• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Trời cũng đã lên, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng cũng bắt đầu len lỏi vào khung cửa sổ, Thượng Quan Diệp An cũng bị những ánh nắng này làm cho tỉnh giấc, khi cô nhìn sang Kiều Ân đã ngủ ở bên cạnh thì cũng chỉ biết thở dài. Cô gái này đúng là dễ nuôi thật đấy, cứ ném cô ấy bừa ở đâu đó là được rồi, nhưng hôm qua Diệp An vì lạ chỗ nên có chút khó ngủ, sáng ra mới chợp mắt được một chút.

Nhìn vào đồng hồ treo trên tường, cô cũng chỉ đứng dậy vươn vai một cái rồi đi ra ngoài ban công nhìn xuống dưới chung cư, bên cạnh khu chung cư này có một công viên nhỏ, không khí cũng rất trong lành, làn gió dịu dàng khẽ làm những lọn tóc của cô lay động, ở một thành phố sầm uất thế này mà vẫn tìm được một nơi bình yên ngay trong trung tâm thành phố thì đúng là hiếm có đấy.

Sau một hồi tươi tỉnh thì Thượng Quan Diệp An cũng đi vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau thì cô đã xong xuôi hết mọi thứ, nhìn qua cô trợ lý bé nhỏ vẫn còn ngái ngủ, cô chỉ biết bất lực lắc đầu. Đi xuống nhà bếp, hôm qua Cảnh Vân Trình và Phó Thiên Sắt có mua nguyên liệu nấu ăn nhưng cũng chỉ đủ để ăn một bữa thôi, sáng nay cô cũng không biết nên ăn cái gì nữa.

Nhìn vào tủ lạnh trống trơn, cô lại càng thấy bất lực mà thở dài. Cầm điện thoại lên để tìm vị trí của cửa hàng tiện lợi gần nhất, sau khi đã xác định được đường đi thì Thượng Quan Diệp An cũng mặc thêm áo khoác rồi chuẩn bị đi mua thức ăn.

Nhưng ngay khi Diệp An mở cửa thì Cảnh Vân Trình cũng vừa đến, nhìn thấy cô thì anh cũng có chút ngạc nhiên, nói:

- Sao em biết tôi sẽ đến?

- Đừng ảo tưởng nữa, chỉ là trùng hợp tôi định đi mua chút đồ thôi.

Cảnh Vân Trình cũng chỉ nhún vai rồi đưa thức ăn sáng cho cô, là hai chiếc màn thầu và hai ly sữa đậu nành nóng, cô đưa mắt nhìn bữa ăn sáng liền có chút nhíu mày, nhưng anh lại dúi nó vào tay của cô, nói:

- Ăn tạm cái này đi, nếu còn đói thì chút nữa tôi đưa em đi ăn.

- Không cần, tôi cũng định đi mua ít đồ.

Cảnh Vân Trình thấy cô gái này cứng đầu như vậy thì cũng chỉ biết thở dài bất lực. Sau khi xuống dưới sảnh lớn thì anh đã nhanh tay đem số thức ăn đó đưa cho Phó Thiên Sắt, nói với cậu ya hay lên phòng ăn cùng với Kiều Ân, còn anh sẽ đi cùng Thượng Quan Diệp An đi mua chút đồ cần thiết. Mặc dù Phó Thiên Sắt cũng không biết Cảnh tổng đang làm gì, nhưng chắc hẳn là họ đang muốn trau dồi thêm tình cảm.

Đi trên đoạn đường này vào sáng sớm thì đúng là Cảnh Vân Trình chưa từng thử bao giờ, vốn dĩ hôm nay anh đã cố dậy sớm để mua đồ ăn sáng cho cô, dự tính là sẽ âm thầm để vào nhà cho cô rồi nhanh chóng đánh bài chuồng, nhưng không ngờ cô gái này lại dậy sớm như vậy.

Ở phía sau lưng của Diệp An, anh cảm thấy có chút khó hiểu về cô, chẳng biết trước kia cô đã trải qua những gì... Nhưng tại sao nhìn cô lại có dáng vẻ độc lập, dứt khoát, và vô cùng mạnh mẽ. Nếu không phải vì Diệp An không muốn Tịch Mộng phải nghĩ cho cô thì chắc cả đời Diệp An cũng không lấy chồng.

- An tổng, tôi có thể hỏi em một chút được không?

Cô dừng lại, sau đó lại đưa mắt nhìn anh. Nhưng rồi vẫn tiếp tục cất bước đi, nói:

- Hỏi đi.

- Tại sao em lại giống như bản sao của Tịch Mộng như vậy? Là một Tổng giám đốc lạnh lùng, khó gần, khó đoán. Là một cô gái mạnh mẽ, dứt khoát... Nhưng khi đối với người thân thì lại dịu dàng, ấm áp. Giữa em và Tịch Mộng dường như chẳng khác nhau là mấy.

Nghe vậy thì Thượng Quan Diệp An cũng không biết nên trả lời anh thế nào nữa, chẳng lẽ bây giờ lại nói là vì cô muốn được chị Tịch Mộng nên mới cố gắng thay đổi bản thân. Cảnh Vân Trình không nghe thấy câu trả lời thì cũng không hỏi nữa, nhưng đi được ba bước thì Diệp An lại lên tiếng:

- Vì chỉ khi như vậy tôi mới không bị hai chữ "Tình cảm" lay chuyển. Thứ giết chết lý trí chính là tình cảm, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra với tôi!

- Chuyện đó?

- Anh biết như vậy là được rồi. Chúng ta không nên nói sâu vào chuyện này nữa!

Thấy thái độ này của Diệp An thì Cảnh Vân Trình cũng có chút sợ rồi, chẳng lẽ trong cuộc sống trước kia của cô còn có gì đó đáng sợ hơn sao? Nhưng anh cũng tôn trọng quyết định của cô, vì thế nên anh sẽ không hỏi nữa.

Đi vào cửa hàng tiện lợi, Thượng Quan Diệp An nhìn một loạt thì cũng đã có sẵn ý định trong đầu rồi. Nhưng ngay sau khi cô vừa định mua một chiếc cơm nắm thì anh đã ngăn lại, nói:

- Thật sự chỉ muốn ăn cơm nắm thôi sao? Màn thầu và sữa đậu nành cũng ngon mà?

Thượng Quan Diệp An chỉ liếc anh một cái, hiện tại nhìn họ cứ như một cặp đôi đang giận dỗi. Đến cả bà cụ đang mua thức ăn ở bên cạnh cũng phải bật cười, bà ấy liền nhìn Cảnh Vân Trình, nói:

- Dỗ bạn gái thì nên chiều theo ý của người ta, đừng làm người ta giận nữa cậu trai à.

Cảnh Vân Trình nghe vậy liền mỉm cười, đưa tay xoa đầu của Diệp An, rồi nhìn sang bà cụ nói:

- Cô ấy chỉ là đang giận dỗi cháu về việc hôm qua bắt nạt cô ấy thôi.

- Thật thà, phải yêu thương và chiều chuộng bạn gái chứ.

Anh nhìn bà cụ sau đó lại nhìn sang Diệp An, nhẹ nhàng vâng vâng dạ dạ với bà cụ rồi tiếp tục đi theo cô. Có lẽ ở trên thương trường thì Cảnh Vân Trình là một người có bản lĩnh. Ở giới thượng lưu thì là thiếu gia của Cảnh gia giàu có. Nhưng ở một nơi như thế này thì anh chỉ là một người con trai bình thường, không hơn không kém.

Sau khi lấy được túi đồ ăn xong thì Cảnh Vân Trình cũng ga lăng mà xách thức ăn hộ cô, nhưng sau khi đưa hóa đơn ra thì Diệp An lại đưa mắt nhìn về phía anh, ám chỉ anh hãy thanh toán đi. Nhìn cô bạn gái này một chút, Cảnh Vân Trình chỉ biết thở dài.

Nhưng trong lúc anh đang thanh toán thì đã cầm theo túi thức ăn đi trước. Đợi khi Cảnh Vân Trình đuổi theo thì anh cũng nhanh tay cầm lấy túi thức ăn, nói:

- Em đã có ý định như vậy rồi sao?

- Ý định gì chứ?

- Lợi dụng túi tiền của tôi.

Những Diệp An chỉ nhún vai, sau đó lại nhìn anh vỗ vai anh một cái, nói:

- Dỗ bạn gái thì phải biết chiều người ta, nghe chưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK