• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Zessy đợi chừng một phút thì công nương từ từ mở cửa, cánh cửa he hé mở ra. Fay lấp ló nhìn công chúa xem người đã nổi giận hay chưa. Zessy thở dài đẩy cửa bước vào.

- Không phải là ta chưa từng thấy những chuyện kỳ lạ, ngươi tự nhốt mình như vậy thì làm được gì?

- Công chúa... người đừng xem thần nữ là... ác quỷ có được không?

Bình thường ngoại hình của cô đã khiến cho mọi người xem cô là Medusa rồi, bây giờ còn thêm chuyện này. Công chúa vừa nghe lời cầu xin xong liền khoác tay vào nhau suy nghĩ.

- Ác quỷ sao? Ngươi vừa hồi sinh được một nhánh hoa bị gãy, bây giờ hoa đó còn đang nở ra rất đẹp. Chưa gọi ngươi là thiên thần thì thôi, sao lại là ác quỷ được.

Cô lùi về sau đến khi chân chạm vào thành giường rồi mới ngồi xuống. Cô kể lại chuyện sáng nay, chuyện đã khiến cho cô thẫn thờ suy nghĩ và khó chịu trong lòng.

- Sáng nay khi thần nữ chạm vào vết thương của mình và suy nghĩ về chúng và kẻ đã gây ra. Thần nữ chợt cảm thấy hơi đau rát nhưng rồi cảm giác cũng không còn đau và dễ chịu vô cùng. Thần nữ soi gương và nhìn thấy vết thương ở cổ đã lành, thần nữ không thể tin vào mắt mình được luôn ạ. Bình thường thì rất lâu mới có thể lành lại...

Nói mới để ý, kiểu băng bó này có vẻ xấu và xộc xệch hơn hẳn. Zessy đưa tay gỡ ra, phần cổ và bên vai đã lành lặn không một vết sẹo. Thêm vào đó là một làn da trắng nõn nà, mắt Fay nhắm nghiền như đang sợ hãi điều gì đó.

- Hèn gì hôm nay ta thấy dải băng này xấu xí đến lạ đấy, ha ha. Ngươi cũng đặc biệt quá đi chứ. Ta có thể ôm ngươi không?

Lời công chúa nói là khen hay chế nhạo đây? Nhưng người vừa yêu cầu được ôm Fay, lời đề nghị này quá là đặc biệt rồi. Công nương vui vì công chúa là người biết rõ phải trái, không theo số đông mà gọi cô là Medusa. Nàng gật đầu rồi sà vào lòng công chúa, Zessy thích thú siết chặt vòng tay. Người thoải mái vuốt từng lọn tóc xoăn của Fay.

- Ngoài vua cha và mẹ của ta ra thì ta chưa từng ôm ai cả. Tóc của ngươi mượt quá đi mất.

- Cảm ơn người, công chúa.

Không gian tĩnh lặng chưa được bao lâu thì Zessy nảy ra ý tưởng.

- Nếu trong cơ thể ngươi có ma pháp, vậy thì ngươi luyện tập để chữa trị cho con người đi.

Cô từng nghe nói về ma pháp chữa trị nhưng việc đó chẳng phải là của pháp sư hay sao? Bản thân cô cũng không phải là pháp sư, cha mẹ hay anh chị em lại càng không phải.

- Được không ạ? Thần nữ thấy không ổn đâu.

- Nếu ta nói ngươi luyện tập và chữa trị cho chồng ngươi thì sao?

Công chúa cười gian, đây cũng là ý kiến hay. Nhưng mà Ansel vốn không thích những người có ma pháp, vừa rồi khi cô bị thương thì chính anh cũng không gọi pháp sư đến trị bệnh, anh chỉ nhờ đến một vài vị bác sĩ bình thường. Fay ngại ngùng, mặt ửng đỏ từ chối.

- Không được đâu ạ, ngài bá tước không thích pháp sư. Công chúa, người là bạn của ngài ấy... không lẽ người không nhớ điều này sao ạ?

- Hắn nói với ngươi hắn ghét pháp sư hả? Trong đội quân của hắn có ít nhất hai tên là pháp sư đấy.

Vậy thì lúc anh gọi bác sĩ đến chữa cho cô là có chuyện gì với bác sĩ sao? Nghĩ mãi cũng không biết đáp án là gì, Fay bèn kể lại toàn bộ cho công chúa biết. Zessy nghe xong liền che miệng cười.

- Fay, ngươi ngây thơ quá đó. A ha ha, lý do hắn không mời pháp sư đến chữa trị cho ngươi là do trong thành không có nữ pháp sư, vậy nên nữ bác sĩ lại càng hiếm. Ngươi lại sắp trở thành bá tước phu nhân nữa.

Công nương gật đầu cho có, xem như là hiểu vấn đề. Zessy đưa tay lên day day trán rồi giải thích thêm lần nữa.

- Haiz, bá tước đó, nha. Hắn không thích bất kì nam nhân nào, có thể tiếp cận hay quá thân thiết với phụ nữ của hắn. Chính vì lý do đó, nên hắn, sẽ không, mời pháp sư hay bác sĩ nam nào đến, để chữa trị cho ngươi. Ngươi hiểu chưa?

Công chúa phải gằn từng chữ để giải thích ngọn ngành cặn kẽ cho Fay hiểu. Cuối cùng cô cũng hiểu được lời của công chúa và ý đồ của ngài bá tước bá đạo ấy rồi.

[…]

Tối hôm ấy cô muốn ngủ ở phòng của bá tước, căn phòng từ khi cô đến đã được vào rồi. Nói với công chúa rằng muốn đợi ngài bá tước về.

Đến hơn nửa đêm thì xe ngựa của Ansel về đến nơi, cánh cửa phòng mở nhè nhẹ. Âm thanh sột soạt khiến cho cô giật mình nhưng vì mệt quá nên đã nhanh chóng quay lại giấc ngủ. Ngài bá tước đã về, anh thay xong một bộ đồ ngủ rồi từ từ leo lên giường và nằm bên cạnh thiên thần của anh.

Ngài bá tước nằm nghiêng người, mặt đối mặt với Fay, ngắm nhìn mãi dung nhan của nàng vẫn không thấy chán. Bàn tay đưa lên chạm vào mái tóc của nàng mà vân vê một lúc, ngài nhìn thấy Fay mím môi, hành động dễ thương quá mức nên ngài chẳng nhịn được cười.

- Sao nàng lại dễ thương quá vậy hả?

//

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK