Một năm cũ trôi qua, một năm mới bắt đầu.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng.
Thiếu niên Trần Sở Sinh lưng đeo một chiếu giỏ đan, khoác một chiếc áo màu xanh sạch sẽ.
Bước chân vui vẻ chạy trên con đường mòn có mùi cỏ cây, hương đất và làn gió ấm áp.
Năm tháng trôi qua, núi đồi dần xa khuất.
Rất nhanh đã qua hai năm.
Năm nay, Trần Sở Sinh mười lăm tuổi.
Thiếu niên đã đủ tuổi tham gia quân đội nhưng hắn chưa thành công bái Lý Bình An làm thầy.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa chạm vào được Lý Bình An.
Hắn đã giả bệnh, giả chết, biện pháp nào có thể nghĩ ra đều thử một lần.
Nhưng ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Từ một cậu bé thiếu niên bồng bột thấp thỏm không yên, một lần lại một lần thử thách đều là một lần lại một lần thất bại.
Tính tình được ma luyện càng thêm kiên cường bền bỉ.
Thân thủ của hắn sau những lần so chiêu cùng Lý Bình An cũng chậm rãi trưởng thành.
Ngay cả chính hắn cũng không cảm giác được.
Cho đến khi một lần, hắn đánh nhau với côn đồ gây rối ở trên đường.
Đối mặt với mấy người thân hình to lớn, thiếu niên thành thạo ứng phó.
Sau khi quen với cách chiến đấu của Lý Bình An.
Lúc hắn đối mặt với những đòn tấn công của đám côn đồ đường phố này.
Giống như chơi game đã quen với chế độ địa ngục, hiện tại quay về chơi chế độ đơn giản.
Vì vậy đến một ngày, thiếu niên xin cáo biệt Lý Bình An.
Hắn chuẩn bị đi tòng quân, tuy cuộc sống nơi này rất tốt.
Nhưng hắn vẫn không quên sứ mệnh của mình.
Ngày chia tay là vào tháng chín.
Lý Bình An không thể nhớ nổi cụ thể là ngày nào.
Chỉ nhớ ngày hôm đó, Lý Bình An, Đóa Cáp, A Lệ Á, lão Ngưu đều đến tiễn Trần Sở Sinh.
“Đây là giày làm cho ngươi và một ít lương khô ngươi giữ lại trên đường ăn.”
A Lệ Á hai mắt đẫm lệ đưa một gói đồ cho Trần Sở Sinh.
Trần Sở Sinh cười cười:
"Ừ, cám ơn.”
Đóa Cáp nói:
"Nhớ phải viết thư cho chúng ta.”
Trần Sở Sinh lại gật đầu, tiếp theo, hắn nhìn về phía Lý Bình An.
Hắn trịnh trọng quỳ xuống dập đầu ba cái với Lý Bình An.
“Ơn tiên sinh dạy bảo, Sở Sinh vĩnh viễn không quên!”
Lý Bình An cười nhẹ dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn.
Sau hồi lâu im lặng, Lý Bình An nhẹ giọng nói:
"Lên đường bình an.”
Trần Sở Sinh đi thật xa, quay đầu vẫy tay với bọn họ.
“Khỏi tiễn!! Chờ ta báo thù xong sẽ trở lại thăm các người.”
m thanh từ nơi rất xa truyền đến.
Chiến sự kéo dài ba tháng, thư nhà đáng giá ngàn vàng.
Thư của Trần Sở Sinh từ biên quan đưa về đứt quãng.
Từ trong thư, Lý Bình An biết được hắn đã thuận lợi trở thành lính.
Cũng biết biên quan thỉnh thoảng xảy ra xung đột, gần đây có tin tức nói Đại Tùy chuẩn bị có hành động lớn đối với Đột Quyết.
Quả nhiên không bao lâu, Trần Sở Sinh gửi thư nói đại quân sắp xuất phát, mình có thể tạm thời không viết được thư.
—— Đừng chờ.
..........
Đại quân đóng trại ở vùng đất cằn cỗi.
Cấp trên thông báo sẽ quyết chiến với kỵ binh Đột Quyết sau vài ngày nữa.
“Này! Nhanh lên, nhanh lên.”
“Mọi người ở bên kia!”
Tiếng ồn ào không ngừng.
Trời đông giá rét khiến người ta phát run, Trần Sở Sinh mặc bộ quân trang cũ nát, sụt sịt mũi.
Sau khi đến chiến trường, vì tuổi còn nhỏ, Trần Sở Sinh được giao nhiệm vụ hậu cần.
Mãi đến ngày hôm qua, chiến sự phía trước căng thẳng, hắn mới được điều đến doanh trại tiên phong.
Lần đầu tiên ra chiến trường hắn đã cứu được bách sĩ trưởng, giết ba tên lính Đột Quyết.
Bách sĩ trưởng ban thưởng cho hắn một cái áo bông dày, như vậy mỗi đêm Trần Sở Sinh cũng không phải tỉnh lại vì lạnh.
Không chỉ như thế, bách sĩ trưởng còn cho hắn hai củ khoai lang và một bầu rượu trắng.
Trần Sở Sinh không biết uống rượu nhưng uống rượu có thể làm ấm dạ dày. Khi trời lạnh uống một chút sẽ bớt lạnh hơn.
Trần Sở Sinh tận dụng thời gian nghỉ ngơi, tìm một chỗ nhóm lửa.
Cẩn thận nướng khoai lang.
"Gia gia, cha, hôm nay ta giết ba tên lính Đột Quyết.
Bọn họ tuổi đều không lớn, hình như chỉ hơn ta mấy tuổi.
Bọn họ có phải cũng có người thân hay không?
Họ chết rồi, người thân của họ có buồn không?"
Trần Sở Sinh tự nói với chính mình.
Giết chóc...... dường như không phải chuyện dễ dàng.
Chiến tranh vẫn tiếp tục diễn ra.
Trần Sở Sinh quen biết rất nhiều bằng hữu, có một cậu bé trạc tuổi hắn.
Mọi người đều gọi cậu bé đó là mập mạp.
Mập mạp là một người nói nhiều, sở dĩ muốn tham gia quân ngũ là vì kiếm tiền.
Trần Sở Sinh hỏi hắn sau này thì sao.
Mập mạp nói sau này hắn sẽ trở về mua nhà lớn, lão nương cũng không cần dệt vải bán lấy tiền.
Mập mạp lại hỏi Trần Sở Sinh tương lai muốn làm gì.
Trần Sở Sinh suy nghĩ một chút rồi kiên định nói:
"Sau này, ta muốn hoàn toàn không còn chiến tranh ở biên quan, ta muốn người Đại Tùy và người Đột Quyết chung sống hòa bình."
Đoạn đường này, Trần Sở Sinh đã nhìn thấy rất nhiều điều.
Hắn thấy binh lính Trung Nguyên cướp đoạt, giết chóc dân chúng Đột Quyết.
Giống binh lính Đột Quyết cướp đoạt thôn trang của bọn họ lúc trước.
Hắn sâu sắc cảm nhận được sự thù hận giữa hai dân tộc, loại chiến tranh vì sinh tồn này diễn ra không ngừng nghỉ.
Trong hai năm được Lý Bình An chỉ bảo.
Trần Sở Sinh đã học được rất nhiều điều.
Hắn không còn một lòng muốn giết sạch người Đột Quyết báo thù cho gia gia và cha.
Hắn muốn Đại Tùy và Đột Quyết không bao giờ có thêm những người mất đi thân nhân vì chiến tranh nữa.
Đằng sau vinh quang của các tướng quân và quốc gia là những gia đình đổ nát và những oán phụ phòng đơn.
Trần Sở Sinh đã nói với người khác về giấc mộng này nhiều lần, đổi lấy chỉ là cười nhạo và chế diễu.
Duy chỉ có lần này là ngoại lệ, mập mạp nuốt nước bọt sau đó nói.
“Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thực hiện được, đến lúc đó đừng quên bảo vệ ta.”
“Nhất định!”
Trần Sở Sinh ôm bả vai mập mạp.
Đại quân xuất phát, mập mạp và Trần Sở Sinh bị điều chuyển đến hai đội ngũ khác nhau.
Trước khi đi, mập mạp bẻ chiếc bánh trong tay ra làm hai nửa.
“Sau này còn gặp lại, huynh đệ.”
“Ừ.”
Sau này còn gặp lại...
Khi Trần Sở Sinh gặp lại mập mạp lần nữa, là lúc hắn đang quét dọn chiến trường.
Mập mạp luôn miệng nói muốn kiếm tiền về quê mua nhà, cưới vợ, hiếu kính lão nương, hiện tại nằm lạnh như băng giữa đống thi thể.
Trần Sở Sinh ngồi lặng lẽ một đêm, sau đó mai táng mập mạp.
Chiến tranh đã đến giai đoạn khốc liệt, ai cũng biết rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng.
Tất cả quân lính đều thầm vui mừng vì họ có thể về nhà sau trận chiến này.
Nhưng cũng có nghĩa, trận chiến này sẽ vô cùng thảm thiết.
Bởi vì hai bên ai cũng biết rõ, chỉ có giết chết đối phương mới có thể sống sót trở về.
Trần Sở Sinh bởi vì biểu hiện anh dũng nên được điều đến doanh trại tiên phong.
Đêm trước trận chiến, Trần Sở Sinh mài kiếm trong tay.
“Ngươi đã nghe nói chưa? Một tu sĩ đã đến quân doanh chúng ta!”
“Thật hay giả?”
“Thật sự, hắn có thể ngự kiếm, một mình chống lại được hơn một trăm người, rất lợi hại.”
“Ngày mai hắn sẽ cùng chúng ta ra chiến trường.”
“Đúng vậy, nghe nói hắn sẽ cùng chúng ta đánh lén địch nhân.”
Binh lính trong quân doanh xì xào bàn tán nói về một tu sĩ lợi hại gia nhập.
Làm cho tất cả mọi người yên tâm không ít.
Đêm nay không ngủ.
Trần Sở Sinh ngồi ở trên gốc cây, nhìn ánh mặt trời xa xa từ từ dâng lên.
Bỗng nhiên cười.