Thấy được hung trận tàn ác, ba người Lưu Ly Kinh, Ngân Linh, Quỳnh Nga không khỏi tức giận. Ma Đạo môn đồ quả là tàn nhẫn ăn sâu vào trong máu, hiện tại cho dù không phải cứu Nguyên Phục. Bọn hắn cũng bắt buộc phải phá trận này, cho đám người vô tội lấy lại công đạo.
Chỉ nghe Lưu Ly Kinh nói:- Hiện tại có hai cách phá trận. Thứ nhất là cưỡng chế, xông vào hủy đi trận đài. Ấy tức là mắt trận, tuy nhiên việc này mười phần khó khăn. Cách thứ hai là cắt đứt Nghiệt Lực cùng hung trận, lại lấy pháp bảo tịnh hóa oán khí. Khi đó mới có cơ may!
Mấy người nghe y nói đều lâm vào trầm tư, nói thì dễ chứ làm mới khó.
Lưu Ly Kinh chợt nhớ tới lúc rời sơn môn sư phụ từng đưa cho ba vật báu, trong đó có một bộ trận pháp. Khi đó còn chưa hiểu dụng ý, bây giờ nghĩ kỹ lại chợt nảy lên ý tưởng, nói:- Tại hạ có một bộ trận đồ, có thể cắt đứt Nghiệt Lực.
Ngũ Hòe kinh ngạc hỏi:- Xin hỏi trận này như thế nào?
Lưu Ly Kinh đáp:- Trận này gọi bằng Đẩu Chuyển Tinh Di, công dụng không có chi lớn. Một khi bày ra khiến không gian bên trong biến đổi, kẻ nào trong trận mất đi phương hướng. Có thể coi đây là một tòa phong ấn chi trận vậy.
Quỳnh Nga không hiểu, hỏi:- Vậy thì làm sao cắt đứt nguồn cung Nghiệt Lực?
Lưu Ly Kinh cười nói:- Không biết chư vị đã nghe tới câu lấy trận phá trận hay chăng? Tứ Hung Tượng Trận lấy nghiệt lực phía tây làm chủ. Chúng ta bày Đẩu Chuyển Tinh Di bên ngoài hung trận, biến hướng tây thành hướng khác, khiến đài chủ lẫn lộn phương hướng. Một khi không có nghiệt lực chúng ta phá trận dễ hơn nhiều.
Mấy người gật đầu đồng ý, Ngũ Hòe lại nói:- Mặc dù không có nghiệt lực, nhưng oán khí trong hung trận tràn đầy. Nó có thể ô uế bảo khí. Vậy nên làm cách nào?
Lưu Ly Kinh nói:- Cái này hiện tại ta cũng chưa biết cách giải.
Ngũ Hòe tâm linh chợt nhảy, nảy ra một ý, liền nói:- Việc này tại hạ chợt có ý nghĩ, mời Bát Hoàng Tử bày hương án vái lạy tiên tổ. Trong địa phận Đại Uy được tiên hiền phù hộ, long khí có thể át đi oán linh. Việc này đôi khi được cũng không chừng.
Lưu Ly Kinh cả mừng, nói:- Hay lắm, chúng ta nên về sắm sửa.
Nói rồi bốn người quay trở về doanh trướng, Ngũ Hòe lệnh cho binh mã cản thận canh giữ. Rồi cùng đám người ngự không trở về thành diện kiến Bát Hoàng tử bày tỏ các việc.
Lý Công Thăng nghe nói thì cả kinh, bảo:- Tiên sinh gặp nạn, sao không nói sớm để ta thượng binh cứu giúp?
Ngũ Hòe tâu rằng:- Nguyên Phục đại nhân lấy thân thử trận, lúc thuộc hạ phát hiện thì đã chậm rồi.
Nói rồi dâng bức thư lúc trước lên cho Lý Công Thăng xem. Khi xem xong không khỏi thổn thức, nói rằng:- Tiên sinh vì ta mà hy sinh nhiều quá, ơn này báo sao cho đặng. Ngươi nói ta nên phải làm gì?
Ngũ Hòe nói:- Điện hạ có Thái Bình ấn, có thể câu thông Hoàng Đạo Long Khí. Chỉ cần ngài thắp nhang cầu nguyện với chư vị Tiên Hoàng đời trước ắt có linh nghiệm. Rồi nhờ bọn họ tịnh hóa oán khí hung trận, kết hợp với bọn thuộc hạ nhất định có thể phá tan cái trận ấy.
Lý Công Thăng hung hăng gật đầu, nói:- Chuyện đó có chi khó đâu, tiên sinh vì ta mà lấy thân thử trận. Đừng nói là thắp nhang, ta đích thân cầm quân xông trận cũng được. Tiên sinh gặp nạn đã hai ngày hai đêm, vậy không nên chậm trễ, liền dạy dọn bàn hương án cho mau.
Nói rồi sai quân đi chuẩn bị hương án, dọn bày bông huê đèn đuốc, trong dinh chợt trở nên rực rỡ, thuộc hạ lớn nhỏ đều nai nịt đứng chờ. Khi đồ đã sắm đủ đầy, tức thì khiêng vào đại trướng. Lý Công Thăng mặc lên hoàng phục, hai tay dâng lên Thái Bình ấn đặt vào hướng án, rồi đốt hương vái lạy, chúc cáo rằng:- Hậu nhân Đại Uy, Lý gia - Lý Công Thăng nguyên vì Thái Bình Vương, nối dựng giang sơn của chư vị Tiên Hoàng, phận mình đức bạc, tiên phụ lâm chung bị kẻ gian hãm hại. Ngôi vua bỏ trống, làm chư vị hoàng tử dã tâm bừng bừng, lấy ngôi hoàng vị dấy chuyện binh đao, tàn sát huynh đệ ấy thật là tàn nhẫn. Đến nỗi quân sư Nguyên Phục bị vây nơi hung trận, xin hoàng thiên hương tưởng, như Đại Uy chưa dứt, thì hạ thiên uy càn quét oán khí nơi hung trận, cho kẻ chết oan một lời công đạo. Lại khiến cho Nguyên Phục bình an. Còn như không hiển uy, khắp nơi môn phái lấn ta đại quốc không người, nội loạn ngoại xâm, vạn năm quốc gia cứ thế mà xong đời. Thiệt là phụ lòng xã tắc nhân dân.
Lý Công Thăng vái lạy nói lớn, xem thấy khói hương vần kết bay bổng lên mây hóa thành chín đạo khí trắng bay vờn. Giây lát nhập lại thành một bóng người ngự trên không trung, chỉ nghe bóng người kia nói:- Ta là Cửu Long Quốc Ấn, hộ quốc thần binh, vốn đang trấn thủ kinh thành. Nghe được lời ngươi vái lạy nên hiện thân. Ma Đạo môn đồ khinh Đại Uy không người cũng dám hung hăng như thế, ngày mai hễ nghe thấy tiếng trống tức là ta đang thi pháp. Oán khí dầu có lớn bằng thiên cũng chẳng nhằm nhò gì, nên tận dụng thời cơ mà phá trận.
Lý Công Thăng cùng chư quân lạy tạ. Bóng người nói dứt lời liền hóa thành hư ảnh biến mất.Được Cửu Long Quốc Ấn phò trợ, đám người có thêm tự tin. Lưu Ly Kinh đem văn trận cho Ngũ Hòe chuẩn bị. Trận này lấy kỳ thôi động, bốn lá kỳ đại diện bốn phương, Lại lấy thêm Thất Thải Lưu Ly thạch câu thông trên trời tinh tú, một khi kích hoạt bốn phương tám hướng đảo lộn. Kẻ trong trận phương hướng lẫn lộn, đông tây nam bắc chẳng hề phân biệt được.
Khi chuẩn bị xong xuôi, Ngũ Hòe nói:- Nguyên Phục đại nhân trước khi xông trận từng để lại cho tại hạ một bức trận đồ, gọi là Tứ Linh Tượng Trận. Trước đây một ngày tại hạ đã lệnh cho công tượng đi về hướng nam, cách hung trận tầm ba trăm dặm dựng lên. Xin Lưu Ly Kinh đạo hữu hãy chường ra một đường thoát cho đám ma đạo môn đồ chạy về phía đấy. Một khi sa trận tại hạ phải khiến chúng nó có đi không có về.
Lưu Ly Kinh cả mừng, xin Ngũ Hòe xem xét tòa trận ấy. Quả nhiên là sát trận không sai được. Mấy người chuẩn bị đầy đủ hết, liền chia mỗi người cầm một cây lệnh kỳ, chỉ riêng Lưu Ly Kinh cầm viên đá bảy màu, đằng không bay về hung trận.—Đây lại nói về Nguyên Phục đang trong hung trận, hắn không chạy loạn bên trong nữa. Bởi vì tinh thần đang bị oán khí cùng nghiệt lực ảnh hưởng. Trước đây hắn thông qua Huyết Ma Nhãn có thể thấy Câu Hồn Tơ, nhưng sau khi nghiệt lực quấn thân thì thần thông ấy không sử được. Trong Linh Đài ngọn Tản Thiên Tiễn bị nghiệt lực điềm gở bao phủ, Nguyên Phục thậm chí còn không câu thông được với nó.
Hiện tại đừng nói là phá Câu Hồn Đài lấy Thai Quang hồn phách, chỉ cần đứng trong trận này lâu thêm một khắc, hắn sợ rằng sẽ bị ô uế đạo tâm. Một thân linh lực tan hết vào hư vô.Đang ngồi xếp bằng tĩnh tâm, bỗng có một luồng gió thổi tới, nghe có tiếng người kêu nói rằng:- Tiểu tướng quân, có bọn ta tới giúp đây!
Nói rồi luồng gió bay nhập vào trên đầu Nguyên Phục, nhất thời khiến đầu óc hắn thanh tỉnh. Tiếng gào rú của oán linh không tài nào xâm nhập được, nghiệt khí mặc dù còn quẩn quanh nhưng áp lực trên thân đã bớt đi phần nào.Đồng thời, nơi chỗ thiên môn của hắn rúng động, pháp tướng không tự chủ được mà hiện lên, xẹt ra ba luồng bạch khí chói sáng ngời ngời. Lúc ấy Nguyên Phục ngó lên thấy Pháp Tướng chẳng biết tự bao giờ mọc lên ba đầu sáu tay. Đang lúc thất thần, chợt nghe tiếng nói truyền vào bên tai:- Đạo hữu phía dưới xin chớ hoảng sợ, bọn ta là tàn hồn lưu lạc bên trong hung trận. Tam Hoàng tử lỗi đạo, lấy oán báo ơn. Chúng tôi bị y giết chết, nay hóa thành oán linh phiêu bạt. May thay làm tới chức tướng, có hoàng đạo long khí phù hộ nên vẫn giữ được tỉnh táo. Chúng tôi nguyện lấy chút hồn phách còn sót lại này, giúp đạo hữu bổ sung Pháp Tướng. Bớt đi oán linh cùng nghiệt lực tàn phá.
Nguyên Phục nghe giọng rất quen, bất ngờ hỏi lại:- Phải chăng ba huynh đệ họ Trương đấy ư? Còn hay không nhớ tiểu đệ?
Tàn hồn Trương Tế ngạc nhiên, nói:- Thứ cho tại hạ ánh mắt thiển cận, không biết đạo hữu là ai?
Nguyên Phục vội kể lại chuyện trước đây gặp mặt. Trương Tế cùng hai huynh đệ nhất thời nhớ ra, đồng thời nói:- Hóa ra là tiểu huynh đệ. Sao tiểu huynh đệ lại sa vào hung trận này?
Nguyên Phục lại tốn thêm nước bọt, kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Trương Tế nghe xong than thở, nói rằng:- Số mệnh thật biết trêu ngươi, bọn ta một thân bản lãnh. Cứ tưởng gia nhập dưới trướng Lý Công Minh thì được trọng dụng. Ai dè bụng người khó đoán. Đã chết rồi còn biết oán ai đây, chỉ trách tầm nhìn có hạn. Không như tiểu huynh đệ ngươi, bản lãnh có thừa mà lòng dạ cũng chẳng kém.
Trương Hợp lại nói:- Ôi thôi, nói nhiều tốn thì giờ quá. Bọn ta sức lực có hạn, may thay trước đây có học được một môn tà đạo của Thần Biến Ngọc Sơn. Lấy linh hồn cường giả luyện vào trong Pháp Tướng, khiến nó hấp thụ võ đạo ý chí. Nay sa cơ lỡ vận, lại không nỡ hơn mấy ngàn oan hồn lưu lạc tại đây. Đành dùng tà đạo chi thuật ấy lên hồn phách bọn ta, thành toàn cho tiểu huynh đệ ngươi.
Mặc dù ba người là nghĩa sĩ, vì chủ mà xông trận không kể tính mạng. Nhưng lòng người khó đoán, ai biết được bọn họ nói là thật hay giả. Nguyên Phục không vội tin ngay lập tức, mà nói:- Tại sao ba vị lại chọn ta? Tiểu đệ có tài cán gì mà khiến ba vị uổng mạng thành toàn đâu?
Trương Tế là người lão luyện, thấy Nguyên Phục nói vậy liền biết đối phương không tin mình. Bèn nói:- Ta biết tiểu huynh đệ không tin, nhưng tới nước này bọn ta cũng không dối gạt làm chi. Loại tà thuật này có thể thôn phệ tinh khí, bổ sung vào pháp tướng. Bọn ta sở tu khác nhau, nhưng đồng chung một mạch Luyện Thể. Vậy nên nhục thân mới có thể gánh vác oán khí, Bùi Diệp biết vậy nên mới lợi dụng. Pháp Tướng của tiểu huynh đệ không sai, nghĩ tu hành cùng là một loại công pháp ghê gớm. Tuy nhiên, công pháp càng mạnh tài nguyên càng nhiều mới đủ. Có thêm bọn ta trợ giúp, bù cho huynh đệ được mấy chục năm tu hành. Há không phải diệu lắm sao?
Nguyên Phục hỏi:- Lời tuy nói thế, nhưng không biết có ảnh hưởng chi tới ba người hay không? Lại nói, trên đời này không có miếng bánh tự trên trời rơi xuống. Không biết điều kiện của ba vị là chi?
Ba luồng tàn hồn đồng thời thở dài, chỉ nghe Trương Tế nói:- Tà thuật sở dĩ gọi là tà thuật, chính là lợi người mà hại mình. Thành toàn cho tiểu huynh đệ, luồng tàn hồn này của bọn ta cũng sẽ tiêu tán. Không được vào luân hồi. Còn nói điều kiện ư, xin tiểu huynh đệ giết Bùi Diệp thay kẻ vô tội chết dưới tay gã báo thù là được rồi.
Nói rồi cũng không để Nguyên Phục có đồng ý hay không, ba luồng tàn hồn đồng thời bấm pháp chú. Nguyên Phục chỉ thấy trong linh đài một luồng thanh minh, linh lực trong cơ thể bạo động, theo Bát Môn Nhập Hóa Diễn Ma Công vận chuyển.
Một luồng hấp lực ào ào hút tới, từ ba luồng hồn phách từng đạo ánh sáng không ngừng tràn ra, rồi nhập vào Pháp Tướng sau lưng hắn. Vẻ mặt Trương Tế mừng rỡ, nói lớn:- Hảo công pháp, tưởng bọn ta phải cất công vận chuyển tà thuật, không ngờ công pháp của huynh đệ còn có tự hành thôn phệ. Như thế hay lắm, như thế hay lắm…Môn tà thuật mà ba người huynh đệ họ Trương lấy được là của Thần Biến Ngọc Sơn, chuyên hấp thụ tinh hoa Luyện Thể tu cường hóa Pháp Tướng. Vốn tà thuật thì có điểm thiếu sót, hấp thụ không phải là toàn bộ. Một phần tinh hoa trong quá trình đó bị tiết ra ngoài thiên địa. Nhưng Nguyên Phục công pháp đặc dị, tự hành thôn phệ nên quá trình này toàn bộ không để sót lại chút gì.
Nguyên Phục không biết lời của Trương Tế là có ý gì, nhưng cảm nhận đối phương không có ác ý. Lại nhớ tới một khi quá trình này hoàn tất, linh hồn ba người sẽ tan biến, thậm chí không vào được luân hồi. Trong bụng không khỏi nổi lên hào khí, chắp tay nói lớn:- Xin ba vị yên tâm, Nguyên Phục ta tự nhận không phải là kẻ tốt lành gì. Nhưng cũng nguyện dùng hết sức này tru sát Bùi Diệp. Vì kẻ vô tội đòi lại một công đạo.
Ba người chắp tay, vái một vái đồng thời hô:- Thiện!
Lời vừa dứt, ánh sáng vụt tắt, linh hồn ba người như kính vỡ. Nghe răng rắc mấy tiếng liền nát thành từng mảnh, tan vỡ vào hư vô.
Danh Sách Chương: