Từ khi về lại chung cư thì Thượng Quan Diệp An đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của Cảnh Vân Trình, cô cũng muốn chị Tịch Mộng an lòng về cô, vì hiện tại chị ấy không chỉ lo cho Bạch thị, Thượng Quan gia, rồi còn phải lo lắng cho Tịch Huyên nữa... Hiện tại chị ấy đã có quá nhiều chuyện để xử lý, cô không thể để chị ấy tiếp tục lo lắng cho cô nữa.
Nhìn sang chiếc hộp nhung ở trên bàn, cô có chút thở dài. Thật ra mà nói thì danh phận nhị thiếu phu nhân Cảnh gia cũng không tồi chút nào, hơn nữa Cảnh Vân Trình đã chắc chắn là họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô cũng không cần nghĩ quá nhiều về việc gia đình của chồng, thứ cô muốn chính là chuyên tâm vào công việc của bản thân. Nhưng mà kết hôn nói thế nào thì cũng là chuyện lớn, cho dù là hợp đồng thì cô vẫn là vợ Cảnh Vân Trình, vẫn là dâu con của Cảnh gia, liệu cô có thật sự nhịn được hay không đây?
Trong khi Thượng Quan Diệp An đang suy nghĩ thì Kiều Ân đã đẩy cửa đi vào, cô ấy mếu máo nói:
- Chị ơi, em đói rồi...
Giọng nói của Kiều Ân đã kéo Diệp An ở về thực tại, bây giờ không phải thời gian để cô nghĩ nhiều như vậy, trước mắt thì cứ thuận theo tự nhiên, nước đến đâu thì nhảy đến đó vậy.
- Được, vậy em chuẩn bị đi. Chúng ta ra ngoài ăn.
Kiều Ân nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, khi hai người họ đã chuẩn bị xong thì cũng mở cửa bước ra, đúng lúc lại nhìn thấy Cảnh Vân Trình và Phó Thiên Sắt tay xách rất nhiều nguyên liệu nấu ăn vào, anh cũng nhìn cô mỉm cười nói:
- May quá, vừa hay tôi cũng không biết nên gõ cửa thế nào.
Dừng một chút, anh lại nhìn cô, nói:
- Đừng ăn bên ngoài nữa, để Thiên Sắt nấu cho hai người ăn. Cậu ấy nấu tuy không ngon như chị dâu, nhưng ít nhất là vẫn ăn được.
Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân nhìn nhau, mặc dù Kiều Ân cũng không biết nên nói gì nữa, họ có nên ăn hay không ăn đây? Tuy nhiên thì sau đó Diệp An cũng để lại áo khoác, xắn tay áo lên rồi cùng Phó Thiên Sắt ở vào bếp. Một cô gái như Kiều Ân thì lại ngoan ngoãn ngồi nhìn, biểu hiện này của Kiều Ân tựa như là đã quá quen rồi, nhưng Cảnh Vân Trình thì lại có chút khó hiểu, nói:
- Cô không giúp cô ấy sao?
- Mặc dù chị Diệp An không phải giỏi nấu ăn, nhưng thức ăn chị ấy nấu là ngon nhất. Nếu anh để tôi vào bếp, thì tôi sợ sẽ có hỏa hoạn đó!
Cảnh Vân Trình nghe vậy cũng có chút mong chờ, từ trước đến nay anh chỉ biết chị dâu là có tài nấu ăn nhất, vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà, tiếp theo đó chính là mẹ của anh, mặc dù tài nghệ nấu ăn của bà ấy không được ngon lắm... Nhưng có tâm nấu là được. Cuối cùng, xếp hạng gần cuối là Triệu Thiếu Hà, dù đã lấy chồng rồi nhưng cái phần bếp núc thì vẫn phải cúi đầu xin thua. Xếp hạng cuối của bảng xếp hạng này là Cảnh Vân Tranh, nói thế nào thì cô em gái này cũng gả cho Cố thiếu gia, mà Cố thiếu lại thích nấu ăn, nên suy ra đã vụng nay còn vụng về hơn.
Nhìn Diệp An rất chuyên tâm ở trong bếp thì không chỉ Cảnh Vân Trình phải chăm chú quan sát, mà đến cả Phó Thiên Sắt cũng phải thốt lên cảm thán, bình thường cậu ta rất hiếm khi thấy tiểu thư nhà nào chịu xuống bếp, vì ở đây có rất nhiều mùi dầu mỡ, còn cả những mùi tanh của hải sản, nói chung thì dường như rất ít ai thích nơi này!
Hì hục trong bếp một lúc thì cũng được dùng bữa tối, nhìn Diệp An tự nhiên dùng cơm như nhà của mình thì Cảnh Vân Trình cũng chỉ mỉm cười một cái, lúc này anh lại nói:
- Cô đã suy nghĩ xong chưa?
Nhưng Diệp An không đáp, cô không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, Kiều Ân cũng sớm đã quen rồi nên cũng nhanh trí nhắc nhở Cảnh Vân Trình một câu.
Bữa ăn đi qua trống vắng trong im lặng, sau đó thì phần rửa bát đã giao lại cho Kiều Ân. Còn Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình thì lại vào phòng nói chuyện riêng.
Phó Thiên Sắt đang cắt trái cây cũng không được yên với cái miệng của Kiều Ân, cô ấy hết hỏi chuyện này đến hỏi chuyện khác, nói chung là vô cùng ồn ào náo nhiệt, Phó Thiên Sắt thật sự rất muốn nhét một miếng vải vào miệng của cô gái lắm chuyện này!
- À này, nghe nói trước kia Cảnh tổng nhà anh đâu có thích tiếp xúc với nữ nhân đúng không? Vậy Trần An Vy tại sao lại được làm trợ lý của anh ta vậy?
- Cô gặp An Vy rồi?
- Hơ hơ, lúc chiều tôi và chị Diệp An có đến Cảnh thị tìm Lâm tổng. Nhưng cô gái Trần An Vy đã nói dối rằng Lâm tổng không ở đây, còn cố ý đuổi khéo chị Diệp An nữa chứ! Chẳng hiểu kiểu gì.
Phó Thiên Sắt nghe vậy thì cũng khá bất ngờ, bảo sao vừa rồi khi Cảnh Vân Trình rời khỏi Cảnh gia thì lại nhận được điện thoại từ Đại thiếu phu nhân. Hóa ra không phải là hỏi về chuyện của An tổng, mà là nói về thái độ của Trần An Vy. Bữa ăn này cũng là lời xin lỗi của Cảnh Vân Trình đối với Thượng Quan Diệp An đây mà.
- Trần An Vy có cảm tình với Cảnh tổng.
- Biết ngay mà, cô ta đã sớm tự xem mình là nữ chủ nhân rồi.
- Nhưng Cảnh tổng không có ý với cô ta.
Tuy nhiên thì những lời này của Phó Thiên Sắt lại làm cho Kiều Ân cảm thấy không tin lắm, nếu không có ý gì thì tại sao lại để cô ta ở lại bên cạnh mình, còn là trợ lý đặc biệt nữa chứ! Cái này còn không xem là ngầm khẳng định sao?
- Phải rồi, cô Kiều này... Rốt cuộc là An tổng có bao nhiêu quy tắc vậy?
Kiều Ân nghe vậy liền bật cười, nói:
- Chị ấy làm quái gì có quy tắc. Chỉ là chị ấy không muốn nói chuyện với Cảnh tổng nhà anh thôi!
Danh Sách Chương: