Mục lục
Anh Trai Nuôi, Đến Bao Giờ Anh Mới Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi cô trở về từ bệnh viện thì cô đã không như lúc xưa nữa, mà cô lạnh lùng hơn, ít nói hơn, lúc trước thì cô vui vẻ họat bát , và rất là đáng yêu, chỉ sau 3 tuần đã xảy ra vụ tai nạn đó thì cô đã được xuất viện và cô đã thay đổi

Cô bước vào nhà họ Trương, cô nhìn ngắm xung quanh xem những ngày qua ở Trương Gia có thay đổi cái gì không, nhưng không ở Trương gia không có thay đổi một thứ gì hết kể cả 1 chậu hoa cũng không

Cô lễ phép chào người lớn nhưng có một điều khác thường là cách biểu hiện của cô không giống như lúc xưa

ngày xưa cô chào thì điều đầu tiên đó chính là cô nở một nụ cười rất dịu dàng và xinh đẹp xong rồi cô cúi người chào người lớn

Nhưng bây giờ cô đã khác đi rất nhiều, cô bây giờ chào chỉ mỉm cười và cúi đầu chào người lớn giống như là cô chào chỉ có lệ mà thôi, thấy hành động này của cô mọi người đều bất ngờ và nghi hoặc sao mà cô trở về lại khác đi so với lúc cô chưa bị tai nạn

Thấy cô như vậy Trương Minh Vũ liền lắc đầu ngao ngán thấy ông như vậy thì Trương Tuyết Sương ( em gái út của Trương Minh Vũ là ba nuôi của cô ) dì ấy đi tới chỗ của Trương Minh Vũ nhìn theo cô tới khi cô vào phòng thì thôi, và bàn tay của dì ấy đặt lên vai của ông mà hỏi :

- Anh ba, ở trong nhà có truyện gì vậy, e thấy Tiểu Nhi rất là lạ luôn : Ông nghe như vậy thì liền kéo dì ấy ngồi ở trên ghế sofa, ông nhìn dì ấy với gương mặt buồn bã :

- Tiểu Nhi con bé...sau vụ tai nạn đó... con bé trong lúc hôn mê đã tự xóa ký ức chính mình... bây giờ con bé chỉ nhớ về chúng ta và nhà họ Trương thôi... còn về phần quá khứ của con bé thì.....nó đã quên hết rồi " Trương Minh Vũ nói tới đây thì ông liền xụ mặt xuống nói với chất giọng rất nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe

Trương Tuyết Sương nghe xong thì bàng hoàng và bất ngờ, dì ấy không ngờ cháu gái của mình đã bị tai nạn và tự xóa ký ức của chính mình, cô nghe mà vô cùng đau lòng và nghĩ :

- Mình không ngờ , mình không gặp con bé chỉ 2 tháng thôi mà con bé đã thay đổi rất nhiều, con bé đã phải gặp chuyện gì thì mới tự mình xóa ký ức được, tội nghiệp cho cháu gái đáng yêu của mình, mong ông trời đừng làm cho con bé phải đau thêm một lần nào nữa, con cầu xin ông.

Trương Tuyết Sương đi tới chỗ ông mà ôm ông vào lòng, coi như là một lời an ủi mà dì ấy nói với ông, dì ấy biết ông là người đau lòng nhất trong nhà, dì ấy nói thầm trong lỗ tai của ông với những câu đầy sự quan tâm và an ủi, dì ấy nói với chất giọng rất nhẹ nhàng với ông :

- Anh ba, em biết anh rất đau lòng, nhưng con bé cũng đã xảy ra chuyện như vậy rồi coi như là con bé sẽ lật sang trang giấy trắng mới để con bé phải tự sống với chính bản thân mình, em biết con bé đã thay đổi rất nhiều nhưng mà đó cũng là một điều tốt bởi vì sao cái tính cách mới này của con bé sẽ không một ai dám bắt nạt nữa , và con bé cũng sẽ tự bảo vệ chính bản thân mình đó là một điều tốt anh ạ, nên anh không cần phải đau lòng hay buồn bã gì hết.

Trương Minh Vũ nghe xong thì liền ngẩng đầu lên và nhìn Trương Tuyết Sương và ông nghĩ " Sương Nhi con bé đúng là không khác gì hồi xưa cả, lúc còn nhỏ có những người làm cho mình buồn thì con bé sẽ là người an ủi và quan tâm mình , bây giờ thì vẫn vậy, con bé luôn luôn an ủi mình những lúc mà có chuyện buồn

- Uhm, anh biết rồi, cảm ơn em Sương Nhi, cảm ơn em rất nhiều " ông nói với Trương Tuyết Sương với ánh mắt đầy yêu thương, dì ấy nghe như vậy liền mỉm cười rất xinh đẹp , dì ấy lắc đầu " em mới là người cảm ơn anh, anh ba, có anh em mới là con người thật của chính mình, em rất hạnh phúc vì có anh là anh ba của em " thế là hai anh em ôm nhau an ủi được một lúc thì tam đại thiếu gia trở về, 3 người vừa mới bước vào thì thấy cảnh gia đình ở đây, 3 người họ cũng nhìn nhau và sau đó liền cười một cái, 3 người chưa từng thấy nói đúng hơn là từ nhỏ cho tới lớn như ngày hôm nay thì họ lần đầu tiên thấy người ba đánh kính của mình rơi lệ

Trương Minh Hoàng ho nhẹ một tiếng, liền gây sự chú ý của hai anh em đang ôm nhau an ủi vì những chuyện buồn, Trương Tuyết Sương thấy 3 anh liền buông ông ra và nói :

- Tụi con về rồi à, cũng tới giờ cơm rồi, tụi con lên tắm rồi xuống ăn, à sẵn kêu Tiểu Nhi xuống luôn nhé, dì đi chuẩn bị cơm đây "

Dì ấy nói xong thì liền đứng lên mà đi xuống bếp, 3 anh đi tới ghế sofa và ngồi xuống, Trương Minh Phong liền lên tiếng :

- Ha... ha... ha, lần đầu tiên con thấy ba rơi lệ nha, ba sao vậy, nói chuyện với dì sao lại tự nhiên rơi lệ vậy, hay ba với dì đang nói chuyện về Tiểu Nhi đúng ko.

2 người kia nghe thấy vậy liền xoay qua nhìn ông với ánh mắt đầy sự tò mò...ông thấy như vậy thì liền gật đầu, 3 anh nhìn nhau xong, sau đó Trương Minh Hoàng lên tiếng :

- Ba... Tiểu Nhi không sao hết, nên ba đừng đau lòng nữa, sẽ có một ngày Tiểu Nhi sẽ nhớ lại hết tất cả, nên ba không đừng buồn nữa , nếu không thì bệnh tình của ba sẽ bị tái phát lại đó



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK