• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: SamieLòng Trúc Lâm Sâm kêu “lộp bộp”, chẳng biết vì sao lại cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng ngoài mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”

Trần Viễn không nói gì, bỗng nhiên tiến lên, một tay ôm lấy Trúc Lâm Sâm, thô bạo đẩy cô vào một thân cây gần đấy.

Trúc Lâm Sâm hét lên, bị dọa đến mất hồn mất vía.

Trần Viễn tay mắt lanh lẹ che miệng Trúc Lâm Sâm, âm thanh khàn khàn hỏi: “Tại sao cậu không thích tôi? Tôi đối xử tốt với cậu như vậy, làm nhiều chuyện vì cậu như thế, cậu không chỉ không thích tôi, còn nhục nhã tôi ngay trước mặt biết bao nhiêu người? Trúc Lâm Sâm, tại sao cậu có thể đối xử như vậy với tôi chứ?”

Trúc Lâm Sâm liều mạng giãy dụa, âm thanh mơ hồ truyền tới từ trong bàn tay cậu ta: “Cậu thả tôi ra! Thả ra!”

“Cậu đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ buông cậu ra.” Trần Viễn gắt gao đè ép Trúc Lâm Sâm, thấy bộ dạng cô hoảng sợ như vậy, đột nhiên bật cười, “Trúc Lâm Sâm, làm bạn gái của tôi có gì không tốt sao? Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể tha thứ cho hành động trước đó của cậu.”

Theo trực giác, Trúc Lâm Sâm Nhất biết Trần Viễn có hơi cố chấp, nhưng không nghĩ tới cậu ta sẽ cố chấp đến mức này. Tim của cô như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng, cô không muốn đồng ý, cũng không dám không đồng ý, lấy tính cách của cậu ta, một khi đáp ứng, chỉ sợ cô càng không có cách nào thoát thân, nhưng bây giờ, ngay lúc này, trong tình huống này, nếu như cô không đồng ý...... Cô thực sự không dám nghĩ đến kết quả.

“Cậu nói đi, nói cậu đồng ý làm bạn gái của tôi.” Trần Viễn thấy Trúc Lâm Sâm do dự, sắc mặt không khỏi chìm xuống, càng gắt gao tóm chặt lấy cổ tay Trúc Lâm Sâm.

Trúc Lâm Sâm bị đau đến vặn lông mày, suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Anh muốn cô ấy nói cô ấy không muốn bao nhiêu lần nữa?” Đúng lúc này, một giọng nói miễn cưỡng vang lên. Trúc Lâm Sâm nghe được, cảm thấy giống như ngọn cỏ cứu mạng.

Trần Viễn ngay lập tức quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, dưới bóng cây, một nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng đang thờ ơ dựa vào thân cây, trong tay cầm quả bóng rổ, không thể nghi ngờ chính là Kỷ Phi Ngôn.

Trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng của Trúc Lâm Sâm cuối cùng rơi xuống trở về, cô nhìn Kỷ Phi Ngôn không chớp mắt. Cô chưa bao giờ cảm thấy may mắn khi thấy Kỷ Phi Ngôn xuất hiện như thế, thậm chí ở trong lòng cô còn âm thầm mắng chính mình một trận, làm sao lúc trước cô có thể sinh ra tâm tư muốn trốn tránh cậu ta chứ, lần sau phải mời cậu ta ăn cơm mới được!

“Không phải xen vào chuyện của người khác.” Trần Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Phi Ngôn.

Kỷ Phi Ngôn nhìn vào đôi mắt như nai con tràn đầy mong đợi của Trúc Lâm Sâm, thờ ơ đập quả bóng rổ, ánh mắt rơi xuống người Trần Viễn. Sau đó, cậu đi về phía Trần Viễn, chỉ thấy tay của cậu giương lên, bóng rổ trong tay hung hăng đập trúng lưng Trần Viễn.

Trần Viễn bị đau kêu lên, phút chốc buông Trúc Lâm Sâm ra. Còn chưa kịp đánh trả, cậu ta đã bị Kỷ Phi Ngôn lôi dậy, ngay lập tức nhận trọn một cú đấm vào mặt.

Trúc Lâm Sâm kinh ngạc đến ngây người nhìn hai người bọn họ, ở trước mặt Kỷ Phi Ngôn, Trần Viễn thậm chí ngay cả năng lực đánh trả cũng không có, chỉ có thể bị treo lên đánh. Chẳng được bao lâu, Trần Viễn đã không thể chịu đựng được nữa, mở miệng cầu xin tha thứ.

Kỷ Phi Ngôn hung hăng đẩy Trần Viễn vào một thân cây, ánh mắt nặng nề nhìn cậu ta: “Còn muốn Trúc Lâm Sâm làm bạn gái nữa không?”Ánh mắt của cậu như chó sói hung ác, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Không muốn, không muốn......” Trần Viễn bị đánh sưng mặt sưng mũi, nghe được lời này vội vội vã vã nói.

Kỷ Phi Ngôn nhếch môi, buông Trần Viễn ra, miễn cưỡng nói: “Cút đi.”

Trần Viễn ngay cả liếc cũng không dám liếc Trúc Lâm Sâm, bỏ chạy thục mạng.

Thấy bóng người Trần Viễn biến mất, rốt cuộc Trúc Lâm Sâm cũng yên tâm. Tay chân cô như nhũn ra, sau lưng cũng toàn mồ hôi lạnh, dựa lưng vào thân cây không đứng dậy nổi.

Kỷ Phi Ngôn đi đến trước mặt cô, khóe miệng cậu hàm chứa ý cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng hung ác vừa rồi, phảng phất nhiều hơn một chút ấm áp.

Cậu chậm rãi nói: “Sư tỷ, không sao rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK