Edit: SamieGương mặt Trúc Lâm Sâm trong nháy mắt đỏ bừng, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, lắp bắp nói: “Kỷ...... Kỷ Phi Ngôn, làm sao cậu lại ở đây?”
Kỷ Phi Ngôn cười cười: “Thầy Trúc để tôi ở đây làm bài, sáng sớm liền bảo tôi đến.”
“Hôm nay không phải thứ sáu sao?”
“Sư tỷ vừa mới lên đại học, sao đã quên thời gian nghỉ đông của trung học rồi?” Kỷ Phi Ngôn cười như không cười, nói.
“Các cậu được nghỉ á?” Trúc Lâm Sâm trợn mắt há mồm, hậu tri hậu giác, “Vậy bố mẹ tôi đâu rồi?”
Kỷ Phi Ngôn nâng cổ tay trái lên, nhìn đồng hồ, nói: “Nếu như thầy Trúc không gạt tôi, chắc hẳn thầy ấy sẽ về trong vòng một phút nữa.”
“Sao cơ?” Trúc Lâm Sâm Nhất nghe, lập tức luống cuống, vội vàng ôm lấy bảo bối trứng chạy về phía phòng ngủ.
“Toán học, cút ngay! Toán học, cút ngay......” Dường như bảo bối trứng bị kích phát chức năng lặp lại, đột nhiên bắt đầu hô khẩu hiệu không ngừng.
Trúc Lâm Sâm bị dọa, khiến dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã gục, cũng may một bàn tay kịp thời giữ chặt cô, cô mới không bị tận hưởng cảm giác hôn sàn.
Trúc Lâm Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Phi Ngôn đang cười tủm tỉm nhìn cô.
“Sư tỷ chớ khẩn trương, vừa rồi tôi đùa chị thôi, thầy Trúc sẽ không về nhanh như vậy.”
“Cậu......” Tâm Trúc Lâm Sâm buông lỏng, tức giận nhìn Kỷ Phi Ngôn.
“Ít nhất phải 2 phút nữa mới về.” Kỷ Phi Ngôn cong môi, cười nói.
Trúc Lâm Sâm lập tức quăng việc tức giận ra ngoài chín tầng mây, vọt ngay vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng hệ thống của bảo bối trứng lại, chấm dứt hoàn toàn tiếng hô khẩu hiệu của nó.
Sự thật chứng minh, hành vi trêu đùa cô của tiểu hỗn đản Kỷ Phi Ngôn này dù hơi ác, nhưng đúng là cứu được cô một mạng, bởi vì hai phút sau, Trúc Hạo Nhiên thật sự trở về.
Xế chiều hôm nay, dưới sự yêu cầu Trúc Hạo Nhiên, Trúc Lâm Sâm liền tiễn Kỷ Phi Ngôn xuống dưới lầu. Lúc chơi đùa cùng bảo bối trứng bị Kỷ Phi Ngôn bắt gặp, Trúc Lâm Sâm thực sự cảm thấy mất hết mặt mũi, thế là một đường giữ yên lặng.
“Sư tỷ, tôi đi đây”. Ngược lại là Kỷ Phi Ngôn mở miệng trước.
Trúc Lâm Sâm gật đầu một cái, quay người muốn lên lầu.
Kỷ Phi Ngôn lại đột nhiên gọi lại cô: “Sư tỷ.”
Trúc Lâm Sâm quay đầu, nhìn thấy khóe miệng chàng trai khẽ cười, nói: “Tôi đã nói với chị chưa nhỉ, chị càng ngày càng đáng yêu.”
Trúc Lâm Sâm hơi sững sờ, nhưng Kỷ Phi Ngôn chỉ cong môi khẽ cười, bộ dáng đã không còn nhu thuận lễ phép như lúc còn ở nhà cô, ngược lại có chút nghịch ngợm vô lại, ánh mắt của cậu ẩn chứa ý vị sâu xa, trực tiếp làm tim Trúc Lâm Sâm đập như sấm.Đột nhiên Trúc Lâm Sâm nghĩ tới một vài tin đồn. Nghe nói, lúc sơ trung, Kỷ Phi Ngôn từng là học sinh có rất nhiều vấn đề luôn khiến giáo viên phải đau đầu, thường xuyên mang theo một đám người giống như cậu nghịch ngợm phá phách bạn học, gây chuyện thị phi, trên mặt thường xuyên dính máu, nhưng mà học sinh nhiều vấn đề này lại thay đổi triệt để trong vòng một đêm, trở thành học sinh gương mẫu, nhu thuận lại hiểu chuyện.
Mà trong một giây đó, cô dường như từ trên người cậu nhìn thấy bóng dáng cậu khi xưa, à không, phải nói là tính cách chân thật của cậu.Đó là một nam sinh không sợ trời không sợ đất, cậu có thể trượng nghĩa chính trực, cũng có thể vô pháp vô thiên, cậu có bề ngoài thuần lương vô hại, thế nhưng chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể hóa thân thành lang sói.
Tâm Trúc Lâm Sâm đột nhiên hơi lúng túng, lại cố gắng bình tĩnh, cũng không nhiều lời cùng Kỷ Phi Ngôn, trực tiếp lên lầu, chỉ là bước chân hơi dồn dập vẫn tiết lộ cảm giác bối rối của cô.
Sau lưng, tiếng cười khẽ của chàng trai không chút kiêng kỵ vang lên, khiến khuôn mặt cô gái từng đợt nóng bừng.
Danh Sách Chương: