Nhìn thân ảnh của Lãnh Nha hấp hối như sắp chết, ngay cả một chút sức chống cự cũng không có, Lạc Nam cùng mấy nữ ngẩng ngơ, không biết rốt cuộc hắn vừa mới trải qua những gì…
“Nhị Đảo Chủ đến…ực!” Đạm Đài Uyển nuốt một ngụm nước bọt, dung nhan xinh đẹp có chút quái dị.
“Cái này…nhị đảo chủ kinh khủng lắm sao?” Thấy biểu tình của Đạm Đài Uyển và vẻ thê thảm của Lãnh Nha, Thiên Vô Ảnh mấy nữ cũng có chút khẩn trương.
VÙ VÙ VÙ…
Không ai kịp trả lời các nàng, có âm thanh chấn động lao vụt ngang tinh không.
Trong ánh mắt trợn tròn của chúng nữ, chỉ nhìn thấy vài cái ngôi sao khổng lồ với bán kính hàng trăm dặm đang lao vụt mà đến, sau đó tàn nhẫn đến cực điểm đập thẳng vào thân thể Lãnh Nha.
Phốc phốc phốc…
Mỗi một ngôi sao ném trúng, Lãnh Nha lại thổ huyết bay ngược như chó chết, lực va chạm mạnh đến mức nổ tung cả ngôi sao thành phấn vụn, mà Lãnh Nha càng là thê thảm không chịu nổi, da thịt dần dần nát bấy như giẻ lau, lục phủ ngũ tạng tan vỡ, xương cốt không ngừng bạo liệt.
VÙ VÙ VÙ…
Cảnh tượng bạo lực vẫn không ngừng diễn ra, ở tận nơi xa xăm trong tinh không liên tiếp có các ngôi sao khổng lồ như bị ai đó cố tình ném đến, cảnh tượng quá mức bạo lực.
BẸP…
Rốt cuộc theo một tiếng va chạm cuối cùng, Lãnh Nha đã bị nghiền thành một bãi thịt nhão, chết đến không thể chết thêm được nữa.
“Ực!” Địa Ngọc Huyền mấy nữ nuốt một ngụm nước miếng khô khốc, trong tiềm thức hình thành một cảm giác sợ hãi với vị Nhị Đảo Chủ vẫn còn chưa xuất hiện kia, phải là nữ nhân đáng sợ đến mức nào mới có thể bạo lực đến mức như vậy?
Đường đường là đoàn trưởng của băng Đạo Tặc Tinh Không nổi danh hoành hành hư không, kiêu hùng xem sinh mạng như cỏ rác, tính cách hung tàn thực lực mạnh mẽ, kết quả cuối cùng bị một người dùng các ngôi sao khủng bố liên tục nện thành thịt nát.
Xét về phương diện bạo liệt ngược sát kiểu này, Võ Tam Nương hoàn toàn không đủ sánh vai a.
Điều đáng nói chính là Lãnh Nha từ đầu đến cuối không hề có một chút khả năng chống đỡ, đủ thấy sự chênh lệch giữa đôi bên khủng bố như thế nào, đây không phải là chênh lệch về mặt tu vi, mà là chênh lệch về mặt chiến lực.
Trong đầu Lạc Nam vô thức tưởng tượng ra một nữ nhân lực lưỡng toàn thân cơ bắp với thể hình khổng lồ, nói không chừng ngay cả Cự Nhân Tộc - Cự Mỹ Anh cũng không ăn thua.
Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt bình thản, dường như đối với tình cảnh hung tàn này đã trở thành thói quên, ánh mắt không chút cảm xúc nào im lặng đứng ở nơi đó.
Ngược lại Đạm Đài Uyển nhe răng nhếch miệng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nhị Đảo Chủ…xuất hiện chưa?” Thiên Vô Ảnh lí nhí hỏi, ánh mắt đảo đảo xung quanh như muốn tìm thân ảnh khủng bố.
Địa Ngọc Huyền chúng nữ cũng vội vàng chỉnh lý tóc tai quần áo, muốn ra mắt vị Nhị Đảo Chủ một cách trang trọng để thể hiện sự kính nể của mình, ngay cả Lạc Nam sắc mặt cũng là một mảnh nghiêm túc, nhân vật khủng bố như vậy hắn không dám làm càn a.
Tình tang…tình tang…tình tang…tình tang…
Trước bầu không khí khẩn trương, bất chợt có tiếng nhạc hết sức vui nhộn vang lên, lập tức xua tan đi sát khí đầy rẫy…
Trong mắt Lạc Nam mấy nữ bất chợt nhìn thấy từ xa xa có một điểm nhỏ màu hồng hồng đang phi tốc lướt giữa tinh không tiến đến.
Tập trung tinh thần nhìn kỹ, rất nhanh bọn hắn nhận ra đó là một kiện Pháp Bảo hết sức đáng yêu có hình dạng giống như một cái nôi em bé màu hồng phấn.
Tiếng nhạc vui nhộn chính là do nôi em bé phát ra, bên trong nôi còn có một đứa bé gái tầm khoảng 5 tuổi cực kỳ dễ thương và xinh xắn nằm ngậm ti, không ngừng mút sửa từ bên trong bình nhỏ.
“Thật đáng yêu!”
Nhìn em bé năm tuổi thân mặc váy công chúa màu trắng, trên đầu có hai búi tóc như bánh bao, da thịt hồng hào, môi hồng răng trắng, còn có hai cái lúm đồng tiền như tiểu thiên sứ dễ thương vô cùng, chúng nữ Ỷ Vân tình mẫu tử tràn lan không thể tả.
“Vì sao em bé lại trôi nổi giữa tinh không? nó bị bỏ rơi sao? thật là đáng thương!” Thiên Vô Ảnh ánh mắt ngập nước đầy ôn hòa và thương hại nói ra, muốn tiến đến bế lấy đứa trẻ.
“Khoan đã! Cẩn thận nguy hiểm!” Địa Ngọc Huyền vội vàng kéo lại Thiên Vô Ảnh.
Một bé gái 5 tuổi lang thang giữa tinh không thật sự quá mức kỳ quặc, nói không chừng là có bẫy rập nguy hiểm nào đó.
Lạc Nam cũng nghiêm túc dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm đánh giá bé gái, hắn giật mình phát hiện dù là Ngọc Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo như Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn cũng không nhìn thấu được điểm bất thường nào của đứa bé này.
“Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp, ôm một cái!”
Đúng lúc này bé gái đột nhiên vứt bỏ bình sửa sang một bên, ánh mắt tròn xoe lúng liếng nhìn Lạc Nam mấy người chúng nữ, nhoẻn môi hồng chúm chím cười tươi rói, nhảy vọt khỏi nôi em bé lao vào lòng Lạc Nam.
Lạc Nam một mặt mộng bức, trong khoảnh khắc bé gái này lao đến…trong mắt hắn vô thức xuất hiện hình ảnh của Tiểu Kỳ Nam từng làm nũng với mình, nhất thời trong lòng bị một cảm giác mềm mại bao trùm, vươn tay ôm lấy nàng.
Bé gái vùi đầu vào lòng hắn tham lam hít thở, ánh mắt lim dim mơ màng như săp buồn ngủ, cực kỳ đáng yêu.
Đạm Đài Uyển khóe môi giật giật nhìn tình cảnh này, bàn tay âm thầm vỗ vỗ trán.
Mà vốn bản tính lạnh lùng trong trẻo như Độc Cô Ngạo Tuyết rốt cuộc không chịu đựng nổi, một bàn tay thô bạo túm lấy đầu bé gái nhấc lên kéo khỏi lòng Lạc Nam.
“Hức hu hu hu!” Bé gái lập tức cất tiếng khóc to, mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi, nhìn qua hết sức tội nghiệp.
“Tam Đảo Chủ!” Ỷ Vân chúng nữ lập tức hoảng hốt, không hiểu vì sao Độc Cô Ngạo Tuyết lại đột nhiên đối xử thô bạo với tiểu nha đầu như vậy.
BÙM!
Theo một tiếng vang vọng vang lên, Độc Cô Ngạo Tuyết nhấc lấy bàn chân trần thon thả sút thẳng vào thân ảnh nhỏ nhắn, đem tiểu nha đầu đá văng lên trời, chỉ thoáng chốc đã hóa thành điểm nhỏ biến mất dạng.
“Cái này…” Lạc Nam tròn xoe mắt, chúng nữ cũng tròn xoe mắt.
Chỉ là rất nhanh bọn hắn cảm giác được không đúng, một tiểu em bé bình thường ăn phải một sút của Địa Vương vì sao thân thể vẫn còn nguyên vẹn.
“Hừ, Tiểu Tuyết thật đáng ghét, nỡ lòng nào đối xử thô bạo với Manh Manh?”
Có âm thanh nũng nịu kiều hừ gữa tinh không, chỉ thấy không gian bên cạnh Tinh Vân Thuyền nứt ra, một thân ảnh nhỏ nhắn từ bên trong đó nhảy ra ngoài, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, gò má phồng to, thở phì phò hai tay chống hông tức giận nhìn lấy Độc Cô Ngạo Tuyết, cực kỳ đáng yêu.
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam cùng mấy nữ sắc mặt như nhìn thấy quỷ nhảy dựng lên.
Bé gái năm tuổi đáng yêu xé rách hư không xuất hiện?
Trong lúc nhất thời bọn hắn vô thức lùi về phía sau một bước, lúc này đây nếu chưa nhận ra mọi thứ bất bình thường, như vậy Lạc Nam và chúng nữ chẳng khác nào ngu ngốc.
“Ra mắt Nhị Đảo Chủ!”
Như một hòn đá lớn khuấy động nên sống lớn ngập trời, chỉ thấy Đạm Đài Uyển một mặt bất đắc dĩ hướng bé gái năm tuổi cung kính hô lên.
“Hì hì, Tiểu Uyển cũng ở nơi này? Đến! Manh Manh ôm một cái!” Bé gái năm tuổi nhoẻn miệng cười đáng yêu, không chút chần chờ nhảy vào lòng Đạm Đài Uyển.
Đạm Đài Uyển khóe môi giật giật bế lấy nàng.
“Lại to lên rồi?” Bàn tay nhỏ xíu của bé gái không chút do dự như một thói quen chộp lấy bầu sửa đầy đặn của Đạm Đài Uyển, xụ mặt nói ra:
“Các người thật đáng ghét, vì sao các người liên tục to ra còn Manh Manh ngày càng nhỏ lại?”
Bé gái vừa nói vừa nhìn xuống vị trí bằng phẳng trước ngực mình, sắc mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi.
“Đủ rồi!” Độc Cô Ngạo Tuyết không nhịn được quát lớn: “Còn làm loạn về nhà kêu Đại Tỷ nhốt ngươi!”
“Manh Manh biết sợ!” Bé gái lập tức rụt đầu lại, vùi vào trong lòng Đạm Đài Uyển, ngay cả bàn tay nhỏ không thành thật cũng rụt trở về, không dám tiếp tục sờ vào.
Lạc Nam, Thiên Vô Ảnh, Ỷ Vân và Địa Ngọc Huyền đã sớm hóa đá đứng im một bên, muốn mở miệng nói chuyện lại là triệt để cạn lời.
Bọn hắn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn bé gái, sau đó nhớ lại cảnh tượng thê thảm vừa rồi mà Lãnh Nha gánh chịu, cả đám rùng mình rồi lắc đầu kịch liệt.
Không…đánh chết cũng không tin khung cảnh bạo lực như vậy do bé gái 5 tuổi này làm ra, quá mức nghịch lý, quá không hợp thói thường, đủ sức lật đổ nhận thức của người khác.
…
Bầu không khí có phần im ắng, đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta…chỉ có tiếng nhạc vui nhộn từ cái nôi em bé vẫn liên tục vang lên.
Độc Cô Ngạo Tuyết liếc mắt, tiểu nha đầu lập tức vươn cánh tay ngắn cũn thu Nôi em bé vào trong Nhẫn Trữ Vật một nốt nhạc, trả lại sự yên tĩnh vốn có.
“Khụ khụ…” Lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết không nhịn được ho khan một tiếng, hiển nhiên thương thế lần này tương đối nghiêm trọng, Đan Dược của Lạc Nam cung cấp chưa đủ khôi phục trong thời gian ngắn.
“Là ai? Là ai khi dễ Tiểu Tuyết? Manh Manh lập tức đá đít hắn!”
Nghe thấy tiếng ho của Độc Cô Ngạo Tuyết, em bé như bị xù lông nhảy vọt khỏi lòng Đạm Đài Uyển, giận đến tím mặt trợn trừng mắt lên.
Độc Cô Ngạo Tuyết hờ hững liếc xéo mắt, nàng bị thương rành rành trước mặt từ nãy đến giờ, tiểu nha đầu này là giả vờ không nhìn thấy sao?
Huống hồ kẻ chủ mưu đã bị ngươi nện thành thịt vụn, còn ai khác để trả thù nữa hả?
“Là Manh Manh thất trách, nhận được truyền tin của Tiểu Tuyết không lập tức đến ngay!” Bé gái mặt ủ mày chau, có chút xụ mặt nói ra.
“Không lập tức đến ngay?” Độc Cô Ngạo Tuyết nhướn đôi mày liễu hỏi.
“Manh Manh bận pha sữa nha!” Bé gái lí nhí nói một câu, lại móc ra một bình sữa ôm ở trong lòng, cúi đầu bú mút lấy đầu ti, không dám nhìn thẳng Độc Cô Ngạo Tuyết.
Lúc bị Lãnh Nha Đạo Tặc cản đường Độc Cô Ngạo Tuyết đã biết sẽ không tránh khỏi kịch chiến, vì lý do bảo toàn an nguy của mấy đệ tử vừa thu nhận nên đã lập tức thông qua bí pháp truyền tin về Đảo, nào ngờ thân ảnh nhỏ nhắn trước mắt nàng còn bận rộn pha sữa mang theo nữa cơ.
Đạm Đài Uyển khóe miệng giật giật, còn Độc Cô Ngạo Tuyết có ý muốn dùng Kiếm chém người…
“Khụ khụ, về Đảo trước rồi tính! Nơi này không thích hợp chữa trị thương thế cho Tam Đảo Chủ!” Lạc Nam hắng giọng lên tiếng, hắn muốn giải tỏa một chút bầu không khí kỳ quái này.
“Đồng ý!”
Bé gái cười híp mắt nhìn Lạc Nam và chúng nữ, không chút do dự nhảy vào giữa mấy người nũng nịu, thân cận cực kỳ nói:
“Hì hì, hoan nghênh mọi người nhập đảo! sau này nhớ chiếu cố Manh Manh thật tốt nha!”
Mà Thiên Vô Ảnh chúng nữ cũng cực kỳ ưa thích vẻ đáng yêu của bé gái, so với vẻ ngoài lạnh lẽo như tiên tử của Độc Cô Ngạo Tuyết, Nhị Đảo Chủ quả thật dễ gần hơn nhiều lắm, không tạo cho chúng nữ chút áp lực nào.
Nhìn thấy cảnh này, Đạm Đài Uyển và Độc Cô Ngạo Tuyết hai mặt nhìn nhau, khóe môi xinh đẹp bí mật cong lên một nụ cười mỉm.
Lần này tuyển đúng đệ tử rồi…
Đừng tưởng Nhị Đảo Chủ của các nàng trẻ nhỏ dễ gần gũi, thực chất những kẻ có lòng dạ xấu xa ở trước mặt nàng chẳng khác nào bị lột trần trụi chẳng có một chút bí mật, không bị ăn đấm là may lắm rồi.
Ngược lại, những người có thể khiến Nhị Đảo Chủ vui vẻ nói chuyện và nhào vào lòng làm nũng mới đáng giá để Bồng Lai Tiên Đảo tin tưởng.
Dù sao thì đó là năng lực của Nhị Đảo Chủ, từ trước đến giờ không hề sai lầm…
…
Tinh Vân Thuyền cấp tốc hành tẩu trong tinh không, toàn bộ chiến lợi phẩm còn sót lại của đám Lãnh Nha Đạo Tặc giao cho Đạm Đài Uyển cất giữ, khi về sẽ nhập khố Bồng Lai Tiên Đảo.
Qua thời gian tìm hiểu, Lạc Nam và chúng nữ rốt cuộc biết được tên của Nhị Đảo Chủ đáng yêu dễ thương này.
Đình Manh Manh, tên cún cơm ở nhà là Manh Manh, tính cách và hình dáng như một em bé năm tuổi, chẳng qua một thân thực lực chính là Địa Vương hàng thật giá thật, chỉ kém một chút có thể đột phá Thiên Vương.
“Lạc Yên lợi hại đến như vậy?”
Đình Manh Manh không ngừng hỏi đông hỏi tây, sau khi biết được Lạc Yên trợ giúp tam muội đánh tan Lãnh Nha Đạo Tặc, trực tiếp sáng rỡ hai mắt, không ngừng hướng Lạc Nam đòi xem Vũ Hoàng Kiếm oai phong kiều diễm.
Lạc Nam cũng không phiền lòng lấy ra vài thanh cho Manh Manh chơi đùa, khiến tiểu nha đầu vui đến quên trời quên đất.
“Đợi một thời gian quen thuộc và thích hợp, để Tiểu Hồng Nhi chơi với Nhị Đảo Chủ cũng không tệ!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Bồng Lai Tiên Đảo muốn khảo nghiệm hắn, hắn làm sao lại không phải đang khảo nghiệm Bồng Lai Tiên Đảo?
Muốn biết một thế lực có đáng giá để mình nỗ lực cống hiến và bảo hộ hay không…phải nhìn cách đối nhân xử thế của các thành viên thế lực đó, nhất là các thành viên cao tầng.
Mặc dù ở chung chưa lâu, nhưng Lạc Nam cũng hiểu không phải tự nhiên mà Hệ Thống lại đưa ra nhiệm vụ để hắn gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo.
Phải biết mục tiêu cuối cùng của Hệ Thống vẫn là muốn đưa hắn đến đỉnh cao, Bồng Lai Tiên Đảo chắc hẳn có liên quan đến chuyện này, không nhiều thì ít.
Lạc Nam ánh mắt ôn hòa nhìn Đình Manh Manh nghịch ngợm hăng hái, trong đầu lại thoáng ẩn thoáng hiện thân ảnh Tiểu Kỳ Nam, Loan Loan và Mộng Mộng.
Cũng không biết mấy tiểu nha đầu hiện tại như thế nào…
“Đến rồi!”
Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ mông lung, âm thanh hưng phấn của Đàm Đại Uyển phát ra đánh thức hắn.
Ở trong mắt, một hành tinh rộng lớn đến cực điểm như ẩn như hiện, thuần một màu xanh thẳm trong lành tươi mát, lại có không ít khí tức cường đại tiềm tàng bên trong.
Hải Vực Tinh!
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Danh Sách Chương: