• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta chạy theo sau, chủ động mở cánh cửa lớn:

- Thưa phu nhân, không có quản gia hay hầu nữ theo người sao ạ?

- À, ta đi một mình, cũng đã khuya rồi nên ta không muốn phiền bọn họ.

Trên đời làm gì có công nương quý tộc nào như nàng?! Đêm khuya có việc mà không muốn làm phiền đến quản gia, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây?

- Thưa phu nhân, hãy để thần hộ tống người về.

- Không sao đâu, ta có thể tự đi được mà.

- Sao có thể được ạ? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng thần không gánh vác trách nhiệm nổi đâu ạ. Ngài bá tước mà nổi giận thì rất đáng sợ, huống hồ gì người đã là phu nhân bá tước rồi ạ.

Sau một hồi năn nỉ, Fay cũng đồng ý để anh ta hộ tống mình về.

- Ta thật không muốn lấy đi thời gian nghỉ ngơi của ngươi, nhưng mà... cảm ơn nhé.

Về đến trước cửa thư phòng, Fay cởi khăn choàng đưa anh ta:

- Ngươi giữ rồi choàng vào, sương đêm lạnh lắm.

Anh ta ngạc nhiên rồi huơ tay từ chối:

- Sao có thể ạ? Thần sức trai khỏe mạnh, một chút sương đêm không là gì đâu ạ thưa phu nhân.

Fay đưa khăn choàng cho kị sĩ, người ấy nhìn và bối rối. Nó đẹp và lộng lẫy, hoa văn chi tiết được thêu bằng tay trông đẹp như vậy mà. Vị kị sĩ ấy quỳ một chân cúi mặt, tay phải áp chéo lên ngực trái, nói một cách chân thành:

- Thưa phu nhân, thần xin được từ chối, xin người cứ xem như thần đang luyện tập sức khỏe ạ.

Vậy cũng được, nàng đưa ra cũng mỏi tay rồi. Fay xoay người đi vào phòng, tất cả mọi thứ còn chưa dọn dẹp xong. Đợi sau khi Fay đóng cửa phòng rồi thì anh ta mới có thể trở về phòng nghỉ.

[…]

Sáng hôm sau, Ziin điều lên phòng ngủ của phu nhân ba nữ hầu để giúp nàng thay đồ. Họ vừa mở cửa ra thì căn phòng hoàn toàn không có người.

- Phu nhân, phu nhân đâu rồi?

Hai nữ hầu bên cạnh cũng nháo nhào đi tìm. Họ tìm hết trong phòng cũng không thấy, rồi họ tìm đến sự trợ giúp của quản gia.

- Ziin, phu nhân... phu nhân.... không có ở trong phòng.

Ziin đang lau mấy chiếc bình bằng sứ thì dừng lại:

- Đã tìm kĩ chưa? Chắc phu nhân chỉ ở đâu đó trong dinh thự thôi.

- Đã tìm hết rồi, chúng tôi sang phòng tắm cũng không thấy.

Nữ quản gia bắt đầu sốt ruột, cô triệu tập tất cả người hầu trong dinh thự để chia nhau ra đi tìm phu nhân:

- Tất cả nghe đây, phải tìm cho thật kỹ. Ai tìm được phu nhân thì phải báo cho người ở gần mình nhất và kết thúc buổi tìm kiếm. Mọi người chia nhau ra đi.

Ba mươi nữ hầu chia nhau đi tìm, sau nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tìm ra phu nhân ở đâu. Lúc này có một nữ hầu định vào đại thư phòng ở cuối sảnh, Ziin can ngăn:

- Cô không nhớ lời của ngài bá tước căn dặn à, không được tùy tiện ra vào thư viện khi chưa có sự đồng ý của ngài ấy.

- Nhưng nhỡ như phu nhân ở trong này...

Quản gia cảm thấy nữ hầu này nói cũng đúng, nhỡ phu nhân trong phòng đó thì sao. Dù gì tối qua nàng ở trong đó viết thư, còn chưa biết đã hoàn thành rồi hay chưa. Nhưng chuyện phu nhân bị lạc còn quan trọng hơn lệnh của ngài bá tước.

- Được rồi, chúng ta đẩy cửa vào xem.

Ba bốn người cùng quản gia đẩy cửa vào, bên trong thư viện rất lớn, ngoài sách ra thì không có những thứ mang tính chất gây ảnh hưởng đến sách. Ziin dẫn đầu đi trước, quản gia có ý định vào phòng làm việc xem sao. Quản gia gõ cửa vài hồi, đứng chờ một lúc không thấy ai trả lời. Cô quyết định mở cửa đi vào, phải xác nhận thêm lần nữa. Ziin vừa mở cửa vào thì nhìn thấy Fay đang nằm ngủ trên ghế sofa, tấm khăn choàng thì đã bị rơi xuống sàn nhà.

- Phu nhân.

Cô hoảng hốt chạy đến bên cạnh, lay nhẹ tay gọi Fay tỉnh dậy.

- Phu nhân, sao người lại ngủ ở đây?

Vì tối qua thức khuya để dọn dẹp bàn làm việc của Ansel nên nàng mệt mỏi mà ngủ tại đây. Nàng ngồi dậy, dụi mắt rồi nhìn xung quanh:

- Ziin? Sao chị ở đây?

- Phu nhân, xin người hãy trả lời câu hỏi của thần đi ạ. Tại sao người lại ngủ ở đây? Phòng này lạnh lắm.

- Ta không sao. Ta đói... / Không sao là tốt nhưng tất cả người hầu bị cô dọa một phen sắp chết khiếp.

[…]

- Ư... ọe....

Fay nhăn nhó, nàng đưa tay lên che miệng và dạ dày bắt đầu nhào lên. Là mùi của súp khoai tây, Ziin từ phía sau lo lắng cầm ly nước đưa cho phu nhân:

- Phu nhân, chắc là người đã phát bệnh rồi.

Không thể nào phát bệnh được, đầu cô hoàn toàn bình thường, không có cảm giác chóng mặt hay cơ thể ớn lạnh. Chỉ là nàng ngửi thấy mùi súp khoai tây lần này không được ngon.

- Ta không sao, chị đưa em ổ bánh mì nướng bơ đi.

Nữ quản gia thở dài, tình trạng sức khỏe của chủ nhân hay phu nhân đều rất quan trọng đối với người làm quản gia.

- Thưa phu nhân, hay là tôi sẽ mời bác sĩ đến.

Bác sĩ, chắc là mời Rihas nữa rồi. Fay lắc đầu

- Không cần đâu, phiền chị chuẩn bị một ít trà và trái cây. Sau bữa sáng thì ta muốn dùng trà ngay sau đó.

//

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK