lạc Nam là Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh cũng đang cố gắng dùng tiếng đàn và tiếng hát của mình cứu trị những người bị thương Linh Hồn, đặc biệt là Lâm Hồn Quân.
Tiểu Tiên, Tứ Đại Cung Nữ, Côn Lôn Lão Nhân sứt đầu mẻ trán với vô số sự vụ cần phải giải quyết, nào là phân bổ tài nguyên, nào là tiếp nhận báo cáo, kiểm tra tình hình thương vong, ghi nhận công lao của từng người để ngày sau luận công ban thưởng, đền bù cho những chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến lần này…
Sơn Dương Đế, Tiêu Dao Tiên Đế cũng tối mặt tối mày xử lý chính vụ, thu nhận những thế lực trung lập đến quy hàng, bất kể là đẳng cấp nào cũng phải cố gắng dàn xếp thỏa đáng.
Tứ Quái Nữ Đế, 100 đệ tử của Làng Nhất Thế cùng Phiêu Miểu Tiên Cung phụ trách áp tải hàng quân, không để xảy ra hỗn loạn.
Cuộc đại chiến này Nghịch Long Liên Quân đã thu phục hầu hết những tộc Thần Thú, Ma Thú bên trong vũ trụ, số lượng hàng quân và tộc nhân của bọn chúng đâu dưới vài tỷ.
Quỷ Đỏ cùng Lâm Tích chiến lực cường đại phụ trách tọa trấn, đề phòng tên hàng quân nào đột nhiên làm loạn.
Đình Manh Manh đáng thương nhất, tiểu nha đầu người đầy mồ hôi, cố gắng dò xét cõi lòng của những tên cường giả đã đầu hàng như tộc trưởng và trưởng lão các tộc Thần Thú, Ma Thú…cam đoan một trăm phần trăm bọn chúng không có dị tâm, lòng chứa oán hận chờ thời cơ cắn lén.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, chúng nữ cũng không còn tâm trạng ôn chuyện với Lạc Nam.
Tất cả đều bắt tay vào việc, Hi Vũ mang theo mấy nữ Làng Nhất Thế nhanh chóng hòa nhập vào đám đông để hỗ trợ toàn lực các vấn đề cần giải quyết.
Kiểm tra chiến lợi phẩm để sử dụng hợp lý cũng là bắt buộc phải làm.
“Bọn thiếp phải trở về Việt Long Đế Quốc, tin rằng cục diện nơi đó cũng chẳng khá hơn Côn Lôn chút nào, cần phải ổn định càng nhanh càng tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ và Liễu Ngọc Thanh thay mặt Hậu Cung nói chuyện.
“Các nàng đừng cố gắng quá sức, phu quân sẽ đau lòng!”
Lạc Nam gật đầu nói, trực tiếp mở ra Không Đạo Na Di liên thông với Việt Long Đế Quốc cho các nàng đi vào.
“Phu quân yên tâm đi, chút chuyện này không làm khó được bọn thiếp, đã có kinh nghiệm quản lý Việt Long Tinh một thời gian rồi!”
Bà cả Yên Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười ôn nhu, nàng cũng là người cuối cùng đặt chân bước vào Không Đạo.
Thoáng chốc, toàn bộ Bá Vũ Điện chỉ còn lại Lạc Nam và Tiểu Thiên Ý.
Ngay cả Lạc Kỳ Nam và Tuế Nguyệt cũng lợi dụng khả năng điều khiển Thời Gian và Không Gian của mình hỗ trợ trị thương, vận chuyển, kéo dài sinh mệnh.
Chỉ có nha đầu Thiên Ý là không tim không phổi, tuổi còn nhỏ nên ngoài chơi ra chẳng giúp được gì, làm nũng leo trèo trên lưng Lạc Nam bắt hắn cõng.
Lạc Nam cười cười bế lấy nàng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi hiện trường thảm liệt.
Chiến tranh sẽ có hy sinh, đây là điều bình thường mà bất kỳ ai cũng phải học cách tiếp nhận.
Bất Tử Dịch Thủy không phải vạn năng, nó chỉ hạn chế tối đa mức độ thương vong đến mức thấp nhất mà thôi.
Những người bị nhất kích miểu sát, bạo thể, tan hồn…dù là Bất Tử Dịch Thủy cũng vô pháp cứu trị.
Huống hồ số lượng Bất Tử Dịch Thủy chưa bao giờ là vô cùng vô tận.
Để trang bị cho tất cả quân đội mỗi người một bình Bất Tử Dịch Thủy cũng đã là giới hạn hiện tại của Lạc Nam, số lá cây trên Bất Tử Thụ gần như bị hái sạch, tỷ muội Mộc Linh Nhu và Mộc Ái My cũng đang ra sức bồi dưỡng không ngừng nghĩ.
“Chỉ là một tiểu vũ trụ đã như thế này, thật không dám tưởng tượng trận chiến trên Nguyên Giới sẽ còn có quy mô ra sao, đã từng bao nhiêu tiền bối hy sinh…” Lạc Nam thì thào.
Điều hắn có thể làm lúc này là cố gắng bình ổn cục diện càng sớm càng tốt, để vũ trụ cũng giống như Việt Long Tinh…có quy tắc ràng buộc, không còn tử thương vô nghĩa.
“Phu quân…”
Bóng tối lướt đến, thân ảnh thần bí trong trang phục Kimono màu đen của Lệ Huân hiện ra bên cạnh hắn.
“Có chuyện gì?” Lạc Nam vươn tay chỉnh lại mái tóc rối bời của nàng.
Lệ Huân hít sâu một hơi nói: Có các tỷ muội dưới trướng thiếp đang rất nguy kịch, cần phải lập tức cứu mạng kịp thời!”
Tỷ muội dưới trướng của nàng là 33 vị Thánh Nữ.
“Bất Tử Dịch Thủy vô dụng sao?” Lạc Nam nhướn mày hỏi.
Lệ Huân được hắn giao cho không ít Bất Tử Dịch Thủy.
“Các nàng chiến đấu với Mộng Yểm Tộc ở Ma Giới, bị chủng tộc đó dùng Mộng Yểm Thuật rút lấy gần hết tuổi thọ, Bất Tử Dịch Thủy không thể hỗ trợ phục hồi tuổi thọ được!” Lệ Huân giải thích nói.
Lạc Nam gật đầu, nếu Bất Tử Dịch Thủy phục hồi tuổi thọ được thì hắn cũng không cần bận tâm đến phản phệ của Hi Vũ sau khi dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn và Mộ Sắc Vy khi dùng thuật Nguyền Rủa.
Có thể phục hồi tuổi thọ trong hoàn cảnh này chỉ Duyên Duyên sở hữu Ngự Niên Khống Thọ Thể là giúp được, nhưng một mình Duyên Duyên e rằng không đủ…
“Bao nhiêu người bị ảnh hưởng?” Lạc Nam hỏi.
“9 người!” Lệ Huân đáp: “Các nàng đều có tu vi Địa Đế mà thôi, tuổi thọ không được dài cho lắm!”
33 vị Thánh Nữ sau khi bị Lạc Nam phế bỏ Chuyển Kiếp Luân Hồi Công, tu vi đã thụt lùi cực kỳ nghiêm trọng, dù thời gian qua nỗ lực rất nhiều nhưng cũng chưa đạt đến Thiên Đế toàn bộ.
“Mang ta đi gặp các nàng!” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, hắn đã có cách.
Rất nhanh, Lạc Nam cõng theo Tiểu Thiên Ý đến chân núi phía sau Hi Vũ Thành, nơi Lệ Huân và 33 Thánh Nữ trú ngụ.
Tiến vào bên trong, liền chứng kiến các vị mỹ nhân như hoa như ngọc đang lo lắng hãi hùng vây quanh 9 bà lão khí tức hư nhược, toàn thân nhăn nheo, đầu tóc bạc trắng.
“Chủ nhân!”
Vừa nhìn thấy hắn, Trần Hồng Lệ và Cầm Thụ Trinh đã vội vàng quỳ xuống:
“Mong người ra tay cứu giúp các tỷ muội, bọn thiếp nguyện làm trâu ngựa!”
Các nàng chỉ có 33 người không hơn không kém, từ việc bị Luân Kiếp Tiên Đế mưu hại cho đến trung thành với Lạc Nam, từ đầu đến cuối sống chết có nhau, cảm tình còn vượt qua tỷ muội ruột thịt bình thường.
Nay chín người gặp nạn, những tỷ muội khác không thể làm ngơ.
“Phu quân, chàng nhờ đến Lạc Diệp được không?” Ỷ Vân cũng có mặt năn nỉ hắn.
Nàng biết Lạc Nam đã hứa sẽ không lấy cánh của Cửu Diệp Liên Hoa nữa, nhưng trong tình huống này thật sự khó có cách nào khác.
“Đừng…đừng làm…khó chủ nhân…” Một bà lão yếu ớt lên tiếng:
“Có thể ghi tên mình vào trận đại chiến mang tính lịch sử này, chúng ta đã mãn nguyện ra đi!”
Viền mắt các nàng đỏ hoe, chiến tranh tàn khốc hy sinh là khó thể tránh khỏi a.
“Trận này chỉ là mờ màng mà thôi!” Lạc Nam bật cười: “Đường ta đi vẫn còn rất dài, tìm đâu ra 33 vị mỹ nhân thuộc hạ vừa có thiên phú xuất sắc, vừa chim sa cá lặn như các nàng chứ hả?”
“Muốn chết cũng phải ta cho phép mới được!”
“Ý của chủ nhân là?” Trần Hồng Lệ và Cầm Thục Trinh rùng mình, mừng rỡ như điên.
“Đứng lên đi! ta ghét nhất là người nhà quỳ trước mặt ta, nhất là mỹ nhân nữa chứ…” Lạc Nam nâng đỡ các nàng đứng dậy.
Hắn bước đến chín bà lão, cách đây không lâu các nàng vẫn là những mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Tu vi các nàng chỉ là Địa Đế, tuổi thọ khá ngắn nên tiêu hao một chút đã già hết rồi!” Lạc Nam cười nói:
“Nếu như đột phá Thiên Đế, vấn đề trên sẽ không còn đáng lo ngại!”
Trong ánh mắt khó hiểu của chúng nữ, Lạc Nam trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, xử dụng Thiên Đế Quán Đỉnh lên chín người các nàng!"
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ
Danh Sách Chương: