• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng nhẹ nhàng cũng bắt đầu chiếu xuống thành phố xinh đẹp, chắc hẳn những ngày gần đây Ôn Tề đã thấy quan cảnh xung quanh đặc biệt đẹp và thơ mộng hơn rất nhiều, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Ninh Khiết San sẽ chủ động với mình, có khi còn nói ra những câu yêu thương nữa chứ.

Anh cứ nghĩ hai người họ là có duyên không phận, gượng ép ở bên nhau rồi cũng sẽ có ngày phải rời đi, vốn dĩ Ôn Tề đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó rồi nhưng không ngờ ngày đó lại không đến, nhưng như vậy càng tốt, nó không đến luôn thì càng tốt chứ sao.

Thoải mái ôm bà xã ở trong lòng, đây có lẽ là lần hiếm hoi hai người họ có không gian riêng như vậy, trước kia anh đã nhiều lần mơ đến viễn cảnh này, nhưng anh chỉ nghĩ nó chỉ có thể là ở trong mơ thôi, làm sao có chuyện Ninh Khiết San sẽ chấp nhận tình cảm của anh chứ, không ngờ cái viễn cảnh mà anh từng nghĩ nó là viễn vông bây giờ lại thật sự đã thành sự thật.

Cho dù đây là một mộng mị thì anh cũng chẳng muốn tỉnh lại làm gì, nhẹ nhàng ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp trời ban của vợ mình, tâm tình của Ôn Tề bất giác cũng vui lên không ít, nếu như hôm nay đã không có chuyện gì thì thôi anh sẽ đưa vợ đi hẹn hò vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi, khi Ninh Khiết San vừa chầm chậm mở mắt thì đã nhìn thấy anh đang nhìn mình, cô liền nói:

- Anh nhìn em làm gì vậy?

- Hôm nay anh không có việc, muốn đưa em đi chơi.

- Em có hẹn rồi. Hẹn anh hôm khác có được không?

Ôn Tề bất chợt bị từ chối lại nhíu mày không vui, chẳng lẽ còn có cuộc hẹn nào quan trọng hơn việc cùng anh ra ngoài hẹn hò sao? Rất lâu công ty mới có một ngày rảnh rỗi, vậy mà vợ anh cũng bỏ rơi anh bơ vơ một mình như thế này, đúng là tủi thân mà.

Ninh Khiết San thấy gương mặt của anh đang không vui liền nhẹ nhàng véo má của anh, nói:

- Ây da, lần này em có hẹn quan trọng thật mà. Lần sau sẽ cho anh toàn thời gian của em, có được không?

- Em có hẹn với ai?

- Mỹ Hy, em có hẹn với cô ấy. Em nghe nói Mỹ Hy đang mang thai, nên em hẹn cô ấy đi mua sắm chút đồ, xem như là mừng ngày cưới của cô ấy. Lúc cô ấy và Trình Nghiệp kết hôn thì em đâu có tham gia, bây giờ người ta sắp có con đến nơi rồi, dù sao cũng là bạn em nên em phải làm gì đó chứ.

Nghe đến đây, Ôn Tề cũng không ngăn cản mà để cô đi, nhưng nhìn thấy chồng mình tội như vậy thì Ninh Khiết San cũng không nỡ, nhưng nếu đưa anh theo chắc Mỹ Hy sẽ sợ mà run rẩy mất, nên thôi lần này lại để chồng mình chịu ấm ức ở nhà vậy.

Trước khi Ninh Khiết San đi thì cô cũng không quên hôn tạm biệt anh một cái, nói:

- Em sẽ về sớm thôi. Ngoan nhé.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô dần khuất thì nụ cười cưng chiều trên gương mặt của Ôn Tề cũng tắt đi, anh liền lập tức gọi điện cho Tích Hiệu, ở đầu dây bên kia, Tích Hiệu thấy Ôn Tề gọi liền lập tức nhận máy.

- [Ôn tổng có gì dặn dò?]

- Đem bằng chứng cấu kết của Lục Xán và Từ Tinh giao cho cảnh sát, đồng thời... Đồng thời tìm cách lấy mẫu ADN của Lục Chi Nghiên.

Nhưng ở ngay bên kia Tích Hiệu lại không hiểu tại sao Ôn Tề lại muốn mẫu DNA của Lục Chi Nghiên chứ? Vốn dĩ muốn hỏi lại, nhưng chắc anh đang nghi ngờ gì đó nên mới không nói rõ như vậy, dù sao thì đi theo Ôn Tề cũng chục năm rồi nên Tích Hiệu cũng biết anh không thích hạng người nói nhiều, vì thế nên Tích Hiệu cũng im lặng không hỏi nữa.

- À đúng rồi, Thẩm Thụy Du và Dục Linh Nhi thế nào rồi?

- [Nghe Nguyệt Nhi nói hai người họ và Kình Dư đã yêu cầu xuất viện về nhà tịnh dưỡng. Tôi cũng không rõ tình hình, nhưng chắc cậu Thẩm sẽ đưa hai mẹ con của cô ấy sang nước ngoài một thời gian]

Ôn Tề nghe vậy cũng chỉ "Ừ" một tiếng rồi thôi, dù sao thì chuyện của Thẩm Thụy Du và Dục Linh Nhi cũng được xem là giải quyết xong, bây giờ chỉ còn lại chuyện của Từ Tinh và Lục Xán.

À không, Lục Xán hôm qua đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại Từ Tinh, nếu bà ta đã xem trọng anh như thế thì anh cũng sẽ cố gắng làm một đứa con trai tốt, anh sẽ giúp mẹ mình một vé được ăn cơm nhà nước miễn phí vậy. Có thể là hiện tại sẽ không phán án tử hình, nhưng đối với những việc làm của Từ Tinh thì án chung thân chắc cũng không khó lắm.

- [Ôn tổng, ngài thật sự muốn đưa bà ta vào tù sao? Dù sao thì...]

- Ngay từ khi bà ta ham hư danh, quyền lực, thì bà ta đã không xứng đáng làm mẹ nữa rồi. Cứ làm như những gì tôi nói, còn nếu bà ta không phục, thì cứ đưa bà ta đến đây, tôi cũng muốn nói rõ với bà ta.

- [Tôi hiểu rồi, Ôn tổng yên tâm]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK