• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống này, ta không cần!—Đạo thuỷ tiễn kia bắn tới thật nhanh, nhưng Nguyên Phục phản ứng cũng nhanh nhẹn không kém, vội tung người nhảy lên né tránh. Nào ngờ, thuỷ tiễn giữa đường bất chợt biến đổi, hoá thành một đầu mãng xà trong suốt, giữa không trung vặn vẹo thân hình, há miệng táp về chân hắn.

Nguyên Phục lâm nguy không loạn, từ trong túi trữ vật rút ra thường thương, mũi thương rung lên một tiếng như sáo kêu đâm thẳng tới thuỷ mãng.

Nghe “Bụp” một tiếng, thuỷ mãng bị chấn động, tia nước bắn tung tóe khắp nơi. Để lộ lỗ chỗ vô vàn vết thủng.

Tống Quân giật mình, bất giác hô lên:- Hảo thương pháp!

Dứt lời, gã thân hình cũng theo đó nhảy ra giữa sân. Ngón trỏ cùng ngón giữa chụm lại, một tia nước truyền ra bị linh lực của y đóng thành một cây băng kiếm. Chiêu thức này giống hệt dĩ khí hoá kiếm thuật của cao thủ võ lâm, nhưng lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn.

Người mặc huyết bào chợt mở miệng khen:- Huyền Băng Hoá Kiếm! Hay thật, hay thật!

Nguyên Phục không biết cái gì là Huyền Băng Hoá Kiếm, nhưng tâm thần không mảy may chủ quan. Trường thương múa lên một vòng hộ vệ trước mặt, ánh sáng lấp lóe, giữa trời chiều ánh tà cứ như vạn vạn thương ảnh cùng nhau lồng lộn.

Tống Quân bên này cũng chẳng kém, kiếm khí cách không bắn ra. Hàn khí bay tứ tung khắp hậu viện, hoa cỏ không may dính phải đều đóng thành băng. Nhất thời, toàn bộ sảnh đường ngập tràn trong tuyết trắng.

Mặc dù thế, nhưng Tống Quân không giỏi cận thân bác đấu, qua được chục hiệp thì sức đuối hơn, dự là không kiên trì được lâu. Còn Nguyên Phục hổ hổ sinh phong, đánh không biết mệt. Bước tới cảnh giới như bọn họ, yếu điểm của binh khí dài ngắn đã không ảnh hưởng quá nhiều. Bất quá, Nguyên Phục luyện thể con đường, càng đấu pháp kiểu này càng là có lợi cho hắn.

Quả nhiên qua tiếp không được vài chiêu, Tống Quân thất thế bị Nguyên Phục đâm trúng một thương vào vai trái. Keng keng chát chát thêm mấy chiêu, đùi lại thủng thêm một lỗ, máu tươi phun ra thấm trên nền tuyết trắng khiến khung cảnh nơi đây trở nên kỳ dị lạ thường.

Tống Quân giận quá hoá cười, quát lớn:- Hay cho Luyện Thể tu! Hay cho thương pháp. Diệu thật, tuyệt thật…Người mặc huyết bào cùng tam hoàng tử lúc này cũng không ung dung thản nhiên được nữa, đều đứng bật cả dậy.

Tống Quân vậy mà thua rồi? Ma đạo cự phách, Thiên Sinh giáo đạo tử, Tống Quân Thiên Lý cứ như vậy thua rồi?

Tống Quân vốn là thế hệ trẻ nổi bật của Thiên Sinh Giáo. Tống Quân nghĩa là tiễn người, Thiên Lý là trăm dặm, Tống Quân Thiên Lý tức là tiễn người trăm dặm. Sở dĩ được gọi bằng cái tên như thế, là bởi cách đây mấy năm. Gã từng đóng băng nguyên cả một vùng đất, bán kính dài tới hơn trăm dặm. Khiến mấy chục vạn sinh mệnh, bất kể người hay yêu, vô cớ chết đi. Tên hiệu nghe rất lãng tử, nhưng ý tứ trong đó kể tới thật rùng mình.

Thiên Sinh giáo quan niệm “Thiên Sinh Vạn Vật, Duy Nhân Tối Linh” chẳng sai, nhưng là người thì cũng chia thấp hèn với cao quý. Bọn họ coi cái chết của mấy kẻ thấp hèn là lẽ dĩ nhiên, tư tưởng mười phần chủ nghĩa cá nhân. Nên mới được coi là Ma Đạo!

Vốn tưởng rằng với tu vi Kim Đan hậu kỳ, Tống Quân có thể dễ dàng chế trụ Nguyên Phục. Nhưng tất cả đều nhầm, nếu từ đầu gã không hấp tấp lao vào cận công mà đứng ngoài xả thuật pháp thì cơ may thắng còn nắm tới bốn, năm phần, ở đây gã lựa chọn lại là phương thức chiến đấu Luyện Thể tu sĩ am hiểu nhất. Bại là lẽ đương nhiên.

Miệng ngoài mặc dù khen, Tống Quân khí thế trên người dâng cao, không tiếp tục hơn thua võ nghệ mà lui dần ra xa. Hai tay nhanh thoăn thoắt bấm niệm pháp chú. Nhất thời, sau lưng gã đông kết thành từng đạo băng kiếm, hàn khí tỏa ra lạnh buốt khắp sảnh đường.

Nguyên Phục biết đối phương chịu khó mà lui, chấp nhận mất mặt mũi để đảo ngược thế công. Hắn nào dám để gã được như ý?

Pháp Thuật của tu sĩ thi triển, được hình thành dựa trên một chuỗi combo. Hai tay bắt ấn gọi là pháp, miệng niệm chú ngữ gọi là quyết, cả hai thứ diễn ra theo thứ tự, gọi là Pháp Quyết. Tưởng chừng như quá trình này rườm rà, nhưng lại đơn giản tới không tưởng. Tu sĩ cấp bậc càng cao thì quá trình diễn ra càng nhanh, Kim Đan tu sĩ dùng Pháp Quyết khoảng thời gian delay còn chưa tới 0,5s.

Nhưng chừng ấy cũng đủ cho Nguyên Phục sử một chiêu nhất kích tất sát rồi.

Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, khi Tống Quân hai tay bắt xong ấn chú, miệng toan hô lên một tiếng “Phá”. Bất chợt toàn thân y rùng mình một cái, Tống Quân thầm hô không ổn. Ánh mắt vội ngó sang, chỉ thấy Nguyên Phục thế đứng hai chân một trước một sau, trường thương cầm bên tay phải hơi chênh chếch, khí thế toàn thân nội liễm. Tống Quân dự cảm rằng, chỉ cần mình hô lên một tiếng “Phá” thôi. Trăm cây băng kiếm kia còn chưa kịp bắn ra, thì chắc chắn bụng mình đã thủng một lỗ lớn rồi.

Quả nhiên, nam nhân không thể ra quá nhanh!

Không thể không thừa nhận, Ma Đạo đệ tử ngày ngày bị kêu đánh đuổi giết, luyện thành một bộ thân kinh bách chiến, lính tính mách bảo chẳng hề sai. Tống Quân là Ma Tử, nhưng hắn dĩ nhiên vẫn ưa thích một cái còn sống Ma Tử, chết là hết chuyện.

Hai bên từ thế công đối công, bây giờ lại chuyển sang so bì lá gan. Không ai dám trước tiên động thủ.

Bất chợt, gã mặc huyết bào kia chảy ra giữa sân cười ha hả rồi nói lớn:- Hai vị đều là người một nhà, chớ khoan động thủ…Nguyên Phục: “...”

Tống Quân: “...”

Ngươi không nói sớm a……Người mặc huyết bào quay qua Nguyên Phục, niềm nở tự giới thiệu:- Vị sư đệ này phải chăng là Nguyên Phục? Sư huynh Cẩm Vân không kịp chào đón. Thật có điều thất lễ.

Họ Cẩm? Người của Huyết Đạo nhất mạch?

Nguyên Phục không biết làm sao y nhận ra mình, nhưng mặt ngoài vẫn không dám thất lễ, vội chắp tay đáp lại, nói:- Sư đệ không mời mà đến, ấy mới là có lỗi.

Nói rồi lại hướng quan Tống Quân thi lễ, nói:- Vừa rồi không biết là… sư huynh, nên có điều mạo phạm. Xin sư huynh rộng lượng bỏ qua.

Nguyên Phục không biết người này là của tông phái Ma Đạo nào. Nên nói đến giữa chừng có hơi ngập ngừng.

Cẩm Vân vội kéo lại, niềm nở nói:- Giới thiệu cho sư đệ hay, đây là Tống Quân, đệ tử của Thiên Sinh Giáo. Người đời vẫn hay gọi bằng Tống Quân Thiên Lý.

Rồi lại hướng Tống Quân, nói:- Giới thiệu với đạo hữu, đây là Cốc ta tân tấn đệ tử. Họ tên Nguyên Phục, chính vì người mới nên không biết thanh danh đạo hữu nên có chiều thất lễ. Ta thay mặt sư đệ xin lỗi.

Tống Quân được giới thiệu, nhưng không lấy gì làm vui vẻ, hai mày nhíu chặt, trầm giọng hỏi:- Tân tấn đệ tử? Từ khi nào mà Thiên Ma Cốc đệ tử mới lại lợi hại như thế?

Người trong cuộc sáng tỏ, ngoài cuộc u mê. Tống Quân chỉ quan tâm một chuyện, vừa rồi nếu Cẩm Vân không ngăn cản kịp, thì bây giờ người chết chính là hắn.

Cẩm Vân cười làm hoà, nói:- Nguyên Phục sư đệ tư chất cao, là Ma Cốc ngàn năm trở lại đây có thể tu thành Bát Môn Ma Công. Chẳng qua vì bên trong Cốc phạm phải lỗi lầm nên mới bị điều đi Đại Uy làm nhiệm vụ. Nếu đạo hữu không tin, ta có thể dẫn ngươi tới Ma Cốc xem bằng chứng.

Dẫn tới Ma Cốc? Hừ, không phải tới giết người diệt khẩu a?

Tứ Đại Ma Môn đều gọi là Ma, nhưng quan hệ trong đó cũng không khăng khít như mọi người cùng tưởng tượng. Tống Quân tin rằng, chỉ cần mình đi theo đối phương tới địa phận Thiên Ma Cốc. Ắt hẳn sẽ có cường giả hàng lâm lấy đi hắn mạng nhỏ.

Giữa lúc tình hình khá căng thẳng, tên thám báo của tam hoàng tử đột nhiên chỉ vào Nguyên Phục hô:- Người này… người này… là kẻ giết chết Trình Ngọc…Tam hoàng tử nãy giờ ngồi xem chuyện vui, chợt thấy không ổn, vội lên tiếng hoà hoãn, nói:- Các vị khoan động thủ, đợi nghe rõ đầu đuôi rồi hẵng phán xét.

Nói rồi kêu tên thám báo kể lại mọi chuyện. Tên kia một mạch nói xong, Tống Quân nghe, ánh mắt bất thiện liếc qua, lạnh giọng hỏi:- Cẩm Vân, đây là ý gì?

Cẩm Vân nghe rồi cũng ngẩn người, ý gì là ý gì? Ta cũng mới biết a? Xong rồi ánh mắt cũng ra vẻ nghi ngờ quay qua Nguyên Phục.

Nguyên Phục biết nếu mình không có câu trả lời thích đáng, thì hôm nay khó mà toàn mạng rời khỏi đây, bèn truyền âm nói với Cẩm Vân:- Xin sư huynh giúp sư đệ một phen, lát rời khỏi đây sư đệ sẽ giải thích rõ ràng.

Cẩm Vân trầm ngâm suy nghĩ, lát sau mới cười khẩy một tiếng, nói với Tông Quân:- Nàng ta là kẻ thấp hèn, sư đệ ta là người cao quý. Nàng chết dưới tay dưới tay ta sư đệ ấy là vinh hạnh. Chớ có ý gì đâu?

Tống Quân gật đầu, nói:- Trình Ngọc thân phận thấp hèn, chết đúng lắm!

Nguyên Phục: “???”

WTF?

Mẹ nó, nói vậy cũng tin?

Hắn chợt nghi ngờ chỉ số IQ của cái này Tống Quân.

Thấy hắn như vậy, Cẩm Vân vội truyền âm giải thích:- Thiên Sinh giáo quan niệm duy nhân tối linh, nhưng cùng là người với nhau cũng là chia thấp hèn với cao quý. Trình Ngọc chỉ là cái gián điệp, đương nhiên không được Tống Quân để trong mắt. Chết thì chết, không ảnh hưởng chi quá lớn. Cùng lắm thay một người khác mà thôi. Còn ngươi ta Cốc ta thiên tài, đương nhiên cao quý gấp mười lần Trình Ngọc. Hắn muốn hỏi tội, cũng phải xem xét hơn thua.

Nguyên Phục nghe xong rùng mình, quả nhiên là Ma Đạo tác phong. Đều xem mạng người như cỏ rác một dạng.

Chuyện tới nước này, Tống Quân cũng không muốn làm quá lên nữa, quay qua bảo:- Nếu là đạo hữu cùng chung chí hướng, vậy nên đồng tâm hiệp lực phò tá tam điện hạ. Vì Thánh Môn mưu cầu.

Cẩm Vân nói:- Mọi sự chuẩn bị đã xong, chỉ chờ tới ngày hành động. Nếu tam điện hạ không có gì phân phó thêm, tại hạ xin được cùng sư đệ lui ra trước.

Tam hoàng tử cười lành, đáp:- Được, Cẩm tiên sư đi thong thả.

Nói rồi sai người tiễn Cẩm Vân cùng Nguyên Phục rời khỏi Công Minh Phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
W
Windows03 Tháng ba, 2023 18:24
Khác mà bro, đoạn đầu hơi giống tý nhưng từ sau khác hẳn.
BN
Bình Nguyễn03 Tháng ba, 2023 15:44
Viết có sáng tạo tý đã không đừng đi viết theo Ta chỉ muốn an tỉnh làm người trong cẩu đạo nữa
BÌNH LUẬN FACEBOOK