Triệu tổng vừa nghe đến thì ngay lâp tức cứng đờ cả người, những người còn lại không biết phải làm sao nữa, họ chỉ đưa mắt nhìn nhau. Đặc biệt là Lục tổng – Lục Xán, cha của Lục Chi Nghiên. Kể từ khi Ôn Tề ra quyết định muốn ông ấy đưa Lục Chi Nghiên đi thì ông ấy đã rất bất mãn với anh, nhưng do Ôn thị và Lục thị là hai tập đoàn lớn, hỗ trợ lẫn nhau, cho nên ông ấy cũng không thể vì con gái mà khiến cho hai bên xung đột.
Nhưng Lục Xán định sẽ nhân cơ hội này hạ bệ hoặc là cho Ôn Tề một bài học để đời, ông ta cũng muốn cho anh biết ở mảnh đất Diêu thành này thì không phải Ôn thị ở đâu cũng là mãnh hổ. Cho dù có là mãnh hổ thì một ngày nào đó cũng sẽ bị bắt mà thôi, không chỉ thế mà ở đây còn có rất nhiều mãnh thú khác đang nhăm nhe con mồi là Ôn thị, chỉ cần anh thất thế là ngay lập tức sẽ có rất nhiều con thú khác nhào vào xâu xe Ôn thị như một chiếc bánh ngon.
Nhưng mà với tình hình hiện tại của ông ta và phe cánh của ông ta thì chắc hiện tại họ vẫn còn phải dè chừng anh rất nhiều, cũng không thể bứt dây động rừng được. Vì thế nên Lục Xán đã ra hiệu cho họ im lặng, hiện tại vẫn chưa phải lúc.
- Lục tổng, ngài có ý kiến gì không?
Lục Xán mỉm cười, sau đó liền lắc đầu, nói:
- Ôn tổng làm việc luôn cẩn trọng, hoàn toàn là một ông tốt, Lục mỗ đây đã già rồi, cũng không có ý kiến gì với những việc Ôn tổng làm.
Ôn Tề cũng chỉ gật đầu, cái gật đầu này của anh không phải là thừa nhận anh là một ông chủ tốt, mà cái gật đầu này của anh là chấp nhận Lục Xán đã già rồi. Rõ ràng những người ở đây đều hiểu được cái ý nghĩa gật đầu của anh, nhưng không một ai dám nói lên câu trong lòng.
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc thì Lục Xán vẫn ở lại để nói chuyện với Ôn Tề, nhưng anh hoàn toàn không nể mặt ông ấy mà trực tiếp rời khỏi phòng họp, Tích Hiệu nhìn thấy như vậy liền ngăn Lục Xán lại, nói:
- Lục tổng, hiện tại Ôn tổng đang có gấp ở nhà, chắc là sẽ không thể tiếp được ngài rồi.
- Ở nhà? Chẳng lẽ Ôn phu nhân có tin vui hay sao mà lại nói là có việc gấp ở nhà?
- Chuyện này là chuyện riêng của Ôn gia, tôi không hi vọng Lục gia sẽ xen vào. Lục tổng, thật xin lỗi.
Nói xong thì Tích Hiệu cũng thu dọn một ít tài liệu trên bàn rồi rời đi, bỏ lại Lục Xán chỉ biết nhíu mày khó chịu, ông ấy thật sự không hiểu tại sao Ôn Tề lại biến thành một người như thế. Vì Ninh Khiết San thôi sao? Nữ nhân như cô thì cũng không phải dạng hiếm có, nhan sắc bình thường, học lực thì không biết, chỉ có gia thế là hiển hách, còn lại tất cả thì cô có khác gì con gái của ông ấy đâu? Không những thế mà còn gái Lục Chi Nghiên của ông còn có nhan sắc, còn cô thì sao? Chẳng có gì.
[...]
Ôn Tề về đến nhà nhưng không nhìn thấy Ninh Khiết San đâu, anh liền hỏi Vera nhưng cô ấy cũng chỉ đưa mắt nhìn về phía thư phòng, ám chỉ cô đang ở trong đó. Không chỉ thế mà Vera còn nói là từ khi về nhà là phu nhân đã ở trong thư phòng vẫn chưa ra, Ôn Tề nhì vào thư phòng rồi lắc đầu, xem ra lần này cô đã hạ quyết tâm một sống, hai chết nhất quyết phải chấn hưng Ninh thị…
À không, rõ ràng là phải giúp Ninh thị càng ngày càng phát triển chứ chấn hưng cái gì nữa, bây giờ ở mảnh đất Diêu thành thì ngoại trừ Bắc Diêu thành thì còn chỗ nào không có dấu chân của Ninh thị. Thật sự quá nực cười.
Anh lấy một ly nước, rồi đem lên phòng cho cô. Lúc anh đẩy cửa đi vào thì cũng nhìn thấy cô vẫn đang ngồi đọc tư liệu của Ôn thị, bên cạnh còn có vài tư liệu của Ninh thị. Ôn Tề bước đến lấy tư liệu trên tay của Ninh Khiết San, xong lại đưa cho cô ly nước, nói:
- Em đừng cố gắng như vậy, cái gì cũng phải từ từ.
- Tôi không muốn bỏ lỡ thời gian. Nên cứ tranh thủ được giờ nào thì hay giờ đó. À phải rồi Ôn Tề, tôi có…
- Anh vừa mới họp xong, rất mệt. Tối nay rồi em hãy hỏi có được không?
Ninh Khiết San nhìn anh, xong rồi thì cô cũng gật đầu không nói nữa, nhưng sau đó thì Ôn Tề lại bế cô lên, đột nhiên bị bế lên khiến cho cô phải giật mình, nói:
- Anh làm gì vậy? Sao đột nhiên lại bế tôi?
Nhưng sau khi bước ra khỏi phòng thì anh đã hôn lên môi cô, hai mắt của Ninh Khiết San trợn tròn, không biết phải làm sao đây. Sau một lúc thì Ôn Tề lại nói:
- Có người nhì chúng ta!
Ninh Khiết San nhíu mày nhìn anh, có người nhìn hai người họ thì mắc mớ gì lại hôn cô?
Nhưng còn hai kẻ đang ăn thì lại bị câu nói của Ôn Tề làm cho đứng hình, đưa mắt nhìn về phía của họ, nghĩ thầm.
Vera kiểu: “Nhìn hồi nào ba?”
Tích Hiệu: “Tính ra là hông có nhìn luôn á, tính ra là nãy giờ đang ăn cơm luôn á, tính ra là hông nói là hông thèm nhìn luôn á!”
Danh Sách Chương: