Fay bịt miệng và cúi người xuống như muốn nôn, nàng chống tay vào cạnh bàn rồi đẩy nhẹ ghê ra và bật dậy, vội vàng nói:
- Ansel, em xin lỗi ngài... ư...
Sau đó nàng vụt chạy đi, Dox cũng vội vã đuổi theo ngăn không để nàng chạy quá nhanh. Ansel đứng dậy và xem xét thức ăn trên bàn. Mọi thứ vẫn ổn, người hầu trong phòng ăn sợ bá tước sẽ trách phạt đầu bếp nên cô ấy nói giúp:
- Thưa ngài, thức ăn ngày hôm nay hoàn toàn tươi, không bị hư thiu. Phu nhân cũng chưa kịp dùng súp ạ.
- Ừ, ta sẽ đi xem nàng ấy. Các ngươi dọn dẹp hết đi.
Đến cả Ansel cũng chưa dùng món khai vị, muỗng nĩa sạch bong. Người hầu hỏi lại:
- Nhưng thưa... ngài cũng chưa dùng bữa.
- Điều đó không quan trọng, cứ dẹp hết đi.
Ngài đẩy cánh cửa và sau đó rời khỏi phòng ăn.
Nhìn thấy Fay từ phòng tắm đi ra, sắc mặt không mấy tươi tắn. Ansel chạy đến giữ hai bên bả vai nàng, xem xét xung quanh nàng một lúc và đưa ra mấy câu hỏi:
- Trong lúc ta đi, người hầu đã để em té ở đâu sao? Hay em bị bệnh rồi?
- Không Ansel, em không có bệnh. Chỉ là mùi đồ ăn hôm nay hơi lạ thôi...
- Mùi lạ? Ta thấy bình thường mà, bây giờ em thấy đỡ hơn chưa? Ta sai đầu bếp món khác cho em nha.
Nàng lắc đầu, sợ phải chạy đi nôn một lần nữa. Dox nhớ ra lúc trước nàng đã từng nôn như thế này rồi, Dox cúi người nói lại với Ansel:
- Thưa ngài, phu nhân khi nãy không nôn được gì cả. Triệu chứng này giống hệt như lúc phu nhân mới mang thai, hay là...
Trong đầu Dox đã nghĩ nàng đang mang thai nhưng chuyện có thai hay không Dox cũng không thể chắc chắn được, ngay cả bác sĩ lúc ấy cũng chẩn đoán nàng rất khó mang thai lần hai. Vì chuyện này mà Fay đau lòng biết bao nhiêu, bá tước đã ra lệnh cho người hầu trong biệt thự không được bàn tán về vấn đề này. Ansel hỏi:
- Ngươi định nói gì nữa?
- Dạ thưa ngài... hay là để tôi đi gọi bác sĩ ạ.
- Được, đi đi.
Ansel, người đàn ông này xém chút nữa là tức giận với hầu cận của vợ mình vì nghĩ cô ấy có ý định nhắc đến chuyện cũ. Ngài bá tước một tay đỡ Fay từ sau lưng từ từ dìu nàng về phòng. Những cử chỉ và hành động của ngài vô cùng dịu dàng, ân cần nâng niu nàng như một báu vật vô giá.
- Em nằm nghỉ đi, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.
Vì Rihas Jeshattu đã rời khỏi thị trấn phía Đông nên việc tìm bác sĩ cũng trở nên khó khăn hơn. Mất gần một giờ đồng hồ mới tìm được bác sĩ.
Sau khi xem bệnh cho Fay, ông ấy vui vẻ thu dọn đồ đạc vào va li, ngay khi vừa đứng dậy đã nói ngay kết quả cho bá tước và phu nhân:
- Thưa ngài bá tước, sức khỏe phu nhân vô cùng tốt không có gì đáng lo ngại. Nguyên nhân khiến cho phu nhân có cảm giác buồn nôn chính là người đã có thai rồi ạ.
Ansel ngạc nhiên, ngài không tin vào tai mình, Ansel tiến tới chộp lấy hai bên bả vai ông bác sĩ và gặng hỏi, ngài muốn nghe thêm một lần nữa:
- Ngươi nói gì?
Bác sĩ có hơi sợ:
- Thưa ngài, điều tôi vừa nói là sự thật. Những người đã từng bị sảy thai họ vẫn có thể thụ thai được với điều kiện họ phải được chăm sóc chu đáo. Trường hợp này tuy là hiếm nhưng không có nghĩa là không có. Sức khỏe của phu nhân hiện tại đã rất tốt nhưng cũng không nên lơ là chuyện tẩm bổ đâu ạ.
- Vậy... - Ngài bá tước ấp úng.
Bác sĩ tiếp tục đưa ra dẫn chứng:
- Thưa ngài, theo như tính toán của tôi về chu kỳ kinh nguyệt của phu nhân thì người đã mang thai hơn một tháng rồi ạ.
Ngài bá tước vui mừng nhưng ngài vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc. Ngài gật đầu:
- Ừ, ta biết rồi. Ngươi đi được rồi.
Sau đó, bác sĩ căn dặn vài lời để phu nhân được chăm sóc một cách tốt nhất và ông ta được người hầu tiễn ra cổng. Ansel đóng chặt cửa, ngài vui sướng muốn nhảy cẫng lên. Lúc này trong phòng chỉ có nàng và ngài bá tước nên việc thể hiện cảm xúc đối với ngài không quá khó. Ansel ôm chặt Fay nhưng không biết từ khi nào mà những giọt lệ tràn ngay mí mắt và lăn dài trên gương mặt nàng. Nàng nghẹn ngào, vui mừng nói:
- Lần này may mắn đã thật sự đến với em rồi Ansel.
- Ừm, ta sẽ dành thật nhiều thời gian để chăm sóc cho em. Sẽ bên cạnh em cho đến khi con của chúng ta ra đời.
Ít lâu sau, chuyện phu nhân bá tước mang thai đã lan rộng khắp thành bá tước và sau đó tin đồn đã lan truyền mạnh mẽ ra cả vương quốc.
Buổi tối, tại phòng của quản gia San, nữ hầu Sandra tìm đến, cô gõ cửa vài hồi. Quản gia mở cửa, cũng hơi bất ngờ vì lần đầu Sandra tự tìm đến quản gia:
- Smet, tìm tôi có việc gì sao?
- Quản gia, phu nhân có thai thật sao ạ?
- Không lẽ là giả? Cô lại có ý đồ gì à?
Sandra giật mình, vội vàng biện minh:
- Không... không có, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi. Vì từ sau hôm đó thì... tôi đã không còn nhìn thấy phu nhân nữa.
//
Danh Sách Chương: