• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày tiếp theo, cuộc sống không có thay đổi gì mấy.

Ngược lại là vô cùng bình lặng, yên bình giống như cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ bình thường.

Liễu Vận không nằm lì trên giường quá lâu, các vết thương đã khá hơn.

Đủ khả năng làm một vài việc vặt vãnh như rửa bát.

Lạc Thủy thành khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong lại là gió nổi mây phun.

Lý Bình An đến quán ăn cơm nghe người ta nói công chúa đã bị nổ chết trên bảo thuyền.

Hài cốt không còn nhưng mà tìm được ngọc bội thiếp thân của công chúa, còn có đồ vật có thể chứng minh thân phận.

Xem ra trời Đại Tùy sắp trở.

Chỉ là triều đình ở trên cao, những chuyện kia không trong tầm Lý Bình An.

Hắn cũng không muốn quản những chuyện hư hỏng kia.

Lý Bình An đang chuẩn bị tính tiền, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Đó là giọng của Vương Đại Lực, Vương chưởng quỹ của Đồng Nhân đường.

Lý Bình An khẽ tính toán rồi đi tới.

"Vương chưởng quỹ."

Vương Đại Lực đang uống rượu với mấy người bạn, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Bình An thì giật nảy mình.

Trước đó hắn ủy thác tiểu Ngũ và Lý Bình An, kết quả trời xui đất khiến gặp phải chuyện bảo thuyền công chúa bị nổ.

Tiểu Ngũ bởi vậy bị giết, người nhà cũng bị liên lụy.

Điều này khiến cho Vương Đại Lực cảm thấy sợ hãi, sợ liên lụy đến mình.

Có điều cũng may tiểu Ngũ đã chết.

Ai ngờ lại gặp Lý Bình An.

Vương Đại Lực vội vàng kéo Lý Bình An sang một bên.

Lý Bình An nói: "Vương chưởng quỹ, mấy ngày nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chuyện ủy thác không biết còn tính hay không."

Thấy đầu sóng ngọn gió đã đi qua, lúc này Lý Bình An mới nhớ tới chuyện Vương Đại Lực giao phó cho hắn và tiểu Ngũ làm.

Vương Đại Lực kinh ngạc nhìn Lý Bình An, không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì.

"Đương nhiên."

Vương Đại Lực hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Lý Bình An cười nhạt một tiếng, "Vậy là tốt rồi, còn làm phiền Vương chưởng quỹ giúp ta để ý hành tung người kia."

"Không thành vấn đề."

Vương Đại Lực không nghĩ tới Lý Bình An vẫn rất để ý chuyện hợp tác.

Có điều hắn không quá coi trọng, dù sao Lý Bình An cũng chỉ là một tên mù.

Lúc trước hắn chọn ủy thác chủ yếu là vì danh tiếng của tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ có thể bắt sống Mã Tam Đao.

Chắc hẳn cũng có biện pháp đối phó với kẻ thù Lưu Ba của hắn.

Nhưng ai nào ngờ tiểu Ngũ gặp chuyện, chỉ có thể trách hắn không may.

"Vậy thì cáo từ trước." Lý Bình An chắp tay chào rồi rời đi.

Vương Đại Lực nhìn bóng lưng Lý Bình An chống gậy rời đi, lắc đầu.

Lý Bình An vừa về đến nhà, đột nhiên sắc mặt hơi đổi.

Bởi vì hắn đã nhận ra hơi thở của một người khác.

Ông chủ khách sạn.

"Chưởng quỹ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây."

Chưởng quỹ đang ễnh cái bụng đi dạo trong tiểu viện.

Thấy Lý Bình An trở về, hắn cười nói : "Không có việc gì nên đi dạo xung quanh."

Lý Bình An nói: "Không bằng ở lại chỗ ta ăn cơm tối."

"Không được, ở nhà đã nấu cơm xong, vào trong uống chút trà vậy."

Sau vài chén trà, hai người nói chuyện trời nam biển bắc.

Chưởng quỹ rất thích nói chuyện phiếm với Lý Bình An.

Lý Bình An kiến thức rộng nên cũng biết cách nói chuyện.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện, sau nửa canh giờ thì chưởng quỹ mới ung dung rời đi.

Đợi chưởng quỹ đi khỏi, Lý Bình An thở dài một hơi.

"Ra đi, người đã đi rồi."

"Phù~"

Liễu Vận núp bên trong lúc này mới chui ra.

Nàng chỉ khoác một cái áo ngoài rộng, tóc ướt nhẹp, nút áo trước ngực còn chưa kịp cài.

Rõ ràng là vừa nãy lúc nàng đang tắm thì bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh.

Nên vôi ẩn nấp.

Khuôn mặt Liễu Vận giống như được phủ một vầng sáng, đôi mắt cong hình trăng khuyết, lộ ra nét quyến rũ khác thường.

"Làm ta sợ muốn chết~"

Lý Bình An khẽ nhíu mày, "Ngươi đang tắm."

"Ừm."

Có đôi khi Liễu Vận hoài nghi Lý Bình An có bị mù thật hay không.

"Không được để vết thương dính nước."

"Ta gần như là khỏi rồi." Liễu Vận nói.

Lý Bình An quả thực cảm nhận được hơi thở Liễu Vận khôi phục rất nhanh, đã đạt đến tiêu chuẩn người bình thường.

Hắn không yên tâm nên đi qua kiểm tra vết thương trên người Liễu Vận.

Ngạc nhiên phát hiện phần lớn vết thương trên người Liễu Vận đã khép lại, thậm chí đã mọc da non.

Lúc này mới ngắn ngủi mấy ngày mà đã khôi phục gần như khỏi hẳn.

Với một nàng yếu đuối như Liễu Vận mà nói thì đây dường như là chuyện không thể nào.

Có điều Lý Bình An cũng không hỏi nhiều, mỗi người đều có riêng mình những bí mật nhỏ.

Hắn cũng không muốn thăm dò.

Gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Vận giờ phút này đỏ rực giống như một quả đào mật.

Da trắng ửng hồng lộ ra nét oánh nhuận rực rỡ.

Mặc dù biết Lý Bình An không nhìn thấy.

Nhưng lúc này mình vừa tắm rửa, vải gần như dính vào da nên vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên.

"Ngày mai có thể ta sẽ về muộn một chút, ngươi cứ ăn cơm tối trước đi." Lý Bình An nói.

"Được." Liễu Vận nhu thuận nhẹ gật đầu.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau, khi Liễu Vận rời giường phát hiện đã không thấy Lý Bình An.

Trên bàn sớm đã chuẩn bị xong màn thầu và bát cháo.

Đêm đến.

Tiếng huyên náo trong thành dần dần bị đêm dài tĩnh lặng thay thế.

Chỗ thì một dãy nhà dân đều sáng tỏ, khu thì lốm đốm những căn đen.

Từ sau khi bảo thuyền công chúa xảy ra chuyện, Lạc Thủy thành đã thi hành quản chế cấm đi lại vào ban đêm.

Thương thuyền cũng không thể thông qua, dường như tất cả đội thuyền xuôi nam đều bị giam giữ.

Lưu Ba ngồi ở đầu thuyền nhỏ nhìn nước sông cuồn cuộn mà không khỏi thở dài một tiếng.

"Ừm? Lão trượng, thuyền này đi nơi nào?"

Lưu Ba chợt phát hiện có điều không thích hợp.

Lão trượng chèo thuyền ghì mũ rơm xuống, không trả lời câu hỏi của hắn: "Cố chủ có muốn sống không, nếu như ngươi không muốn bị ta đánh gãy tay chân, tốt nhất nên ngoan ngoãn lại."

Lưu Ba đưa tay đặt lên bội đao bên hông mà cảnh giác đánh giá đối phương.

Thấy đối phương nhắm hai mắt thì có hơi sửng sốt.

Sau đó kịp phản ứng, thì ra là tên mù!

Có điều Lưu Ba lại không dám xem thường, nhẹ rút một con dao ngắn ra từ bên hông.

Ánh trăng lờ mờ lúc sáng lúc tối.

Cây gậy như gió vung đến, trong nháy mắt con dao bị chém đứt.

Cả người tên mù hóa thành một tàn ảnh rồi xuất hiện ở phía bên phải Lưu Ba, một gậy đánh hắn rớt xuống nước.

. . . . .

Đồng Nhân đường.

Vương Đại Lực uống rượu suốt một ngày, giờ phút này mới phát giác có chút mệt mỏi.

Hắn dựa người vào bàn.

"Thúc phụ! Thúc phụ!"

Trong lúc hoảng hốt dường như hắn nhìn thấy đứa cháu trai chết thảm.

Tâm thần hắn rung động, tay cũng run theo.

"Xoảng" một tiếng, chén rượu rơi xuống đất.

Quản gia vội vàng lại gần: "Lão gia, lão gia."

Vương Đại Lực thở dài một hơi.

Vương Đại Lực cả đời không con, chỉ có duy nhất đứa cháu trai trở thành chỗ dựa tinh thần.

Đứa cháu này của hắn trời sinh thông minh, có thiên phú đặc biệt trên phương diện y dược.

Ai biết trong một lần kiểm tra thuốc vào ban đêm, ngoài ý muốn phát hiện Lưu Ba ăn cắp phương thuốc.

Lưu Ba sợ bại lộ nên giết hắn diệt khẩu.

Sau đó, Vương Đại Lực không tiếc bỏ ra nhiều tiền mời thế lực giang hồ đuổi bắt Lưu Ba này.

Đáng tiếc Lưu Ba võ nghệ cao siêu, còn rất giảo hoạt.

Rất nhiều sát thủ kỳ cựu đã ngã dưới tay hắn.

Quản gia an ủi: "Lão gia chớ có thương tâm, ngày mai người của Vương gia trang đến rồi.

Có bọn họ, nhất định có thể bắt sống tiểu tử Lưu Ba này."

Vương Đại Lực thở dài một hơi: "Hy vọng là như thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK