• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng sau.

Trên sa mạc mênh mông, nhìn đâu cũng là cát vàng vô tận.

Cát vàng tựa như vòi rồng, càng cuộn càng cao.

Tựa như vạn mã đang phóng nhanh, như cơn sóng điên cuồng vỗ vào bờ.

"Mẹ! Người ta thì đua ngựa, ngươi thì cưỡi trâu."

Một giọng nói vang lên bên tai trong cơn bão cát.

Lý Bình An coi như không nghe thấy, chỉ nắm chặt sừng trâu.

Bốn vó của Lão Ngưu phi nước đại càng thêm mạnh mẽ, tựa như một con dã thú đang phát cuồng.

Sau lưng Lý Bình An còn có một nữ nhân.

Dáng người bốc lửa, tóc màu vàng nhạt tỏa ra hào quang sáng chói.

Trên đùi khoác một chiếc áo choàng thêu hoa, làm nổi bật lên dáng người hoàn hảo tuyệt mỹ.

Chân đeo đôi ủng da đậm màu, đầu quấn một chiếc khăn vải màu lam.

Mặt dính đầy cát bụi, nhưng lại chẳng thể che lấp được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

"Nhưng con trâu này chạy nhanh quá, đây là lần đầu tiên ta gặp một con trâu chạy nhanh như này!" Nữ nhân kia hét lớn.

Sau nửa canh giờ.

Lão Ngưu dừng phi nước đại, chậm rãi di chuyển trên sa mạc.

Sa mạc quay về yên tĩnh, tà dương treo ngang như bánh xe lửa, chậm rãi biến mất sau đường chân trời.

Nữ nhân kia thở dài một hơi, vỗ lên bộ ngực to lớn.

"May quá may quá.

Này, con trâu này ngươi mua ở đâu vậy, sao lại có thể chạy nhanh như thế trong sa mạc?"

Nữ nhân tò mò hỏi.

"Ngưu... ưu..."

Lão Ngưu không vui kêu lên.

"Ta nói ngươi thả ta, tên chết tiệt kia đưa ngươi bao nhiêu tiền thì ra giá gấp ba."

Cái miệng nhỏ của nữ nhân nói liên tục không ngừng trên đường đi.

Nữ nhân này là Bùi Trúc Hiên, là nhiệm vụ lần này của Lý Bình An.

Ba tháng trước, Bùi Trúc Hiên tới nhà một thương nhân người Hồ.

Đêm tân hôn vốn là ngày lành để đoàn tụ sum vầy.

Nhưng Bùi Trúc Hiên lại giết chết trượng phu của mình, rồi mồi lửa đốt trụi nhà.

Sau biến mất khỏi bốn trấn An Bắc.

Gia nhân trong nhà tìm tới Lệ Xuân viện, Mã tam nương giao nhiệm vụ này cho Lý Bình An.

"Chỉ cần ngươi thả nô gia ra thì bảo nô gia làm cái gì cũng được. Cả đời này nô gia đều là của ngươi."

Bùi Trúc Hiên bị trói hai tay, dính sát lấy Lý Bình An ở đằng sau.

Nhưng Lý Bình An lại không có động tác gì, sau lưng hắn có một lớp khí mỏng hình thành, ngăn chặn bộ ngực Bùi Trúc Hiên tập kích.

"Cuối cùng ngươi đã chạm vào nữ nhân bao giờ chưa? Thủ đoạn của nô gia như này chắc chắn ngươi chưa gặp bao giờ nha."

Lý Bình An vẫn thờ ơ như cũ, lại đi thêm nửa canh giờ.

Cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một khách điếm.

Khách điếm có hai cánh cửa, một cái đang đóng, cái kia cũng vậy.

"Tiểu nhị, mang chút đồ ăn lên đây, mang một bầu rượu nữa."

"Đến đây."

Lý Bình An chọn một vị trí vắng vẻ.

Một tay cầm chặt dây thừng, tay còn lại kéo Bùi Trúc Hiên.

Có lẽ do bão cát hôm nay rất lớn nên người ở trong khách điếm rất nhiều.

Mấy gã sai vặt đang bưng trà mang thức ăn, chạy tới chạy lui.

Hai người Lý Bình An vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nữ nhân như Bùi Trúc Hiên rất khó khiến mọi người không chú ý, nhất ở tư thế đi đường của nàng ta.

Eo đong đưa, dáng đi uyển chuyển, cảnh tượng dưới váy tuyệt đẹp.

Khóe miệng Bùi Trúc Hiên hơi nhếch lên, im lặng nhìn lướt qua mọi người xung quanh.

Ngồi trên ghế cũng không thành thật, giơ hai tay bị dây thừng trói lên.

Rồi ủy khuất bĩu môi, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

Như bị Lý Bình An bắt nạt, đang chờ người ta tới cứu.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng có người đứng dậy.

Đó là bốn đại hán ngồi cạnh cửa, bốn người họ mặc áo ngắn, đao treo đai lưng.

Sải bước về phía Lý Bình An.

Người đi đầu có hai vết đao chém trên mặt, như cười như không.

Bùi Trúc Hiên mỉm cười giả dối, biết mưu kế của mình đã thành.

Hán tử cầm đầu chắp tay nói:

"Tại hạ là Võ Thịnh ở Kim đao, ba vị này đều là huynh đệ của tại hạ, không biết xưng hô của vị huynh đài này là thế nào?"

"Chỉ là người qua đường mà thôi, Võ huynh có gì cần căn dặn?"

"Căn dặn thì không dám, chỉ thấy vị tiểu thư này xinh đẹp như hoa, cớ sao lại dùng dây thừng trói nàng."

Võ Thịnh đánh giá Bùi Trúc Hiên, yếu hầu lăn lộn.

"Tại hạ là người làm thay, người này là phạm nhân ta phải dẫn về."

"Đại ca, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, gì mà người làm thay chứ. Rõ ràng hắn là một tên trứng thối, giết phu quân của ta còn có ý cường bạo ta."

Kỹ năng diễn xuất của Bùi Trúc Hiên rất đáng sợ, tỏ ra điềm đạm đáng yêu, phối hợp cùng là đôi mắt ầng ậng nước.

Khiến nam nhân nhìn thấy đều dâng trào mãnh liệt ý muốn bảo hộ.

Ánh mắt Võ Thịnh ác liệt hơn.

Không khí xung quanh như đông đặc lại, đám người xung quanh im lặng quăng ánh mắt tò mò sang.

Lý Bình An cười khẽ:

"Nữ tặc này vô cùng xảo quyệt, Võ huynh đừng để nàng lừa."

"Là thật hay giả ta sẽ tự phân biệt, bây giờ thả vị cô nương này ra!"

Mấy người còn lại bao vây Lý Bình An.

Mấy tráng hán này người nào người nấy cao lớn vạm vỡ, đứng vây tựa như một bức tường kín.

Trái lại, Lý Bình An trông còn giống một người bình thường hơn.

Võ Thịnh đặt tay lên chuôi đao bên hông, chuẩn bị rút đao xuất thủ.

Nhưng khi bàn tay hắn vừa đặt lên trên chuôi đao thì mu bàn tay đã tê rần.

Võ Thịnh hít sâu một hơi.

Cây gậy trúc đập lên mu bàn tay, Lý Bình An nói:

"Huynh đài chớ nên kích động."

"Muốn chết!"

Võ Thịnh giận dữ, dùng tay khác rút thanh đao.

Một tiếng keng vang lên, trở tay hạ một đao.

Ngón tay Lý Bình An nhẹ nhàng búng lưỡi đao, một tiếng "Ung" nhỏ vang lên.

Chân khí vọng lại, thân đao tựa như mặt kính, chấn động chia năm xẻ bảy.

Võ Thịnh bị luồng nội kình đánh lùi ra sau mấy bước, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.

Hô hô hô…

"Giết chết hắn!"

Mấy người đứng sau lưng Võ Thịnh đồng loạt hét lên, muốn cùng xông lên.

"Dừng tay!"

Võ Thịnh ngăn cản kịp thời mấy đồng bạn của mình, nặng nề thở ra hít vào.

Sau đó chắp tay, run rẩy nói:

"Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, đã đắc tội rồi."

Vừa rồi, thực lực tên mù triển lộ hơn xa mình.

Một chạm, nát đao.

Muốn lấy mạng của mình cũng chỉ mất một giây.

Lý Bình An uống một ngụm rượu.

Nói: "Không dám."

Thấy Lý Bình An không truy cứu, Võ Thịnh hoảng hốt dẫn mấy huynh đệ chạy khỏi khách điếm, không dám ở lại lâu thêm một giây nào.

Những người còn lại trong khách điếm thấy Lý Bình An biểu lộ chiêu này cũng giật mình.

Đừng nói có ý đồ xấu, ngay cả nhìn Bùi Trúc Hiên thêm một lúc cũng không dám.

"Xí, đám phế vật vô dụng."

Bùi Trúc Hiên vắt chéo chân, khinh thường lắc đầu.

Hôm nay trời đã tối muộn, chỉ đành ngủ lại khách điếm một đêm.

"Này, không lẽ ngươi thực sự không muốn trải nghiệm công phu trên giường của ta."

Bùi Trúc Hiên nằm trên giường nhìn thoáng qua Lý Bình An đang tựa vào tường.

"Ngươi định đứng đó cả tối à?"

"Ừm, ở bên ngoài không có chỗ ngủ."

Bùi Trúc Hiên thở dài:

"Đáng tiếc là mắt của ngươi bị hỏng.

Mỹ nhân kế của lão nương thành không hiệu quả, đúng là trời muốn ta chết mà."

Lý Bình An không có ý định đáp lời nàng ta.

Bùi Trúc Hiên chán nản quấn tóc trên ngón tay, nói:

"Nếu ta bị bắt về thì chắc chắn sống không bằng chết.

Đám người kia rặt một lũ biến thái, còn chẳng bằng tự kết liễu chính mình."

"Ta cần đánh gãy tay gãy chân ngươi đúng không?" Lý Bình An đột nhiên nói.

Bùi Trúc Hiên vui vẻ, đột nhiên nói:

"Ngươi có biết vì sao ta lại giết chết trượng phu không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK