Bạch Hổ cảm giác nàng đang bực bội, mới cố ý dùng giọng điệu chắc chắn để nói: “Ta tỉnh lại đã gặp được ngươi, còn chuyện trước đó ta không nhớ gì hết.”
“Nói cách khác, viên xúc xắc này có thể là vật kế thừa của các bậc tiền bối để lại cho mẫu thân ngươi, cũng có thể là bà ấy đích thân làm, cũng có thể là bà ấy nhặt được…”
“Tại sao ta lại cảm thấy chỉ mẫu thân của ta mới có thể cho ta đáp án?”
Thanh Tuyết bỗng nhiên nắm chặt hai tay: “Nhưng ta chết rồi! Ta gần như chưa kịp hỏi bà ấy thì đã bị cắn chết! Một ngàn năm qua, ta không được nhìn thấy mặt trời, ta có nhà mà không thể về, ta không nói cho cha mẹ ta biết ta đã biến thành quái vật…”
Bạch Hổ cảm giác khí tức của nàng đang dần trở nên bất ổn.
“Ta vốn coi viên xúc xắc Linh Lung này là vật tưởng niệm, đeo nó trên cổ một ngàn năm. Mãi đến khi ta rơi vào thế giới này, nó mới thay đổi, ta mới thấy được không gian độc lập này và ngươi.”
“Nếu như ta giải đáp được bí mật này, có phải ta sẽ có thể trở lại Đường Môn, có phải sẽ có thể đảo ngược thời gian hay không?”
“Bình tĩnh! Ngươi bình tĩnh một chút! Trên đời này không bao giờ chuyện đảo ngược thời gian!” Bạch Hổ xù lông, vẫy đuôi bạch bạch. Nha đầu kia, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Tự dưng lại trở nên nóng nảy, không phải trước đó vẫn bình tĩnh sao?
Thanh Tuyết kinh ngạc, sững sờ nhìn viên xúc xắc Linh Lung trước ngực. Nàng đã tỉnh táo quá nhiều năm, nhưng khi nghe thấy tin tức của xúc xắc Linh Lung, nàng bỗng nhiên lại không nhịn được.
“Ta có cần nói tiếp không?” Tiêu Đạo Hằng hỏi.
“Xin ngài nói hết mọi chuyện cho ta.” Thanh Tuyết nghiêm mặt nói.
Tiêu Đạo Hằng gật đầu: “Những gì ta vừa nói chỉ đơn giản là phỏng đoán về viên xúc xắc làm từ rễ Bồ Đề này. Còn điều ta nói dưới đây, chính là về nghề thủ công chạm khắc.”
“Rễ Bồ Đề qua gia công, rèn luyện, biến thành một cái xúc xắc như thế này, tổng cộng có sáu mặt, mặt nào cũng bóng loáng, khắc điểm số lên trên, dùng sơn hồng bôi vào những đóm nhỏ. Nhiều năm như vậy, những vết sơn kia vẫn chưa hề bị tróc, có thể thấy được loại sơn này vô cùng đặc biệt.”
Hắn dừng lại, nói cho Thanh Tuyết một bí mật mà nàng chưa hề được nghe.
“Nhìn qua, nó cũng không khác gì xúc xắc bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện nó là một viên xúc xắc Linh Lung. Ban đầu, ta suy đoán bên trong nó có một viên đậu đỏ, nhưng bởi vì niên đại xa xưa nên đậu đỏ có thể đã bị thất lạc.”
Thanh Tuyết vô cùng kinh ngạc: “Đậu đỏ?”
“Đúng thế.” Nét mặt Tiêu Đạo Hằng đột nhiên e ngại: “Xúc xắc Linh Lung là vật giữa những đôi tình lữ gửi gắm cho nhau. Theo thói quen, mọi người thường cho một viên đậu đỏ vào trong, nhưng đậu đỏ dễ hỏng, chỉ một thời gian là biến mất.”Được sư phụ Tiêu chỉ điểm, Thanh Tuyết cuối cùng cũng nhớ ra.
Triều Đường có một vị nhà thơ tên là Ôn Đình Quân từng viết một bài “Dương Liễu Chi”: Đáy giếng sâu in hình nàng phản chiếu, đường dài đi đừng quẹo ngõ cùng, xúc xắc Linh Lung hạt đậu đỏ, thương nhớ nàng lắm nàng biết không.
Nói cách khác, tại triều Đường, cũng chính là thời kì cách một trăm năm triều Tống nàng sinh sống, xúc xắc Linh Lung mới xuất hiện.
Nếu bỏ qua khoảng thời gian một trăm năm này thì xúc xắc Linh Lung rất có thể là do mẫu thân nàng đích thân làm. Còn hạt đậu đỏ bên trong, nàng chưa từng nhìn thấy.
Lúc mẫu thân cho nàng xúc xắc Linh Lung đã nói: khi nào nàng tìm được người trong lòng thì hãy đem nó cho người kia.
Có thể suy ra, mẫu thân có thể không biết bên trong xúc xắc Linh Lung có không gian và Bạch Hổ.
Như vậy, rốt cuộc là ai làm?
Việc này nhất định liên quan đến việc nàng xuyên qua.
“Thứ duy nhất có thể tìm ra đầu mối, chính là vệt sơn hồng bôi lên những đốm nhỏ trên viên xúc xắc. Nếu có thể tìm ra nguồn gốc của loại sơn này thì cũng có thể tìm ra chút gì đó.”
Tiên Đạo Hằng cảm thấy hơi mất mát: “Thế nhưng, thời gian chế tạo viên xúc xắc cách đây ít nhất là một ngàn năm, nếu có tìm thì chưa chắc đã tìm ra thứ gì hữu dụng.”
Thanh Tuyết thì lại cảm thấy như vậy tốt hơn là không tìm ra chút hi vọng nào như trước kia.
Nàng đứng lên, đầu tiên nói cảm ơn Tiêu Đạo Hằng, sau đó cẩn thận dặn dò: “Chuyên ngày hôm nay, xin chư vị giữ bí mật, đừng nói cho bất kì người nào.”
Tiêu Đạo Hằng đáp: “Được.”
Liễu Lam Anh cũng nói: “Thủ khẩu như bình.”
Gia Cát Hiểu Hàn quen thuộc nói: “Đấy là đương nhiên.”
Mặc dù cả ba người đều không biết vì sao nàng lại quan tâm đến một vật trang sức như thế, nhưng bọn họ đều rất ăn ý, không hỏi thêm điều gì.
Mỗi người đều có bí mật riêng, nàng không muốn nói tự nhiên là có đạo lý của nàng.
Nàng tìm kiếm trợ giúp từ bọn họ xuất phát từ lòng tín nhiệm, chỉ cần có sự tín nhiệm giữa bằng hữu với nhau vậy là đã đủ rồi.
Chính sự xong xuôi, Tiêu Đạo Hằng định rời đi: “Không có việc gì thì ta đi chăm hoa tiếp đây.”
Thanh Tuyết gọi hắn lại: “Sư phụ Tiêu, ta muốn hỏi một chút, có loại huyễn thú đặc biệt nào thích trồng cây hay không?”
Tiêu Đạo Hằng khó hiểu nhìn nàng, dường như không hiểu ý nàng là gì.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thanh Tuyết ngập ngừng giải thích: “Rất nhiều người đưa cho ta linh thực quý báu, ta nuôi không được, nhưng cũng không muốn tìm ai khác quản lý, cho nên ta muốn tìm mấy con huyễn thú giúp một tay.”
Liễu Lam Anh vừa bực mình, vừa buồn cười nói: “Ngươi nghĩ huyễn thú là thiên tài à? Huyễn thú bản tính hung tàn, kẻ thù không đội trời chung với chúng ta chính là đám huyễn thú ăn trộm linh dược, làm gì có loại huyễn thú nào thích trồng trọt? Ngươi nằm mơ sao?”
Thanh Tuyết nhỏ giọng lầm bầm: “Thẩm Bích Tiêu lại không nói như vậy.”
Không ngờ Liễu Lam Anh lại nghe được: “Thẩm Bích Tiêu nói ta biết sao?”
Gia Cát Hiểu Hàn trìu mến nhìn nàng, Thanh Tuyết chỉ cần nở nụ cười là được. Bộ dáng vừa rồi của nàng thực sự làm hắn lo lắng.
Tiêu Đạo Hằng lại chỉ điểm cho Thanh Tuyết.
“Nuôi thực vật cần linh tính và thiên phú, không phải ai cũng có thể nuôi được. Nếu ngươi không thích người khác đụng vào thực vật của ngươi thì có thể đến đảo Lục Ba Tiên thử vận may xem sao, nghe nói nơi đó có huyễn thú thích thực vật, bọn chúng vô cùng hòa hợp với dị năng hệ Mộc.”
Gia Cát Hiểu Hàn không tán đồng, khuyên nhủ: “Chỗ ấy vừa xa lại nguy hiểm, chỉ có một vài đội lính đánh thuê mới đi được. Nàng muốn nuôi vài cây linh dược, thì chỉ cần bỏ ít tiền, mua mấy cái dược viên rồi nhờ Liễu gia giúp một tay là được rồi.”
Thanh Tuyết có không gian tùy thân, linh khí sung túc, không thể để lãng phí được. Nhưng nàng lại không thể nói rõ với Hiểu Hàn, đành phải tỏ ra là “ngươi nói đúng”, sau đó bắt đầu tính toán xem làm cách nào đến được đảo Lục Ba Tiên.”
Sau khi Tiên Đạo Hằng cáo từ, Liễu Lam Anh liền hỏi: “Ngày giỗ Tiên Hoàng, hai ngươi có đi không?”
Thanh Tuyết lắc đầu: “Ta vẫn bị cấm túc.”
Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ đi.”
Liễu Lam Anh ngập ngừng một chút, mới mở miệng: “Mùng một tháng năm, Hoàng thượng sẽ dẫn theo văn võ bá quan đến núi Tứ Ly để phúng viếng, ta phải đi cùng cô cô. Lúc phúng viếng, sẽ có múa tế, lần này Nhàn công chúa dẫn đầu đội múa, ta…”Ánh mắt Gia Cát Hiểu Hàn sáng lên, vô cùng hứng thú nói: “Nói tiếp đi.”
“Ta định sau khi múa tế…”
Lam Anh ấp úng một lúc lâu, Thanh Tuyết không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát nói: “Ngươi muốn thổ lộ với nàng ta đúng không?”
Mặt Liễu Lam Anh thoáng chốc đỏ ửng, như một tiểu mao đầu, chẳng còn đâu phong độ của một thiếu chủ Liễu gia.
Hiểu Hàn và Thanh Tuyết nhìn nhau, đều thấy được biểu cảm trong mắt đối phương: có gian tình!
Thấy Liễu Lam Anh đỏ ửng như con tôm luộc, Gia Cát Hiểu Hàn còn muốn nhìn thêm, nhưng nếu nhìn tiếp thì Lam Anh chắc sẽ muốn tìm cái lỗ để chui vào mất.
Thế là Hiểu Hàn mở miệng trước, nửa thăm dò nửa đùa cợt: “Ngươi muốn bọn ta giúp ngươi cái gì?”
Danh Sách Chương: