“Con mẹ nó sướng, để xem đám người Tiên Giới khốn khiếp còn lấy gì để kiêu ngạo trước mặt chúng ta…”
Bên trong Song Tu Lâu, một tên nam tử cường tráng khoa tay múa chân, sắc mặt hưng phấn đến cực điểm, vừa sung sướng vừa khoái chí nhìn cảnh tượng bên trong Lưu Ảnh Ngọc.
Toàn bộ khách nhân của Song Tu Lâu lúc này cũng nhiệt huyết sôi trào, chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa Văn Lang đại chiến Săn Ma Điện.
“Tiên Giới có yêu nghiệt, Ma Giới chúng ta cũng có yêu nghiệt, Văn Lang lão đại từ nay sẽ là thần tượng của ta, lấy tu vi Đại Ma Đế làm nên chiến tích lẫy lừng như thế, Thử hỏi còn có ai?” Một thanh niên vỗ vỗ lồng ngực, hai mắt hừng hực khí thế, hận không thể nhập vào trận chiến đó.
“Văn Lang cũng sẽ là thần tượng của thế hệ trẻ chúng ta…à không, ngay cả Thiên Ma Đế lão quái vật cũng có thể thần tượng hắn!” Rất nhiều Ma Tu vỗ tay cười nói.
“Nhưng Văn Lang rốt cuộc là thần thánh phương nào? Liệu có phải một vị Đế Tử nào đó của Tru Tiên Điện hay không?” Có người lên tiếng suy đoán.
“Ta cũng nghĩ như vậy, bởi vì Văn Lang đã sử dụng Liên Kích Tru Tiên Quyết của Tru Tiên Điện, chẳng lẽ hắn là đệ tử của Đại Trưởng Lão Tru Tiên Điện?” Không ít người gật đầu tán thành.
“Các ngươi thì biết cái gì?” Một người khác lập tức ra vẻ khinh thường:
“Văn Lang chẳng những dùng Liên Kích Tru Tiên Quyết, mà trước đó còn dùng Súc Năng Phong Bạo của Ma Phong thuộc Ma Đình, còn dùng Hắc Diện U La Chưởng của Hắc Diện Ma Đế…nếu sử dụng vũ kỹ nào là đồ đệ của người đó, vậy chẳng phải Văn Lang có đến ba sư phụ đến từ ba thế lực khác nhau?”
“Chúng ta quên mất điều này…” Đám đông bừng tỉnh, hâm mộ không thôi nói:
“Chẳng lẽ Văn Lang có khả năng học trộm thủ đoạn công kích và vũ kỹ của người khác?”
“Hừ, sao lại gọi là học trộm? Phải gọi là mô phỏng, tài năng xuất chúng mới có thể làm được!” Theo một âm thanh bất mãn vang lên, hương thơm phiêu lãng, một cô nương dung nhan như thiên sứ, dáng người yểu điệu nhí nhảnh từ hậu viện bước ra.
“Dạ Ly Hoa Khôi!”
Chúng nhân ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy nàng, không ngờ đến Dạ Ly Hoa Khôi bình thường chỉ biểu diễn vài điệu nhảy vào ban đêm nay lại hiện ra ở đại sảnh giữa thanh thiên bạch nhật.
“Hừ, hừ…kẻ nào dám nói Văn Lang học trộm vũ kỹ, Song Tu Lâu không hoan nghênh các ngươi!” Dạ Ly hai tay chống nạnh, ánh mắt hung hăng nói.
Vài người chột dạ cúi thấp đầu, hiển nhiên vừa rồi bọn hắn cũng có suy nghĩ là Văn Lang học trộm.
Mà nhìn thấy thái độ của Dạ Ly, vài người hâm mộ của nàng lên cơn ghen tuông:
“Dạ Ly Hoa Khôi, chẳng lẽ ngươi cũng hâm mộ Văn Lang?”
“Không hâm mộ người lợi hại như hắn, chẳng lẽ hâm mộ các ngươi?” Dạ Ly trợn trắng mắt hỏi ngược lại.
Chúng nhân á khẩu không phản bác được, bọn hắn tự nhận mình so với Văn Lang thua kém như trời và đất.
“Vậy theo Dạ Ly, yêu nghiệt của Ma Giới chúng ta là Văn Lang so với yêu nghiệt của Tiên Giới là Lạc Nam thì kẻ nào lợi hại hơn?” Vài kẻ hỏi thăm cách nhìn của nàng.
“Đương nhiên là Văn Lang, còn phải nói nữa sao?” Dạ Ly khẳng định chắc nịch.
“Vì sao nha? Bọn hắn chưa từng giao đấu, sao biết ai lợi hại hơn?” Toàn trường chưa hiểu rõ nhìn nàng.
“Rất đơn giản!” Dạ Ly một tay chống nạnh, một tay nâng lên từng ngón nhỏ nhắn tinh xảo, phân tích nói:
“Thứ nhất, Lạc Nam chiến tích mặc dù không tồi, nhưng những Thiên Đế mà hắn săn giết đa phần đều là loại thùng rỗng kêu to, cắn thuốc và tài nguyên một cách bừa bãi để đột phá, chiến lực thấp kém vô cùng…trái ngược với đó, Văn Lang trước mặt Hộ Pháp Thiên Đế của Săn Ma Điện tru diệt Đế Tử, sau đó còn khiến Tam Nguyên Lão tay cầm Đế Binh phẫn nộ thổ huyết, cuối cùng nghênh ngang rời đi!”
“Thứ hai, Lạc Nam có hai thê tử mạnh mẽ đi theo hỗ trợ chiến đấu, rõ ràng là không tin tưởng vào thực lực bản thân, trong khi đó Văn Lang một thân một mình tung hoành ngang dọc, nghe qua đã thấy chênh lệch rồi!”
“Cuối cùng, Lạc Nam chỉ giám giết những Ma Tu bén mảng vào Tiên Giới, ỷ vào lợi thế sân nhà…còn Văn Lang dám từ Ma Giới chạy sang phạm vi Tiên Giới để giết Tiên Tu, lộng hành bên sân khách!”
Dạ Ly dương dương đắc ý lớn tiếng nói: “Còn ai cho rằng Lạc Nam mạnh hơn Văn Lang?”
Toàn trường nghe vậy gật gù liên tục, hướng phân tích của Dạ Ly quả thật không chê vào đâu được, nghe qua về những chiến tích này…rõ ràng Văn Lang nhỉnh hơn Lạc Nam một bậc.
Chỉ riêng việc khiến Tam Nguyên Lão của Săn Ma Điện tay cầm theo Đế Binh mà chẳng làm gì được mình là đủ có chiến tích so với việc giết hàng chục tên Thiên Đế tầm thường rồi.
“Nhưng từ đầu đến cuối Lạc Nam cũng chưa bung hết toàn lực, không ai biết giới hạn của hắn sẽ đến mức nào!” Một lão già nhíu chặt chân mày:
“Lão phu lo lắng Lạc Nam còn ẩn giấu sát chiêu nào đó, khi nào tung ra sẽ cực kỳ chấn động!”
“Thế Văn Lang đã tung hết bài rồi sao?” Dạ Ly bất mãn, giọng điệu giận dỗi:
“Lạc Nam còn bài tẩy thì Văn Lang cũng chưa chắc đã chiến hết mình, sợ cái gì?”
“Thôi được rồi!” Đám người cười khổ:
“Hai kẻ này uy danh cực thịnh, không sớm thì muộn cũng tự tìm đến nhau giao thủ, chúng ta cứ việc chờ xem là được!”
“Nói không sai, ta còn biết được Văn Lang tuyên bố nếu Lạc Nam dám bén mảng vào Ma Giới sẽ làm thịt hắn!”
Một vị mỹ nữ Ma Tu đang uống rượu bỗng nhiên che miệng cười: “Ta biết có một thứ mà Lạc Nam chắc chắn vượt xa Văn Lang!”
“Thứ gì?” Đám người vểnh tai.
“Độ đẹp trai nha!” Mỹ nữ Ma Tu cười khanh khách:
“Văn Lang tuy rất là cường đại nhưng dung mạo bình thường chẳng có gì nổi bật, không xấu cũng chẳng đẹp!”
“Còn Lạc Nam là nổi danh mỹ nam tử, nhân vật điển hình với vẻ ngoài lý tưởng của nam nhân, anh tuấn, tà mị, đào hoa…”
“Gu thẩm mỹ của ngươi chắc chắn là có vấn đề!” Dạ Ly chỉ vào mỹ nữ Ma Tu chửi ầm lên:
“Văn Lang phong độ cương nghị, tràn đầy khí tức dương cương của nam nhân, còn Lạc Nam mặt hoa da phấn y như tên công tử bột, sao có thể sánh bằng?”
Chỉ cần có bất kỳ ai dám chê bai thần tượng của mình, Dạ Ly sẽ tranh đấu đến cùng đó.
Trong khi Song Tu Lâu bàn tán sôi nổi, bên ngoài lại có tiếng vọng vào một cách gấp rút:
“Săn Ma Điện cử ra đại lượng cường giả thề săn giết Văn Lang, đồng thời đã treo thưởng 1 tỷ Săn Ma Điểm cho cái đầu của hắn!”…Cảnh tượng huyên náo như thế này xảy ra khắp Tiên Ma lưỡng giới.
Sau cái tên Lạc Nam, chiến tích của Văn Lang lại như một quả bom với sức công phá khủng bố lan tràn khắp Vũ Trụ.
Thiên tài cùng thế hệ trở nên ảm đạm phai mờ trước hai cái tên này, vô số thanh thiếu niên nam nữ Tiên Tu, Ma Tu vừa đặt chân vào con đường tu luyện đã tìm ra đối tượng để hâm mộ, tìm ra mục tiêu để phấn đấu.
Cường giả chân chính nên là vượt cấp diệt địch, hơn nữa còn phải vượt đại cảnh giới…đó mới là sảng khoái.
Khái niệm cảnh giới, tu vi dường như chỉ để tô điểm cho hai vị yêu nghiệt.
Chẳng biết từ bao giờ, chẳng biết ai nghĩ ra, chỉ nghe vô số người khi nhắc đến thế hệ yêu nghiệt hàng đầu Vũ Trụ sẽ chậm rãi phun ra một câu:
“Tiên Lạc, Ma Văn!”
Hai họ tượng trưng cho hai nhân vật siêu nhiên ở hai phương thế giới.
Và đương nhiên, danh vọng của cả Lạc Nam cùng Văn Lang gia tăng chưa từng có, vô số thanh âm tranh luận về người nào mạnh hơn không hồi kết diễn ra.…
“Cái gì mà Tiên Lạc rồi Ma Văn? Thật buồn nôn!”
Vừa rời khỏi di tích cổ, một thiếu nữ diện mục bình thường, y phục trên thân có chút lộn xộn.
Nghe thấy vô số thanh âm đồn đại xung quanh, đặc biệt là cái tên Lạc Nam khiến nàng cứ bị ám ảnh.
Ghê tởm, tên khốn đó vậy mà có chiến tích huy hoàng như vậy, mình vừa đào được chút thứ tốt sợ rằng sẽ phải bán đi đổi thành tài nguyên tu luyện, Nguyên Thạch đã dùng sạch sẽ, không chăm chỉ sẽ bị hắn bỏ xa.
“Đúng vậy đó, lẽ ra phải là Tiên Lâm – Ma Điêu cặp bài trùng chúng ta mới chuẩn!” Bả vai thiếu nữ đứng một con chồn đen, nó mở miệng luyên thuyên, nghĩ ra biệt danh đặt cho mình và thiếu nữ.
“Nói thì nói thế…vẫn không thể phủ nhận tên khốn kia thật sự rất mạnh!” Thiếu nữ hít sâu một hơi, giọng điệu nồng nặc kiêng kỵ:
“Vốn tưởng ta điên cuồng vơ vét di tích, tiến bộ kinh người sẽ thành công bỏ xa hắn, nào ngờ những chiến tích gần nhất hắn gây ra khiến ta cảm thấy công lao của mình đổ xuống sông biển!”
“Văn Lang kia cũng chẳng vừa đâu, không biết là thần thánh phương nào…” Con chồn đen có chút suy tư, bất quá vẫn động viên thiếu nữ:
“Ngươi yên tâm đi, bọn hắn có lẽ sẽ vượt qua ngươi ở Vũ Trụ này, nhưng nếu tiến đến thế giới cao hơn…ngươi có ưu thế của Cấm Kỵ, còn bọn hắn sẽ lại bị đẳng cấp công pháp giới hạn, cả đời chỉ có thể ngước nhìn ngươi!”
“Mặc kệ bọn hắn, trước nghiên cứu đây là thứ gì trước đã…” Thiếu nữ đề nghị nói.
“Ừm, ta cũng chưa từng thấy qua đồ vật kỳ lạ như vậy!” Con chồn tán thành.
Một người một chồn bay vào hành tinh có khí hậu khá dễ chịu, ngồi xuống bên bờ suối, thiếu nữ phất tay lấy ra một hòn đá to lớn cao gần một mét.
Chỉ thấy hòn đá này tròn vo, điều đáng nói là phân biệt hai bên trái phải phía trên đỉnh chóp lại mọc ra sáu khối đá nhỏ, dạng như xoắn ốc, phân biệt mỗi bên ba khối.
“Với lượng kiến thức như ngươi mà không nhận ra hòn đá này có lai lịch gì sao?” Thiếu nữ chép miệng hỏi.
Hòn đá này là thứ nàng đạt được trong Di Tích Cổ có tên Thánh Nhĩ Sơn, nghe đồn đó là một thế lực có trước cả thời đại Thượng Cổ, chẳng qua vì tuyển chọn truyền nhân cực kỳ hà khắc, thà để truyền thừa đứt đoạn còn hơn truyền thụ cho người không phù hợp, vì lẽ đó dần tuyệt tích trong dòng chảy lịch sử.
Ngay cả nàng và con chồn phí rất nhiều công sức cũng chỉ chôm được duy nhất hòn đá này mà thôi, ngoài ra chẳng có vật gì giá trị khác.
“Hừ, kiến thức của ta cũng đâu phải vô hạn, Thánh Nhĩ Sơn tồn tại còn lâu đời hơn bộ tộc năm đó của ta, đương nhiên không nhận biết!” Con chồn bất đắc dĩ đáp.
“Không cần suy đoán, nó là hòn đá phụ trách dưỡng dục truyền nhân đời kế tiếp của Thánh Nhĩ Sơn, đáng tiếc chưa kịp chào đời thì Thánh Nhĩ Sơn đã gặp đại nạn!”Đột nhiên có thanh âm từ dưới dòng suối vang lên.
“Kẻ nào?” Thiếu nữ cùng con chồn đen nhảy dựng.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Với một kẻ có trực giác của Yêu Đế và một kẻ tinh thông Không Gian như hai người, ấy vậy mà không cảm ứng được có người nghe lén.
RÀO RÀO RÀO…Nước suối chảy cực mạnh, đột ngột tích tụ dâng cao, từng dòng nước bắt đầu liên kết, rốt cuộc hóa thành một nam tử thân mặc thanh sam, tay cầm quạt xếp, diện mục anh tuấn nho nhã.
“Ta không có ý xấu, chỉ muốn mượn hòn đá trong tay các ngươi!” Nam tử mặc thanh sam nói.
Nếu có Long Ngạo Thiên ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra nam tử này là người hắn vừa chiêu mộ thất bại không lâu.
Xích Khảo Mã Hầu – Vô Chi Kỳ.
Mà thiếu nữ đương nhiên là kẻ thù và đối thủ cũ của Lạc Nam – Lâm Tích cùng con chồn đen.
“Người này rất mạnh!” Con chồn ngưng trọng đánh giá Vô Chi Kỳ.
Lâm Tích sắc mặt trầm xuống, nàng cũng không nghĩ mình chỉ tìm một hành tinh vắng vẻ trú chân lại gặp nhân vật khủng bố như vậy.
“Có thể nói cho chúng ta biết, hòn đá này là thứ gì không?” Con chồn tuy sợ nhưng vẫn ra vẻ trấn định hỏi.
“Thánh Nhĩ Sơn là thế lực do một tên Lục Nhĩ Mỹ Hầu sáng lập nên, truyền nhân mà y muốn bồi dưỡng đương nhiên cũng là Lục Nhĩ Mỹ Hầu thế hệ kế tiếp!” Vô Chi Kỳ thản nhiên đáp, ánh mắt lại khó nén nóng bỏng nhìn chằm chằm hòn đá.
Nó được gọi là Lục Nhĩ Thạch, mặc dù Lục Nhĩ Mỹ Hầu bên trong vẫn chưa ra đời, nhưng thông qua Lục Nhĩ Thạch nó đã nghe được âm thanh vạn giới chỉ cần mong muốn.
“Cái gì?!” Lâm Tích và con chồn thét lên thất thanh, không dám tin hòn đá mình vừa đạt được lại cất chứa một trong Hỗn Thế Tứ Hầu chưa xuất thế.
“Ta biết cách bồi dưỡng nó, giao cho ta đi. Các ngươi cần gì cứ việc nói!” Vô Chi Kỳ muốn thanh toán sòng phẳng.
“Hừ, ai cần ngươi bồi dưỡng? Chỉ cần ta ấp nở thành công, chẳng phải có một trong Hỗn Thế Tứ Hầu làm tiểu đệ?” Lâm Tích trong lòng hưng phấn đến phát cuồng.
Và thế là, Nhẫn Trữ Vật lóe lên thu hồi hòn đá.
BÙM…BÙM…BÙM…Khói trắng nổ tung, từ trong đó xuất hiện hàng ngàn Lâm Tích khác nhau bỏ chạy tán loạn, đến khắp các phương hướng trong Vũ Trụ, nhưng chỉ có một trong số đó sở hữu hòn đá.
“Hừ!” Vô Chi Kỳ bất mãn hừ một tiếng.
Sau lưng hắn thoáng chốc như ẩn như hiện một hư ảnh thần hầu khổng lồ với bộ lông xanh thẳm như đại dương, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuần khinh rẻ thế gian vạn vật.
Mà khi hư ảnh thần hầu này xuất hiện, toàn bộ hành tinh này đột ngột bị nhấn chìm trong biển nước.
Sóng thần cuồn cuộn dâng lên, hóa thành một lớp kết giới phong tỏa cả một hành tinh, ngăn cản tất cả phân thân của Lâm Tích muốn rời khỏi.
Có vài chục phân thân liều lĩnh muốn xuyên qua kết giới, nào ngờ bị dòng nước khủng bố nghiền ép kinh hoàng mà hủy diệt.
“Con mẹ nó, tên đó là Xích Khảo Mã Hầu!”
Thấy cảnh tượng này, con chồn đen hãi hùng khiếp vía.
Chẳng trách mạnh như vậy, thì ra cũng là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, hơn nữa tu vi đạt đến tối đỉnh.
“Thần Thông - Ngao Du Không Gian!”
Bị Vô Chi Kỳ vây nhốt, Lâm Tích buộc lòng sử dụng một môn Thần Thông hoàn toàn mới của mình.
Ngao Du Không Gian là Thần Thông cho phép người sử dụng đi xuyên không gian bất chấp vùng không gian đó bị tách biệt, bị phong tỏa, bị phong ấn hay có Trận Pháp giam cầm…Ngao Du Không Gian vừa ra, nàng chẳng thèm đếm xỉa đến kết giới, trốn vào không gian, thành công rời khỏi hành tinh.
“Không Gian Đại Hồng Thủy!”
Vô Chi Kỳ ánh mắt khóa chặt không gian, hai tay kết ấn.ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…Từ trong cơ thể hắn, tầng tầng lớp lớp sóng thần trào dâng, mỗi một giọt nước đều là Thuỷ Thiên Đế Lực bá đạo.
Chúng nó hóa thành Đại Hồng Thủy đập vào không gian, nghiền nát tầng tầng lớp lớp, bám sát gắt gao Lâm Tích.
“Trời ạ, nước của hắn có thể xâm nhập cả Không Gian truy bắt chúng ta!” Con chồn đen không dám tin gào thét.
Sắc mặt Lâm Tích cũng trở nên khó coi, nàng không muốn giao Lục Nhĩ Mỹ Hầu ra chút nào.
Thế là cắn chặt răng, điều động tất cả phân thân đang có mặt quay người lại phía sau kết ấn:
“Thời Gian Ngưng Đọng!”
Hàng trăm phân thân cùng lúc thi triển vũ kỹ thời gian hệ, lại còn có ưu thế từ Cấm Kỵ.
Ngay cả Không Gian Đại Hồng Thủy và bản thân Vô Chi Kỳ cũng phải dừng lại trong thoáng chốc.
Nhân cơ hội đó, Lâm Tích ba chân bốn cẳng chuồn đi.
Vô Chi Kỳ lấy lại tinh thần, Di Thủy Độn Pháp triển khai, như sao băng lao vọt theo.
Một màn đuổi bắt quyết liệt diễn ra!---_____________________________________________
Danh Sách Chương: