Buổi chiều ngày hôm đó thì Thượng Quan Diệp An đã có lịch hẹn với Hoành tổng của Tập Đoàn Thần Điểu, nên cô đã phải chuẩn bị mọi thứ cho chu toàn nhất.
Tầm khoảng ba giờ chiều, Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân đã có mặt tại nhà hàng Thần Điểu trực thuộc Tập Đoàn Thần Điểu, cô và Kiều Ân đi vào thì đã có người tiếp đón, theo như lời họ nói thì đây là sắp xếp của Hoành Tuân và phu nhân của anh ta. Nghe đến hai chữ “phu nhân” thì Thượng Quan Diệp An có chút nhíu mày, bây giờ cô mới sực nhớ đến… Phu nhân của Hoành Tuân không phải là Ngọc Xuyên Oánh sao? Trái Đất này đúng là rất tròn.
Kiều Ân đẩy cửa đi vào thì đã nhìn thấy Hoành Tuân cùng Ngọc Xuyên Oánh đang ngồi ở bên trong, có lẽ đây là chuyện hết sức bình thường với những người từng hợp tác với Tập Đoàn Thần Điểu, vì khi Hoành Tuân đi đâu thì cũng đưa vợ theo cùng, một phần là vì sợ cô ấy sẽ đi mất, một phần là không muốn vợ sẽ nghĩ nhiều khi gặp người phụ nữ khác.
Hoành Tuân nhìn thấy cô liền lập tức đứng dậy, nhìn cô sau đó thì liền đưa tay ra, nói:
- Tiểu An tổng, thật vinh hạnh cho Thần Điểu khi được Thượng Quan gia chú ý đến.
- Hoành tổng quá lời rồi, dù sao thì ở Yên Thành này làm gì có ai qua được Tập Đoàn Thần Điểu của anh chứ.
- Mời ngồi. À, đây là vợ tôi, Tiểu An tổng sẽ không phiền chứ?
- Đương nhiên là không rồi, Hoành phu nhân, hân hạnh gặp cô.
Ngọc Xuyên Oánh cũng chỉ biết gật đầu, đối với chuyện làm ăn của Hoành Tuân và người khác thì cô ấy không muốn quan tâm lắm, chỉ là Hoành Tuân vẫn muốn làm cho cô ấy yên lòng nên mới đưa cô ấy đi theo như hình với bóng như thế này.
Trong bữa ăn bàn chuyện hợp tác này thì Ngọc Xuyên Oánh lại thấy có một chút gì đó thân thuộc, có lẽ là vì thái độ làm việc của Thượng Quan Diệp An rất giống với một người mà cô ấy đã từng biết. Hoành Tuân nhìn sang Ngọc Xuyên Oánh thì thấy vợ mình đang nhìn chằm chằm vào người ta, anh ta liền nói:
- Tiểu Oánh, em sao vậy? Trước kia em và Tiểu An tổng từng quen biết sao?
- Không có, chỉ là em thấy An tổng rất xinh đẹp, nên nhìn hơi lâu một chút.
Thượng Quan Diệp An cũng có đưa mắt nhìn về phía của Ngọc Xuyên Oánh, mặc dù trước kia cô từng gặp qua cô ấy rồi, nhưng dạo gần đây thì hình như cô ấy đã có thay đổi về ngoại hình, nhất là cách ăn mặc.
Nếu trước kia Ngọc Xuyên Oánh là một cô gái khá là mũm mĩm, hướng nội, ăn mặc kín đáo, nói chung thì nhìn vào cô ấy là sẽ thấy hình dáng của một người phụ nữ truyền thống. Còn Ngọc Xuyên Oánh bây giờ không chỉ thon gọn, gương mặt cũng đã có góc cạnh khác lạ, ăn mặc khá là hiện đại, hơn nữa còn rất vui vẻ và hoạt bát. Đừng nói là người ngoài nhìn vào, đến cả Ngọc gia cũng nghĩ rằng cô gái Ngọc Xuyên Oánh này là người khác ấy chứ.
- Hoành phu nhân cứ quá lời, so với chị Quân Nhi thì tôi vẫn còn thua xa.
Hoành Tuân có chút không hiểu, sao đột nhiên Thượng Quan Diệp An lại nhắc đến Lâm Quân Nhi? Nhưng ngay sau khi cô nhắc đến chị Quân Nhi thì sắc mặt của Ngọc Xuyên Oánh đã có chút tái đi, cô không dám chắc cô gái này là Hàng Nhan Đình, nhưng nhìn biểu hiện này thì chắc hẳn là sẽ có liên quan. Tuy nhiên, thì sau đó cô cũng chẳng nói gì về Lâm Quân Nhi hay Cảnh gia nữa, cuộc trò chuyện của Thượng Quan Diệp An và Hoành Tuân cũng tiếp tục.
Một lúc sau, hợp đồng sau khi đã được ký kết thì bữa ăn cùng nhau cũng chính thức bắt đầu, nhưng Thượng Quan Diệp An lại xin phép vào nhà vệ sinh một chút. Đến đây thì Ngọc Xuyên Oánh cũng đi cùng cô.
- Cô biết gì rồi sao?
Lúc này Thượng Quan Diệp An vẫn giữ vẻ mặt bình thường nhìn về phía của Ngọc Xuyên Oánh, nghiêng đầu nói:
- Tôi nên biết gì sao?
- Thượng Quan Diệp An, có phải cô và Cảnh Vân Trình sắp kết hôn rồi phải không?
- Hoành phu nhân, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Hơn nữa, nếu tôi và Cảnh tổng thật sự kết hôn thì đã sao?
Dừng một chút, Thượng Quan Diệp An lại đưa ánh mắt lạnh lùng về phía của Ngọc Xuyên Oánh, nói tiếp:
- Liên quan gì đến Hoành phu nhân?
- Tôi…
- Chắc hẳn là Hoành phu nhân có quen biết với Cảnh Vân Trình đúng không? Vậy thì phu nhân đừng lo quá, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, cô và Hoành tổng chứ hạnh phúc bên nhau là được rồi.
Nói xong thì Thượng Quan Diệp An cũng rửa tay rồi cầm theo túi xách và đi ra ngoài, Hoành Tuân nhìn thấy cô thì cũng có hỏi về tình hình của Ngọc Xuyên Oánh ở bên trong đó có làm sao không, nhưng cô cũng chỉ cười rồi lắc đầu. Nói:
- Thật ngại quá Hoành tổng, chút nữa tôi còn có chút việc bên ngoài nên tôi xin phép về trước.
- Không ở lại dùng cơm cùng vợ chồng tôi được sao?
- Ngại quá, bạn trai của tôi đã có hẹn từ trước mà tôi lại quên mất. Thật xin lỗi Hoành tổng.
Hoành Tuân cũng chỉ biết cười, dù sao thì chuyện làm ăn cũng không thể nào sánh bằng chuyện tình yêu của người ta được, nên anh ta cũng chỉ vui vẻ gật đầu.
Đợi khi Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân rời đi thì Ngọc Xuyên Oánh cũng từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy nhìn xung quanh một lúc, rồi lại hỏi:
- An tổng đâu rồi anh?
- Cô ấy nói có hẹn với bạn trai vào tối nay, nên đã xin phép về trước rồi.
Nghe đến đây, thì Ngọc Xuyên Oánh cũng có chút khựng lại… Hay nói đúng hơn là Hàng Nhan Đình đã khựng lại, cô ấy liền nhìn đến cánh cửa đã được đóng lại, rõ ràng là cô ấy làm sai trước… Thì trách ai bây giờ?
- Em làm sao vậy? Oánh Nhi, nhanh đến đây ăn đi, toàn những món em thích đây này.
Ngọc Xuyên Oánh nhìn Hoành Tuân rồi mỉm cười, có lẽ chính bản thân của cô ấy cũng phải nói chuyện rõ ràng với Cảnh Vân Trình, nếu không thì cả đời này của cô ấy cũng sẽ dằn vặt với chuyện này mất thôi!
Danh Sách Chương: