Vốn dĩ buổi trưa Ôn Tề định là đưa cô ra ngoài ăn nhưng lại bị cô chọc giận đến mức muốn thổ huyết, nên đành bỏ cuộc rồi lại đến công ty tiếp tục làm việc.
Mãi cho đến chiều, trong lúc Ninh Khiết San vẫn còn đang dùng bữa thì anh đã về. Ánh mắt sắc bén của Ôn Tề nhìn sang Vera, cô ấy liền lập tức hiểu ý mà rời đi, còn lại một mình anh và cô ở lại.
Nhưng Ninh Khiết San hoàn toàn không để anh vào mắt, cô chỉ nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục ăn phần của mình. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm nắm quyền Ôn gia, anh bị một ai đó phớt lờ như vậy, hiển nhiên với một người cao ngạo như anh thì làm sao bỏ qua cho cô được.
Lúc này Ôn Tề nhìn cô cứ bình bình trầm trầm như vậy càng tức giận hơn, liền nắm lấy tay của cô kéo lên phòng. Ninh Khiết San lại kịch liệt kháng cự, nhưng Ôn Tề vẫn không buông tha cho cô, còn hâm dọa nếu như cô không ngoan ngoãn đi theo anh thì sẽ cưỡng ép cô tại đây, nghe đến chuyện mất mặt như vậy mà anh cũng dám làm, liền nói:
- Ôn Tề! Anh vô sỉ!
Nhưng sau khi đến vào đến phòng, anh đã ném cô lên giường, ghì chặt cô dưới thân, nói:
- Bản chất của tôi là vậy đấy!
Ngay sau đó anh còn cưỡng hôn cô, nhưng Ninh Khiết San vẫn một lòng một dạ muốn phản kháng, miệng của cô cũng bị cậy ra, khiến cho cô giật mình nhưng rồi vẫn phải chịu đựng nụ hôn kia của cô.
Lúc này bàn tay của anh cũng không yên phận liền đưa tay di chuyển khắp nơi trên cơ thể của cô. Ninh Khiết San cũng phải kịch liệt phản kháng nhưng đều lực bất tòng tâm mà bị anh cưỡng ép.
Nhìn cô miễn cưỡng như vậy anh cũng thấy khó chịu, vốn dĩ anh không định sẽ cưỡng ép cô, nhưng những gì cô làm thật sự đã chạm đến giới hạn của anh rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, anh chỉ sợ bản thân sẽ khó khống chế mà làm đau cô hơn.
- San San, nếu em còn chống đối anh thì đừng trách anh ra tay tàn nhẫn.
Lúc này cô nước mắt ngắn dài nhìn anh, nhưng sự ngang bướng của cô vẫn không dừng lại ở đó, nếu anh càng dùng những cách tiêu cực này cưỡng ép cô thì cô càng chống đối anh hơn. Hai mắt của Ninh Khiết San nhìn anh đầy oán hận, anh cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô chỉ càng căm phẫn anh hơn, nhưng anh thật sự hết cách rồi.
Ngay bây giờ y phục của cô đều bị anh xé rách, không hề kiêng kị mà đem dị vật đang khó chịu của bản thân đi vào trong hạ bộ của cô, Ninh Khiết San bị làm cho đau đớn, nhưng cô đã cắn chặt răng, cô đã hạ huyết tâm không được kêu lên dù chỉ một tiếng.
Mặc kệ bên dưới đang bị Ôn Tề điên cuồng đâm rút, nhưng Ninh Khiết San cũng chỉ giống như là không nghe không thấy gì cả, hai mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt, hai tay cũng bám chặt lấy ra ga giường, hoàn toàn nuốt hết nước mắt vào trong. Nhìn thấy cô như vậy càng thêm tức giận, nói:
- Ninh Khiết San, xem ra em thật sự muốn chống đối tôi vậy sao? Em định giả câm giả điếc đến khi nào!
Nhưng cho dù Ôn Tề nói gì thì cô vẫn nhắm chặt hai mắt, cô không muốn nghe thêm bất cứ câu gì từ anh nữa. Điều này triệt để làm cho lòng anh bấn loạn hơn nữa, cũng khiến cho anh thấy bất an hơn. Thà rằng cô cứ luôn miệng tranh chấp, nói móc, nói mỉa anh, chứ hiện tại cô đã ở đây nhưng lại xem như hai người xa lạ.
- Xem ra miệng của em cũng cứng đấy. Nhưng anh cẫn muốn xem em cứng được đến đâu!
Lúc này, Ôn Tề giống như hoàn toàn mất hết lý trí, anh điên cuồng dày vò cô, khiến cho Ninh Khiết San phải kinh ngạc vì đột nhiên bị anh tấn công mạnh mẽ như thế. Hai mắt của cô trợn trừng nhìn anh, nhưng Ôn Tề bây giờ đã hoàn toàn mất hết lý trí, anh chỉ biết xả giận lên người phụ nữ này, nhưng Ninh Khiết San vẫn không hé bất cứ lời nào, chỉ mở mắt nhìn anh, rồi lại chịu đựng.
- Ninh Khiết San, em đừng chống đối anh nữa! Em không thắng anh đâu!
Dù là bị anh hành hạ đến mất hết sức lực, nhưng Ninh Khiết San vẫn luôn giữ chặt miệng mình, dù có chết cô cũng không mở miệng kêu rên.
Sau khi Ôn Tề đã ăn no thì cũng dịu dàng ôm cô vào lòng, nhìn người phụ nữ cứng đầu này nằm ngoan ngoãn như thế cũng chỉ biết cười trừ, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô.
Người phụ nữ này, sao lại ngoan cố như thế chứ? Nếu không phải anh đứng ra ép cô chia tay với Doãn Kinh Kha thì bây giờ ở Doãn gia sẽ có một đứa bé gọi cô là "Mẹ lớn" rồi, anh nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn.
- Cả đất Diêu thành chỉ có em là ngu ngốc bị Doãn Kinh Kha dắt mũi lâu như vậy. Sau ở bên cạnh anh em rất kiên cường, thông minh, vậy mà ở bên cạnh Doãn Kinh Kha thì lại mù mờ không biết gì. Là em cố ý hay thật sự là bị tình yêu của mình làm cho mụ mị?
Dừng một chút, anh lại nắm lấy tay của cô, hôn nhẹ. Nói tiếp:
- Ninh Khiết San... Thật sự anh không thể hiểu nổi em... Cho dù anh làm cách nào, đều không thể nắm bắt được, hoàn toàn không nắm bắt được... Từ đầu đến cuối, là anh ép em, anh là người xấu... Nhưng mà cho dù em ghét anh, hận anh, thì anh vẫn không buông tha cho em được. San San... Anh thật sự yêu em... Lần đầu tiên anh có cảm giác này... Em biết không?
Danh Sách Chương: