Duệ Vương giới thiệu: “Hoàng thúc, vị này là Thẩm nhị công tử Thẩm Bích Tiêu, trường đấu thú này chính là do hắn quản lý.”
Chiến Vương gật đầu, coi như là chào hỏi.
Ngọc Giới tò mò kéo tỷ tỷ đi xem hai bức tượng đá trước cổng.
Mộ Dung Tỏa Đồng lúc mới đầu còn có thể gắng gượng nở một nụ cười, nhưng sau khi tiến vào trong trường đấu thú, nhìn thấy rất nhiều nam nhân và nữ nhân làm chuyện dơ bẩn, thậm chí còn rất mạnh bạo, ô uế đến mức Tỏa Đồng như muốn nôn mửa.
Thanh Tuyết tập trung chú ý về phía trường đấu thú, ánh sáng mờ mịt, bầu không khí khát máu, những tiếng gầm gừ điên cuồng, móng vuốt đâm vào lân giáp. Mỗi một giác quan của Huyết tộc sống trong bóng tối đều cảm thấy hưng phấn dị thường.
Ngọc Giới thấy đôi mắt tỷ tỷ tràn ngập tơ máu. Hắn thậm chí còn cảm giác được, bàn tay đang nắm lấy tay hắn đang có dòng máu điên cuồng chuyển động. Những âm thanh kia, rung động kia đã hấp dẫn Ngọc Giới: “Tỷ tỷ, mắt của tỷ…”
Nghe vậy, Thanh Tuyết nhíu mày, lập tức khôi phục lại bình thường.
Trường đấu thú rất lớn, phía Đông Loan thành tấc đất tấc vàng mà lại có một khu vực rộng lớn thế này đủ biết Thẩm gia nhiều tiền đến mức nào.
Trường giác đấu hình tròn, nằm cách mặt đất mười mét.Ở đó đang diễn ra bốn trận quyết đấu, đông tây nam bắc mỗi chỗ một trận.
Vùng chính giữa phải đến ban đêm mới có thể mở ra.
Trận đấu ở phía Bắc đã đi vào hồi cuối, một con miêu thú không lồ đang giơ móng vuốt lên xé rách lớp giáp mỏng trên bụng đối thủ. Khán giả đỏ bừng mắt, có người gào thét tán thưởng, có người lại thầm thất vọng.
Thính phòng bắt đầu từ tầng trệt, xuất hiện một cầu thang đi lên, thẳng đến tầng hai trên mặt đất.
Thẩm Bích Tiêu dẫn mọi người vào phòng khách trên tầng ba.
Căn phòng rất rộng rãi, trên bàn đặt một chén trà nóng và điểm tâm với hương thơm ngào ngạt. Sau khi năm người ngồi xuống, Thẩm Bích Tiêu đầy kinh nghiệm cất lời: “Buổi đấu thú hôm nay đã được ghi ở trên đây, mời hai vị vương gia xem qua. Dù trường đấu thú ban ngày cũng hoạt động, nhưng mà ban đêm mới là thời điểm náo nhiệt nhất.”Đối mặt với khí thế của Duệ Vương và Chiến Vương, Thẩm Bích Tiêu không hề tỏ ra luống cuống. Hắn là thuần thú sư, luôn lấy sự kiêu ngạo để chứng tỏ bản thân hơn các người đồng lứa.
Mộ Dung Tỏa Đồng nói rõ mục đích đến: “Ta muốn xem trước một vài con huyễn thú.”
Mặc dù không thể đi đến Thẩm gia, nhưng đã tới đây thì hẳn là sẽ có hàng tốt, chỉ có điều là hơi bẩn thỉu một chút.
Thẩm Bích Tiêu nói: “Tứ tiểu thư, mời đi theo ta.”
Trông thấy vẻ mặt của Duệ Vương, Tỏa Đồng cắn răng, nở một nụ cười: “Thanh Tuyết muội muội muốn đi cùng tỷ chứ?”
Nhưng mà, ánh mắt Thanh Tuyết lại dán chặt vào trận đấu thú ở phía Tây: “Không đi.”
Quả nhiên vẫn không để người tỷ tỷ này vào mắt. Tỏa Đồng dùng ánh mắt nài nỉ nhìn Duệ Vương, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện, Duệ Vương lại đang nhìn Thanh Tuyết.Ánh mắt này… Mộ Dung Tỏa Đồng khẽ chấn động. Không, không phải như vậy. Duệ ca ca ghét nhất ả tiện nhân đó!
Ngọc Giới nhìn theo ánh mắt của tỷ tỷ, sau khi thấy rõ thứ kia, lông mày cau lại, vừa định mở miệng lại bị tiếng kêu sợ hãi của Tỏa Đồng chen ngang.
“Hai thứ máu me nhầy nhụa kia là sao vậy? Thật kinh tởm!”
“Đó là Mật huyết thú. Nó có tên như vậy vì trong máu của nó có vị ngọt nồng đậm và mùi thơm của mật ong. Toàn thân nó mọc đầy lông tơ màu tuyết trắng, tứ chi ngắn nhỏ, dáng người tròn vo, giống như một viên tròn. Lực công kích và phòng ngự không cao, cho chúng vào trường đấu thú không phải để đánh nhau, mà là vì…”
“Kích thích sự thèm ăn…”
Thẩm Bích Tiêu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Tuyết, người vừa ngắt lời hắn. Ánh mắt bất chợt trở nên phức tạp, nhưng vẫn bình thản nói: “Cũng có thể nói là như vậy. Huyễn thú hung tàn hầu hết đều giết chết đối thủ rồi ăn thịt, mật huyết thú là một con huyễn thú ăn chay nên được rất nhiều con huyễn thú ăn thịt yêu thích.”
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Dung Tỏa Đồng tái nhợt: “Vậy ngươi cho hai con mật huyết thú kia ở chung một chỗ để làm gì?”
“Nhìn chúng đánh nhau vì một chút máu cũng là một trong những niềm vui thú của khách nhân. Huyễn thú càng thơm ngọt thì càng kích thích dục vọng của con người.”
Giọng nói của Thẩm Bích Tiêu vờn quanh căn phòng, trong không gian kín như bưng không có nấy một mùi máu tanh. Nhưng Thanh Tuyết thì lại cực kì nhạy cảm với mùi máu, một mùi máu nhàn nhạt lọt vào khoang mũi khiến nàng thèm rỏ dãi, hai mắt nàng sáng lên nhìn chằm chằm hai viên tròn nho nhỏ dưới kia. Ngọt quá! Thơm quá.
Nàng liềm cánh môi, không tự giác nuốt nước miếng.
“Thích con nào?” Bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp, rõ ràng là hương vị cấm dục nhưng vẫn lộ ra vẻ dụ hoặc.
Thanh Tuyết khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Thương Ca chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ngay cạnh mình. Sao hắn biết là nàng muốn?
Bị cặp mắt sáng trưng của nàng nhìn chằm chằm, chỉ một khoảnh khắc như vậy thôi, Hiên Viên Thương Ca liền nhận ra mình phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực để đối phó: “Ta hỏi nàng thích con nào? Ta mua cho nàng.”
“Cái con có đốm màu tím.”
Nhận được câu trả lời, Chiến Vương nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu. Đối phương vô cùng xin lỗi: “Quy củ của trường đầu thú đó là không thể tạm dừng tranh đấu, chỉ có thể có một con chết thì con kia mới được ra ngoài. Thanh Tuyết tiểu thư, chúng ta chỉ có thể chờ đợi nó còn sống đi ra.”
Ngụ ý chính là, có khả năng nó sẽ chết.
Hiên Viên Thương Ca nhíu chặt lông mày, một luồng khí lạnh tỏa ra bên ngoài. Thẩm Bích Tiêu vẫn bình thản, dù bị khí thế của đối phương ép đến mức không thở nổi, hắn cũng không dám ý kiến: “Xin Chiến Vương hiểu cho, quy củ của trường đấu thú xưa nay không nhượng bộ với bất kì ai.”
Lúc này, Hiên Viên Minh Duệ đứng dậy, khuyên nhủ: “Thẩm Bích Tiêu, ngươi nể mặt bản vương, phá lệ một lần được không?”
Thẩm Bích Tiêu vẫn không đồng ý: “Quy củ chính là nền tảng sống còn của Thẩm gia. Cho dù là Hiên Viên hoàng thất cũng không thể phá lệ.”
Hiên Viên Minh Duệ chuẩn bị tức giận thì lại bị Chiến Vương ngăn lại: “Đấu thú và chiến trường cũng giống nhau, chỉ có sống chết, không có ngoại lệ.”
Thẩm Bích Tiêu khom người, cúi đầu: “Đa tạ vương gia thông cảm.”
Thanh Tuyết nhìn chằm chằm hai con thú tròn vo đang ôm nhau. Bỗng nhiên giọng nói của Tiểu Miêu vang lên trong đầu: “Mau ra tay! Một khi cào nát trái tim của con mật huyết thú màu vàng thì nó nhất định sẽ chết.”
Trái tim? Chính là cái ngôi sao năm cánh phát ra kim quang kia sao? Toàn thân Thanh Tuyết căng cứng, khi thấy con màu tím sắp bị đối phương cắn mất trái tim, ánh mắt của nàng chợt trở nên lạnh lẽo. Lưỡi hái đen nhánh trong tay xuất hiện, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một luồng huyền lực màu đỏ bao phủ khắp toàn thân nàng.
“Nguy hiểm!” Biết rõ nàng muốn làm gì, Ngọc Giới và Hiên Viên Thương Ca đồng thời hét lên.
“Toang!” Chỉ một tiếng, hai đôi lưu ly bị nàng đập nát.
Nàng như mũi tên rời cung vọt xuống dưới, từ tầng ba lao thẳng xuống tầng một.
Hô hấp của mọi người đều ngưng lại, bỗng nhiên trợn to mắt. Chỉ thấy một nữ nhân mặc thanh y còn trẻ tuổi từ trên trời bay xuống, tay cầm một cái lưỡi hái đen nhánh. Vòng phòng hộ của trường đấu thú nhanh như chớp được dựng lên, lưỡi hái tầng tầng khí lạnh rạch một phát lên trên kết giới bạch quang. Vòng phòng hộ tự xưng có thể ngăn cản dị năng cấp bảy vậy mà lại “uỳnh” một tiếng, nổ tung!
Như vậy còn chưa hết, nàng vững vàng đứng tại mép trường đấu thú phía Tây, tốc độ như quỷ mị, vọt đến bên cạnh hai con mật huyết thú. Chỉ thấy lưỡi hái trong tay nàng bay ra khiến một con trong số đó nổ tung đầu.
Tốc độ quá nhanh khiến mọi người đều cứng họng.
“Oành!”
Danh Sách Chương: