Mùi máu tanh không hề khó chịu, quyện vào mùi hoa oải hương đặc trưng của hắn khiến người ta không thể ngừng được. Thanh Tuyết luôn không kìm được cám dỗ từ hắn, luôn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Hắn không bao giờ từ chối nàng, bản tính kiêu ngạo, tự chủ của nàng ở trước mặt hắn lại biến thành rất dễ bị tổn thương.
Mãi cho đến khi giọng nói kiêu ngạo của Bạch Hổ gào thét trong đầu nàng, nàng mới há miệng ra, ôm cổ của hắn, dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương để nó khép lại.
Thấy hắn lâm vào hôn mê, Thanh Tuyết hối hận, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Xin lỗi, lần sau ta sẽ kiếm chế.”
Giống như một đôi phu thê chân chính, bọn họ nằm cạnh nhau.
Thanh Tuyết ngồi dậy, kê chiếc gối duy nhất ra sau đầu hắn.
Gương mặt tuấn lãng như điêu khắc của hắn nhìn qua trông rất tiều tụy, trên thân thể vẫn còn vài dấu vết vì bị véo. Thanh Tuyết giật nảy mình, vừa rồi nàng có nhéo hắn sao?
Nếu không phải nàng biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thì đã hoài nghi hai người bọn họ vừa làm chuyện gì xấu hổ rồi.
Thanh Tuyết vuốt ve khuôn mặt hắn, thầm nghĩ. Chỉ cần thêm vài lần nữa, hắn sẽ có thể trở thành huyết nô của Thanh Tuyết Tạp Mạt Đa Tây Á. Nếu hắn vẫn luôn đối xử tốt với nàng, nếu hắn đồng ý, nàng sẽ để hắn…
“Tiểu thư, lão gia có khách, muốn ngài đi gặp.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nha hoàn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Tuyết.
“Ta ra ngay.” Thanh Tuyết đáp lại.
Nhìn về phía Gia Cát Hiểu Hàn vì mất máu quá nhiều mà lâm vào mê man, Thanh Tuyết chợt cảm thấy không biết phải làm sao.
Huyết tộc chưa bao giờ coi trọng Huyết Nô, mà chỉ xem bọn chúng như đồ ăn, còn bọn họ chỉ cần thưởng thức là được. Nhưng bây giờ thì khác, nàng chẳng những nhường chăn gối lại cho hắn, còn phải giải quyết biết bao nhiêu rắc rối phát sinh.
Thanh Tuyết đi đến đại đường, phát hiện không có ai ở đây, hỏi thị nữ mới biết cha đã dẫn khách nhân đến sảnh phụ.
Bước vào sảnh phụ, đi qua tám cái bình phong, Thanh Tuyết mới nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau. Một người là Mộ Dung Trọng Hoa, một người là Hiên Viên Thương Ca.
“Cha, Chiến Vương.” Thanh Tuyết hành lễ với hai người, sau khi phụ thân ra hiệu, nàng mới đến ngồi lại bên cạnh ông.
Hiên Viên Thương Ca khẽ gật đầu: “Thanh Tuyết tiểu thư.”
Vừa nhìn thấy Thanh Tuyết, Mộ Dung Trọng Hoa đã bắt đầu tuôn ra một tràng, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người: “Tiểu tử Gia Cát đâu? Nghe hạ nhân nói là hắn đi vào phòng con, đến bây giờ còn chưa ra, các con ở trong phòng lâu như vậy để làm gì?”
Thanh Tuyết bịa chuyện: “Chúng con vừa uống chút rượu, hắn không chịu được nữa, say mèm rồi. Con đã sai người hầu chuẩn bị cho hắn một căn phòng. Cha, cha yên tâm, nữ nhi tự có chừng mực.” Phụ thân cũng không ở chỗ này, nàng rất dễ dàng vượt qua.
Mộ Dung Trọng Hoa tức giận nói: “Cho dù hắn có say thì cũng bảo hắn cút ra ngoài cho ta! Không cho phép hắn ở nơi này!”
Thanh Tuyết nhớ đến chuyện của Hồ Cơ, phụ thân cũng phản đối mãnh liệt. Nếu Hiểu Hàn ra ngoài, mấy cái dấu đỏ vì bị cô nhéo còn có thể dùng y phục che được, nhưng sắc mặt trắng bệch kia thì cũng rất khó nói.Đúng lúc Thanh Tuyết không biết nên khuyên phụ thân thế nào, Hiên Viên Thương Ca liền thay nàng giải vây: “Mộ Dung tướng quân, chuyện về Gia Cát công tử xin hãy nói sau.”
Trọng Hoa có vẻ hơi sốt ruột: “Được, nói chính sự đi. Ngươi có chuyện gì mà nhất định phải gặp nữ nhi của ta mới chịu nói. Bây giờ nó tới rồi, ngươi nói đi.”
Lòng bàn tay Hiên Viên Thương Ca chợt xuất hiện một viên nhẫn màu bạc, trên mặt nhẫn khảm một viên kim cương ngọc lục bảo sáng lấp lánh, tùy ý đưa cho Thanh Tuyết.
“Đây là thứ nàng muốn. Mặc dù chỉ có một trong số đó, nhưng những thứ còn lại ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, xin đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”
Thỏa thuận? Thanh Tuyết kinh ngạc nhận lấy chiếc nhẫn. Hôm đó trong địa lao phủ Chiến Vương, hắn đã nói: Đầu xuân năm sau, khi lễ cập kê trôi qua, ta sẽ cưới nàng.
Có lẽ Hiên Viên Thương Ca cảm thấy một chiếc nhẫn không gian bình thường đưa cho nữ hài là quá mức đơn giản, nên mới sai người đúc ra một cái nhẫn đính thêm một viên kim cương khổng lồ như thế. Nhưng mà…không ngờ hắn lại đưa chiếc nhẫn này cho Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết dùng linh thức thăm dò chiếc nhẫn, lại là một gốc linh thực. Gốc linh thực này quá mức mỹ lệ, khiến nàng hơi ngẩn ngơ trong giây lát.
Bạch Hổ vẫn đang tiêu hóa năm mươi viên tinh hạch, không thể nói cho nàng biết đây là thứ gì.
“Đây là…” Hô hấp Thanh Tuyết hơi ngưng lại.
Tiếp theo, lời nói của Chiến Vương đã khiến cho sắc mặt Mộ Dung Trọng Hoa lập tức thay đổi.
“Hoa Đằng Lung, một trong mười hai phần sính lễ.”
Nét mặt Hiên Viên Thương Ca vô cùng nghiêm túc, có thể thấy được ý chí kiên định của hắn, Mộ Dung gia chủ lại cực kì không vui. Ông muốn để cho tên tiểu tử kia biết khó mà lui, không ngờ hắn lại thật sự tìm được một gốc linh thực.
Hừ! Nhưng vậy thì đã sao? Sính lễ của bọn họ là mười hai gốc linh thực ngàn năm, trong đó vẫn còn mấy cái cây hắn còn chưa nghe đến tên, tiểu tử này tuyệt đối không tìm được!
Thanh Tuyết kinh ngạc! Hóa ra hắn chính là người thần bí đã mua hoa Đằng Lung kia. Nếu Hiểu Hàn biết hắn làm, nhất định sẽ tức điên lên.
Cách làm của Chiến Vương dù hơi bỉ ổi, nhưng đồ vật đã ở trong tay nàng, Thanh Tuyết vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn ngươi.”
Hiên Viên Thương Ca gật đầu: “Không có gì.” Có điều, hắn mơ hồ cảm nhận được Mộ Dung Thanh Tuyết không vui lắm. Mặc dù nàng rất ít khi hớn hở ra mặt, nhưng hắn rất để ý đến tâm trạng của nàng, một khi đã chú ý thì sẽ không bỏ sót dù chỉ là một chút khác biệt.
Thanh Tuyết chợt nhớ đến việc Lam Anh nhờ nàng mai mối, nhưng bởi vì chuyện của Ngọc Giới mà suýt quên mất, vội nói: “Cha, mùng một tháng năm là ngày phúng viếng Tiên Hoàng, văn võ bá quan đều đến núi Tứ Ly tế bái, cha mang con đi được không?”
Mộ dung Trọng Hoa định đồng ý, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, nhăn mày: “Con vẫn còn bị cấm túc, cứ ở yên trong nhà đi, đừng có đi đâu.”
Không phải quá yên bình sao? Có nhằm vào nàng không? Thanh Tuyết nhớ đến lai lịch hiếm thấy của chủ mẫu Mộ Dung gia, trong lòng liền cảm thấy khó hiểu, sao cha lại cưới một người như vậy nhỉ?
“Nhưng con đã hứa với Lam Anh, không thể nói mà không giữ lời được.”
Lông mày Hiên Viên Thương Ca hơi cong lên. Lần trước vì chuyện Hồ Cơ, nàng đã đến phủ Chiến Vương gặp hắn ta, lần này vì Liễu Lam Anh, nàng biết rõ nguy hiểm mà vẫn muốn đến tham gia lễ tế bái ở núi Tứ Ly, nàng thậm chí còn có tình ý với cả Cửu Khanh. Trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân vậy? Với tính tình của nàng, thì Gia Cát Hiểu Hàn đang ngủ trên giường nàng lúc này, có lẽ cũng là như thế.
Thái độ của Mộ Dung Trọng Hoa vô cùng kiên quyết: “Một trăm tên Lam Anh cũng không bằng an nguy của con.”
Thanh Tuyết đột nhiên nhận ra cái gì gọi là “lời trách mắng ngọt ngào.”
Phụ mẫu luôn lo lắng cho con cái, cấm đoán hết cái này đến cái khác. Một mặt khiến nàng rất vui vẻ, mặt khác lại cảm thấy không được tự do.Đã lâu rồi nàng không bị người khác ra lệnh, mà người lúc này lại không thể dùng vũ lực trấn áp, thật sự khó giải quyết!
“Mộ Dung tướng quân, ta sẽ đi lễ phúng viếng Tiên Hoàng.” Giọng nói Hiên Viên Thương Ca đột nhiên vang lên, vô cùng khí phách.
Mộ Dung Trọng Hoa trợn tròn mắt, ngụ ý của tiểu tử này rất rõ ràng: chỉ cần ngài để Thanh Tuyết đi thì ta cũng sẽ đi.
Trước đó, mọi người tốn biết bao nhiêu nước bọt mời hắn đi, vậy mà hắn không có ý kiến gì. Nay chỉ vì một câu của nữ nhi mà hắn đã đồng ý rồi.
Hôm nay, Xuân quan trường tìm ông, một trong số lý do là muốn ông thuyết phục Chiến Vương tham gia lễ phúng viếng. Hiên Viên Thương Ca rõ ràng đang ra điều kiện, mà điều kiện này còn là vì nữ nhi của ông, điều này thật làm khó một người phụ thân như ông…
Danh Sách Chương: