Nhìn thấy sự lo lắng căng thẳng bên trong sắc mặt ngài bá tước, Fay cố gắng thở đều, nàng nắm lấy bàn tay của ngài:
- Ngài... đừng lo cho em... Giorna... có thể cứu đứa trẻ không?
Đã không biết từ khi nào mà ngài bá tước đã rơi nước mắt. Nhìn người mình yêu đang chịu những cơn đau hành hạ mà ngài không thể can thiệp, trái tim Ansel như vỡ nát. Ngài cúi gầm mặt, tay ngài nắm chặt bàn tay nhỏ kia, Ansel nghiến răng kìm nén không cho bản thân khóc thành tiếng:
"Dù ta đã cố giết hết những kẻ khiến em đau khổ, nhưng tại sao cuộc sống này vẫn cứ trêu đùa em vậy?"
Từ phía sau, Giorna đã đến.
San cũng từ phía sau chạy đến bên Ansel và đỡ ngài đứng dậy. Người hầu có thể ở lại trong phòng để phụ giúp pháp sư Giorna, chỉ riêng Ansel buộc phải ra ngoài chờ. Quản gia San vừa đưa ngài bá tước ra ngoài vừa trấn an:
- Phu nhân sẽ ổn thôi, thưa ngài.
Đôi mắt Ansel thất thần nhìn vào hư vô, hai tay run rẩy, khuôn miệng cứ lầm bầm:
- Nếu đứa trẻ không còn... ta không.... không cần nó nữa. Ta không cần nữa...
Ansel ngồi phịch xuống đất, quản gia sợ rằng ngài sẽ mất đi hình ảnh một vị bá tước tài giỏi, là cặp bài trùng với hoàng tử uy nghiêm. Chỉ vì một người phụ nữ mà ngài đã ngã quỵ như vậy, San vịn hai bả vai Ansel kéo ngài đứng dậy:
- Phu nhân sẽ ổn thôi... ngài đừng quá lo lắng. Xin ngài hãy đứng dậy đi ạ.
Quản gia đã cố thuyết phục Ansel xuống sảnh ngồi chờ, có nói nhiều cỡ nào thì ngài cũng quyết không rời khỏi cửa phòng quá hai bước. Trong lúc Ansel đang gục trán vào tường thì từ bên trong, Giorna mở cửa ra ngoài, vị pháp sư duy nhất gia nhập vào quân đoàn kỵ binh hoàng gia. Những lần thắng trận, không thể không kể công lao của pháp sư Giorna giúp sức.
Giorna vừa ra khỏi phòng thì đã bị ngài bá tước túm chặt cổ áo, dồn dập hỏi:
- Vợ ta sao rồi? Ta có thể vào trong ngay lúc này không hả?
- Ngài bá tước... tất cả đã ổn rồ...
* HUỴCH *
- Aaa... - Chưa kịp nói dứt câu thì Giorna đã bị Ansel đẩy qua một bên, do không lường trước được hành động của ngài nên Giorna đã té ngay lập tức.
Giorna thở dài, tự đứng dậy rồi nhanh chóng phủi sạch trang phục, phải đi vào để giải thích cho ngài bá tước biết về tình trạng của phu nhân bá tước:
- Đúng là ngài bá tước chả có lúc nào ngài bình thường hết.
Fay đã chìm vào giấc ngủ say, người hầu vẫn còn lau tay cho nàng. Sắc thái trên gương mặt nàng đã tươi tắn hơn lúc nãy, Ansel nhẹ nhàng thở ra, ngài phẩy tay ra lệnh:
- Các ngươi ra ngoài đi.
- Dạ thưa ngài.
Giorna đứng ở phía sau, ho một tiếng rồi mới nói:
- Thưa ngài, cả phu nhân và em bé đều rất ổn. Nhờ có một phần ma lực của phu nhân. Khi nãy là do phu nhân quá căng thẳng, lo lắng cho em bé trong bụng nên sắc mặt mới tái đi. Tôi đã dùng một chút ma pháp của mình để giúp phu nhân hồi sức nhanh hơn một chút.
- Khi nào nàng ấy sẽ tỉnh lại?
- Ngài đừng quá lo, phu nhân chỉ ngủ một chút do ma lực đã hao mòn.
Một trong những thứ ngài ghét chính là những câu trả lời không đúng câu hỏi, Ansel gằng giọng:
- Ta hỏi ngươi, khi nào Fay sẽ tỉnh lại.
Giorna bắt đầu ấp úng, điều này chính pháp sư Giorna cũng không biết rõ:
- Thưa ngài... chuyện này...
Ngài bá tước đang cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay của nàng, ngài áp mu bàn tay Fay lên má mình.
- Ngươi ra ngoài đi, Giorna. San sẽ trả tiền cho ngươi.
- V-Vâng thưa ngài.
Giorna cũng tranh thủ chạy ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho ngài bá tước.
[…]
Như vừa thoát khỏi cõi chết, Fay giật mình bật người dậy, cơn đau cũng không còn, khung cảnh xung quanh nàng chính là sân sau căn biệt thự Nolanotis. Nàng đang ngồi bệt trên nền cỏ xanh mướt, gió thổi lồng lộng thổi mái tóc nàng bay bay. Bỗng, nàng nhận ra bụng nàng đã không còn như trước.
"Không lẽ đứa trẻ đã không thể giữ được nữa sao?"
Và đột nhiên có tiếng trẻ con cười khúc khích ở bên cạnh. Một bé trai tầm bốn năm tuổi đang chơi đùa với mái tóc xoăn óng của nàng:
- Woaaaa ha ha ha, tóc đẹp quá... đẹp quá mẹ ơi.
Fay nhìn qua, là một bé trai với mái tóc vàng, gương mặt giống hệt Ansel. Đôi mắt của nó có màu nâu vàng y hệt nàng. Chính nàng cũng không hiểu vì sao trong lòng nàng lại có cảm giác quen thuộc, muốn ôm đứa trẻ này vào lòng. Khi đứa trẻ này chạy nhảy xung quanh Fay đến lúc mệt mỏi thì nó lại sà vào lòng nàng. Dường như nó đang hưởng thụ hơi ấm từ Fay, hai cánh tay nhỏ xíu, ngắn cũn đang cố vòng qua eo và ôm nàng chặt nhất có thể. Khi cảm thấy thỏa mãn, đứa trẻ nói:
- Con rất vui vì được gặp lại mẹ.
* THÌNH THỊCH, THÌNH THỊCH *
Fay chợt tỉnh giấc, nàng cố suy nghĩ về điều đứa trẻ nói và bắt đầu nhìn xung quanh. Khi nàng tỉnh dậy trời vẫn còn tối, tay nàng lại rờ vào bụng. Đứa trẻ bên trong cũng nhẹ nhàng chuyển động khi nàng đổi tư thế, Fay với tay qua cạnh đầu giường và nắm lấy dây chuông, nàng kéo xuống dây chuông vang leng keng:
- Nước...
//
Danh Sách Chương: