• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là Thượng Quan Diệp An đã thao túng tâm lý của Liễu Đào Nguyên như thế nào, mà khi cô được Lâm Quân Nhi đưa đi thì ngay lập tức Cảnh phu nhân đã kéo con trai thứ lại, sau đó thì trách mắng một trận lớn. Còn cảnh cáo anh sau này không được tiếp đãi Khương gia nữa, mặc dù Cảnh Vân Trình không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Khương Hoàn Mỹ và Khương Thượng Ninh rồi đây.

Còn Thượng Quan Diệp An thì sau khi “trò chuyện” xong thì cũng nhanh chóng cùng Lâm Quân Nhi về Dinh Trạch, trên đường đi thì cô cũng có kể rất nhiều chuyện về những việc vừa rồi, khi Lâm Quân Nhi nghe xong thì cũng chẳng biết là nên khóc hay cười nữa, xem ra thì vẫn có người không tin vào những thứ cô ấy đã nhắc nhở… Vậy thì cũng chịu chết thôi chứ biết làm gì bây giờ.

Về đến Dinh Trạch, Thượng Quan Diệp An đã ngay lập tức chạy đi tìm ba tiểu bảo bối của mình, nhưng Lâm Quân Nhi lại nhàn nhạt nói:

- Đừng tìm nữa, ba đứa nó vẫn còn ở chỗ của Cảnh Vân Trạch, chắc hẳn chút nữa mới về.

Ngay lúc này thì Thượng Quan Diệp An cũng có chút há hốc, sau đó liền không thể dừng lại mà lập tức hỏi:

- Chị không sợ ba đứa nhỏ sẽ học theo anh rể sao?

- Em yên tâm đi, con của chị nên chị hiểu tính của chúng mà.

Nhắc đến ba đứa nhỏ, thì ngoại trừ Sở Chương là có dáng vẻ rất thích công việc của Cảnh Vân Trạch, còn Cảnh Sở Tiêu từ lâu đã nói rồi, nó sẽ là quân nhân và hiển nhiên nếu có thể thì người đầu tiên nó muốn bắt chính là ông trùm Mafia Hàng Kình Âu, anh ta nghe được chắc sẽ “hạnh phúc” lắm. Còn riêng đứa nhỏ Thư Giai thì khá trầm mặc, bình thường cũng ít quấy khóc hơn Sở Chương, kể cả khi so với lúc Sở Tiêu lúc nhỏ thì cũng không ồn ào là mấy. Ban đầu Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch còn sợ là Thư Giai mắc bệnh gì đó nên mới im ắng như thế, nhưng sau khi khám tổng quát một lượt thì vẫn bình thường. Nên cả nhà chỉ quy nó vào tính cách trầm lắng mà thôi.

- Mấy đứa im im thường nguy hiểm lắm nha chị.

Nghe Thượng Quan Diệp An nói như vậy thì Lâm Quân Nhi cũng không tức giận, trái lại cô ấy còn cười lớn một tiếng, nói:

- Em và cha chồng của chị nói y như nhau. Sau khi đưa Thư Giai đi khám về, nhận được bệnh án với hai chữ “bình thường” thì cha chồng chị cũng nói y như vậy. Ông ấy nói “Có khi đứa trầm lặng nhất lại khiến mọi người trầm trồ”.

Nhưng với Thượng Quan Diệp An thì cô không kinh ngạc bởi ý nghĩa của câu nói, mà là thái độ của Cảnh Vân Trác đối với con dâu. Rõ ràng trong câu nói của ông ấy hoàn toàn không có chút gì gọi là “khách sáo” cả, nó giống như là một câu nói đùa giữa người với người… Nhưng mà, kiểu người như Cảnh Vân Trác cũng có thể nói đùa sao?

- Đừng kinh ngạc, nếu em về làm con dâu Cảnh gia thì em sẽ còn gặp nhiều chuyện từ cha mẹ lắm, sẽ không ngờ đến đâu.

Lâm Quân Nhi làm dâu đã năm năm, trải qua không biết bao nhiêu chuyện nên cô đã sớm nhìn ra con người thật của Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác rồi. Đâu thể nào mà hai người bình thường lại sinh ra ba đứa con “khác thường” như vậy, chắc chắn ở đâu đó vẫn có cái “gen” trong người.

Ví dụ điển hình chính là Cảnh Vân Tranh, mặc dù mọi người nhìn vào thì Cảnh Vân Trình khá nghiêm túc, Cảnh Vân Trạch cũng xem như là có nghiêm túc, nhưng Cảnh Vân Tranh hoàn toàn không có chút nghiêm túc nào cả.

Sau đó thì xét về độ điềm đạm, nếu nói Cảnh Vân Trình được mười điểm điềm đạm thì Cảnh Vân Trạch cũng được tám, riêng Cảnh Vân Tranh thì chưa thấy độ điềm đạm đâu cả.

Tiếp theo, là xét về mặt “truất chơi người dơi”, không cần nói cũng biết Cảnh Vân Trạch xếp hạng nhất, Cảnh Vân Trình nhìn im im nhưng cũng biết cách chơi lắm… Riêng Cảnh Vân Tranh thì… Ừm đó… Chỉ biết báo thôi chứ chơi cái gì chứ!

Nói chung thì cái gì cũng có lý do của nó cả! Đâu thể nào khơi khơi mà có được!

Tầm khoảng hơn tám giờ tối thì Cảnh Vân Trạch mới đưa ba đứa nhỏ về nhà, trên tay của anh vẫn luôn bồng bế Thư Giai, còn Sở Tiêu thì đã “trưởng thành” rồi nên có thể tự đi, còn Sở Chương lại được Kha Nguyệt bế. Vào đến nhà thì Kha Nguyệt đã đưa tiểu thiếu gia cho phu nhân, sau đó cũng xin phép đi về.

- Diệp An đến chơi à?

- Em muốn xin ngủ lại một đêm không được ạ?

- Được chứ, cứ tự nhiên như ở nhà.

- Vậy có em hỏi két sắt ở đâu vậy ạ?

Nghe được câu hỏi này của Thượng Quan Diệp An thì Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi cũng bật cười, nhưng sau đó anh lại nói là sẽ đưa Thư Giai và Sở Chương về phòng ngủ, hai đứa nhỏ chơi cả buổi nên cũng đã mệt rồi. Lâm Quân Nhi cũng gật đầu, rồi liền để anh đưa đi.

- Chị không giúp anh ấy à?

- Giúp gì chứ, chị chỉ làm vướng tay, vướng chân của anh ấy thôi.

Thượng Quan Diệp An nghe thấy liền bật cười, nói:

- Chị dạy chồng khéo thật đấy.

- Em cũng vậy mà nói ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK