Chiến Vương?
Trên dưới Mộ Dung phủ, thậm chí là chủ mẫu và thiếu chủ đều vô thức run lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Duệ vương cũng sững sờ, ánh mắt mờ mịt.
Thanh Tuyết nhìn về phía phụ thân, trông thấy mặt ông tái mét, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Chiến Vương là ai vậy? Nữ nhi phải gả cho hắn sao?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại, trong sáng của nữ nhi, Mộ Dung Trọng Hoa nhanh chóng kiềm chế tức giận, xoa đầu Thanh Tuyết, ôn tồn nói: “Không cần, hắn là một tiểu tư hư hỏng. Cha sẽ đến hoàng cung yêu cầu từ hôn.”
Tiểu tử hư hỏng? Thanh Tuyết khẽ giật mình: “Cha?”
Nàng còn chưa kịp ngăn cản, Mộ Dung Trọng Hoa đã cưỡi Thôn Vân Thú, nhanh chóng rời đi. Duệ vương thấy vậy, cũng đuổi theo. Cơn gió mạnh táp vào mặt khiến hắn đau nhức, nhưng hắn cũng không biết vì sao mình lại đuổi theo. Hắn chỉ giống với Mộ Dung tướng quân, không muốn Hoàng thúc cưới nữ nhân kia.
Thái giám vừa tuyên chỉ xong, tướng quân đã lập tức kháng chỉ, tình cảnh lúc này xấu hổ vô cùng.
Bấy giờ, chủ mẫu mới kịp phản ứng, vội ra hiệu cho Thiếu chủ tiếp nhận thánh chỉ.
Sau khi tiễn thái giám về, chủ mẫu đi đến bên cạnh Thanh Tuyết: “Trong nhà bây giờ có hai vị Vương phi, quả là niềm vui nhân đôi. Mặc dù con không phải con ruột của ta, nhưng tiền ăn, tiền mặc chúng ta chưa bao giờ bạc đãi con. Nay con chuẩn bị xuất giá, mẫu thân cũng sẽ giúp con được nở mày nở mặt.”
Mộ Dung Tỏa Đồng cũng đến chúc mừng: “Thất muội, lần này Chiến vương được triệu về Loan thành, thì ra là thánh thượng muốn tuyển phi cho ngài. Muội đúng là may mắn, sau này muội gả đi Bình Châu, chúng ta không biết năm nào mới có thể gặp lại.”
Trông thấy nàng ta rưng rức muốn khóc, Ngọc Giới tức giận như sắp ngất, kéo Thanh Tuyết còn đang suy nghĩ lại gần mình: “Tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi, đệ có nhiều chuyện muốn nói với tỷ…”
Giọng nói chợt ngưng lại, Ngọc Giới quả nhiên ngất xỉu. Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, vội vàng ôm hắn vào lòng, đi thẳng đến Thính Tuyết Tiểu Trúc trong ký ức.
Về phần chủ mẫu và Tỏa Đồng nói bóng nói gió, nàng hoàn toàn không hiểu, làm cho bọn họ tức đến mức hai tay nắm chặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thanh Tuyết rời đi rất nhanh, đám thị nữ đi theo nàng cũng giật nảy mình. Khi các nàng đuổi theo đến Thính Tuyết Tiểu Trúc, mới phát hiện cửa phòng đã bị đóng chặt, Thất tiểu thư hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Thanh Tuyết đặt Ngọc Giới lên trên giường, lần đầu tiên thi triển Trì Dũ Thuật. Một ánh sáng màu trắng bao phủ quanh người thiếu niên, chỉ chốc lát sau, trán của nàng ứa ra mồ hôi, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.
Nàng không muốn hắn chìm vào hôn mê, nàng muốn hắn trở nên tràn đầy sức sống.
Nguyên chủ là một kẻ ngu ngốc, nguyên hải đứt đoạn, gân mạch tắc nghẽn, không thể tu luyện. Sức mạnh bây giờ của nàng chính là tinh luyện từ trong máu, là dị năng hệ Quang Minh từ máu của Bạch Hổ cho nàng. Nhưng vì nàng không cho Bạch Hổ sơ ủng, nên không thể nào đạt được sức mạnh thật sự của hắn. Hiện tại nàng chỉ có thể mượn tạm, nên thời gian duy trì và hiệu quả đều có giới hạn.
Trong quá trình trị liệu, nàng cảm giác được bên trong cơ thể Ngọc Giới cất giấu một nguồn sức mạnh đặc biệt, đang từng bước xâm chiếm sinh mệnh của hắn. Nhưng lúc này, nàng vẫn chưa thể chế phục được thủ đoạn của nó.
Suốt một canh giờ trôi qua, tình hình của Ngọc Giới mới ổn định trở lại.
Bởi vì bị sức mạnh lạ lẫm ở cường độ cao khống chế, cộng thêm mười ngày mười đêm chiến đấu trong Tử Vong Cốc khiến Thanh Tuyết hoàn toàn kiệt sức.
Bất tri bất giác, nàng đã ngủ thiếp đi trên đầu giường nơi Ngọc Giới nằm.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến âm thanh sột soạt, Thanh Tuyết mở mắt ra, phát hiện đôi mắt to tròn của Ngọc Giới đang nhìn mình.
Con ngươi của Ngọc Giới hơi co lại: “Tỷ tỷ, mắt của tỷ…”
Thanh Tuyết duỗi lưng: “Sao vậy?”
“Đỏ lên rồi.” Ngọc Giới vô cùng lo lắng.
“Do ta quá mệt mỏi thôi, lát sau sẽ tốt hơn.”
Quả nhiên, nàng vừa chớp vài cái, con ngươi của nàng đã trở thành màu đen. Ngọc Giới thở phào nhẹ nhõm: “Tỷ tỷ, là đệ liên lụy đến tỷ. Nếu không vì bệnh của đệ, tỷ cũng không phải liều mình đi đến nơi nguy hiểm như thế.”
Thanh Tuyết sờ đầu hắn: “Không trách đệ, không phải ta đã an toàn trở về rồi đây sao? Bệnh của đệ rất nghiêm trọng, hai ngày nay hãy ở lại chỗ ta đi.”
“Ừm!” Ngọc Giới vội gật đầu. Lúc này mới phát hiện, bản thân mình đang nằm trong phòng ngủ của tỷ tỷ, lại nhận ra trên mặt tỷ tỷ có vết thương to bằng lòng bàn tay đang rỉ máu.
“Tỷ tỷ, là ai đả thương tỷ?”
“Chuyện này đệ không cần quan tâm, chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được rồi.”Đôi mắt Thanh Tuyết trở nên âm trầm.
Mộ Dung Tỏa Đồng đã nói với nguyên chủ rằng, trong Hoành Nguyên Sâm Lâm, có một gốc cây Cửu Sắc Cận, nguyên chủ mới đi theo các con cháu quý tộc khác đi săn. Kết quả, không những không tìm được Cửu Sắc Cận, Tỏa Đồng còn thừa dịp lúc nàng ở một mình, đẩy nàng xuống Tử Vong Cốc.
Lúc đó chỉ có hai người, nàng không có chứng cứ, cũng không cần chứng cứ.
Tố cáo chuyện này với phụ thân không phải cách làm của Thanh Tuyết, sau hôm nay nàng nhận ra, làm người cũng thật thú vị, không bằng chơi đùa cùng nàng ta một chút.
Nhưng những chuyện này không thể nói với Ngọc Giới, nó chỉ là một đứa trẻ.
“Đệ đã là người lớn rồi, tỷ đừng dỗ dành đệ như vậy! Là Tỏa Đồng làm đúng không? Lúc Duệ vương tuyên chỉ, đệ đã biết bọn họ có âm mưu từ trước. Tỷ chết rồi, thì không còn ai có thể cản trở đôi phu thê đó nữa.” Ánh mắt Ngọc Giới trở nên lạnh lẽo: “Sớm muộn cũng có một ngày, đệ giết chết đôi cẩu nam nữ kia, báo thù cho tỷ tỷ.”
Thanh Tuyết ngẩn người, cảm thấy mọi việc diễn ra đều rất mới lạ và thú vị.
Lúc còn là đại tiểu thư ở Đường Môn, phụ mẫu sợ bạc đãi nàng, mới không sinh thêm đệ đệ, muội muội. Về sau nàng biến thành ma cà rồng, phụ mẫu tìm nàng ròng rã suốt ba năm. Cuối cùng, sau khi chứng kiến nàng chết, mới tiếp tục sinh thêm một đệ đệ để kéo dài hương hỏa.
Một ngàn năm trôi qua, mộ phần của đệ đệ nàng đã mọc cỏ um tùm.
Cho nên, nàng càng nhìn càng cảm thấy yêu quý thiếu niên mười hai tuổi trước mặt này.
“Tức chết ta mất! Con chồn chết tiệt kia!”
Phía xa truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ, sắc mặt Thanh Tuyết lập tức thay đổi. Sau khi biết được đó là giọng nói của ai, mặt mày nàng mới nhu hòa hơn chút: “Ngọc Giới, cha trở về rồi, ta đi ra ngoài xem. Đệ nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Mộ Dung Ngọc Giới nhắc nhở: “Xem ra là không từ hôn được rồi. Tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối đừng lùi bước, chuyện này nhất định không được đồng ý.”
Thanh Tuyết khẽ cười, Ngọc Giới lập tức đỏ ửng mang tai. Sao hắn lại có cảm giác, tỷ tỷ bây giờ không bị biến dạng, mà còn xinh đẹp hơn trước nhỉ?
Còn chưa đi đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng Mộ Dung Trọng Hoa xin lỗi: “Nữ nhi, cha có lỗi với con! Con chồn kia không chịu thu hồi mệnh lệnh.”
Chồn? Lúc này, Thanh Tuyết mới kịp nhận ra, con chồn mà ông ấy nói chính là thánh thượng. Cha xưng hô với ngài ấy như vậy, có thích hợp không nhỉ?
“Cuộc hôn nhân này có gì không ổn sao?” Thanh Tuyết không hiểu lắm.
Mộ Dung Trọng Hoa nói: “Chiến Vương là thập tứ hoàng đệ của con chồn đó, cũng là tiểu nhi tử mà tiên đế sủng ái nhất. Mười hai tuổi, hắn đã đóng giữ vùng biên giới, đánh nhau với nước Đông La nhiều năm trời, trở thành bức tường đồng vách sắt kiên cố nhất biên giới.”
“Hắn và cha cùng là tướng quân.”
Thấy được vẻ hiếu kì trong mắt nàng, Mộ Dung tướng quân tối sầm mặt mũi, chỉ sợ nữ nhi động tâm, vội nói ra những chuyện đen tối của kẻ kia: “Cách đây không lâu, hắn được triệu về Loan thành. Hai mươi tám tuổi còn chưa cưới vợ, nghe nói, vẻ ngoài xấu xí vô cùng, tính cách tàn bạo, không ai dám gả. Đáng sợ hơn là, hắn thích nam nhân, hoàn toàn không có hứng thú với nữ nhân.”
“Nghe nói? Cha chưa từng nhìn thấy hắn sao?”
“Hắn…hắn thực sự rất xấu!”
Nói đến đây, tâm của ông như bị ai đó bóp nghẹn. Mặc dù nữ nhi của ông kiên cường, không để ý đến dung mạo, nhưng người làm cha như ông lại rất đau lòng. Nếu không phải nữ nhi bị hủy dung, thì sao có thể kết hôn với tên Chiến Vương kia chứ? Đúng là con chồn đáng ghét!
Thanh Tuyết không để ý nhiều thứ như vậy.
Về giới tính? Huyết tộc của nàng, nam nữ đều ăn.
Tính cách? Tính cách của nàng cũng nổi tiếng là bất thường, táo bạo.
Nhan sắc? Hồng phấn giai nhân là bộ xương khô, nghiêng nước nghiêng thành rồi cũng hóa bạch cốt.
Hiếm thấy có người cùng chung chí hướng với mình, nàng thật sự rất muốn gặp người đó.
“Nữ nhi, không gả cho người này được đâu!”
Danh Sách Chương: