Đây lại nói về Ngũ Hòe, sáng ngày hôm sau như thường lệ kiểm binh duyệt tướng. Mãi không thấy Nguyên Phục hiện thân, trong bụng cả ngờ vội chạy vào doanh trướng xem thử. Chỉ thấy phòng ốc vắng hoe, Nguyên Phục đã đi tự bao giờ chẳng hay.
Ngũ Hòe vừa sợ vừa giận, chợt thấy trên bàn có một phong thư, kèm theo quyển trục nhỏ, cùng một cái bình ngọc phát ra ánh sáng lập lòe. Y tiến tới cầm lên xem thử, thấy phía trên ghi "
Ngũ Hòe thân khải."- Đây là thư Nguyên Phục để lại cho ta?
Cầm phong thư trên tay, Ngũ Hòe hơi nhíu mày, rồi cũng không do dự mà bóc ra đọc thử. Y không sợ Nguyên Phục thiết kế hại mình, dù sao thực lực hai người cách biệt quá lớn, kèm theo đó Nguyên Phục còn nắm giữ hắn một sợi hồn phách đâu. Muốn giết gã thì dễ lắm, không cần làm tới mức như thế này. Quả nhiên, trong thư không có gì nguy hiểm.
Chỉ thấy, thư ghi rằng:"
Tại hạ Nguyên Phục, xuất thân giang hồ lục lâm, vốn là người trong phàm tục. Không may bị huyết đạo môn nhân Cẩm gia nhìn trúng thu vào ma đạo. Trong tâm vốn chẳng ưa gì, khốn nỗi Thai Quang hồn phách nằm trong tay bọn chúng. Đã định ta một kiếp này khó thoát!
Nay quả như sở liệu, Cẩm gia hai huynh đệ vì hận ta cự tuyệt dâng hài đồng làm tế phẩm. Lấy hồn đăng trao cho Bùi Diệp, thiết kế Câu Hồn Thuật giấu trong hung trận. Nhưng ta há gì sợ bọn chúng?
Chỉ tiếc nỗi sự nghiệp chưa thành đã vùi thân nơi đất khách. Vậy nên ta nhủ ngươi rằng: Chủ công tâm tư còn thiếu, có lòng nhưng sức chẳng đặng. Ẩn nhẫn mấy năm ô danh mặc người đời phỉ nhổ mà không mất sơ tâm, ấy là có hùng ưng giấu vuốt. Một khi được người hiền phò tá ắt làm nên đại sự.
Trong Ngục Tháp tam đại môn đồ chính đạo nợ hai ta ân tình, ngươi có thể dùng lý đó mà nhờ họ phò trợ. Cái gọi là tích thủy chi ân không khác gì đó vậy. Ta còn để lại cho điện hạ một bộ trận đồ, tập hợp thiên hạ kỳ vật, tạo nên Tứ Linh trấn thủ. Tiên thần vào cũng phải tan xương nát thịt.
Lời đến đây đã hết, Ngũ Hòe đọc được nên phải làm theo chớ để sai sót!"
Ngũ Hòe đọc xong ngũ vị tạp phần, không nghĩ được Nguyên Phục lại liều như thế. Hắn vốn cảm nhận được Nguyên Phục đối với Bát Hoàng Tử cũng không phải mười phần trung tâm. Chắc có lẽ bị ép buộc nên mới có quyết định như thế. Nhưng khi đọc xong những dòng thư này, hắn trong bụng không khỏi tự hỏi chẳng lẽ Nguyên Phục thay đổi rồi?
Vốn là Nguyên Phục trước đây quả thực chọn Bát Hoàng tử là do tình thế. Nhưng từ khi thức tỉnh đạo của bản thân, hắn đã quyết định rồi. Lý Công Thăng có lẽ không phải là lựa chọn tốt, nhưng là lựa chọn thích hợp nhất.
Thiên Địa Đại Kiếp đã giáng lâm, Hóa Thần lão tổ không thể tùy ý hạ sơn. Đấy là cơ hội của biết bao nhiêu thiên tài kiệt xuất. Nguyên Phục không muốn làm con cờ trong tay kẻ khác, hắn muốn biến thiên hạ này đều thành con cờ.
Thường nói: Đừng bao giờ cãi nhau với kẻ ngu, bởi hắn sẽ kéo đối thủ xuống cùng một đẳng cấp và chiến thắng bằng kinh nghiệm!
Nguyên Phục bây giờ kế hoạch cũng chính là như thế. Phức tạp nhất kế hoạch, đôi khi chỉ là đơn giản nhất.
Lại nói, trong thế giới này tại sao chỉ có từng đó môn phái?
Ma tông tứ môn: Thiên Ma Cốc, Lục Ngọc Phá Thiên Tông, Thiên Sinh Giáo, Thần Biến Ngọc Sơn.
Chính đạo có: Ngọc Nữ Túy Đỉnh, Thông Thiên Giáo, Lưu Thủy Kiếm Tông, Vạn Dược Sơn.
Nhìn nhìn lại các môn phái, rất có cảm giác khác biệt so với các môn phái tiên hiệp mà Nguyên Phục đọc được trong truyện ở kiếp trước. Mỗi một giáo phái đều có tín ngưỡng của riêng mình, không ai giống ai. Điểm này khi đọc trong quyển trục miêu tả, hắn đã sớm để ý. Nên hiểu rằng, Thiên Địa Đại Kiếp cứ cách một khoảng thời gian sẽ lại xuất hiện. Lúc đấy một môn phái mới sẽ được sinh ra, một môn phái khác sẽ bị mất đi. Đấy là sự cân bằng của Thiên Địa.
Duy chỉ có Đại Uy hoàng triều, tồn tại đã được mấy vạn năm. Trải qua hàng tá Hoàng Đế, vậy mà vẫn giữ được nguyên lãnh thổ. Cái gọi là chứng đạo ắt có liên quan tới hoàng triều không sai được.
Biết được điểm này, Nguyên Phục có thể biến kẻ đánh cờ thành con cờ, một khi kéo đối phương xuống cùng đẳng cấp với mình. Lúc đấy, kinh nghiệm sẽ lên ngôi.
Kế sách này có điểm liều lĩnh, nhưng hiện tại không liều. Đợi xuống âm phủ liều thì cũng quá muộn mất rồi…—Tạm bỏ qua những chuyện đấy, nói tới Ngũ Hòe sau khi đọc xong thư liền cầm quyển trục lên coi. Quả nhiên trong đấy vẽ lại trận đồ, là Tứ Linh Tượng Trận không sai được.
Nhưng còn bình ngọc bên cạnh này là sao đây? Trong thư không thấy nhắc tới nó.
Ngũ Hòe tò mò thử mở nắp bình ra, một luồng sáng nhạt từ miệng bình bay vút ra. Nhanh như chớp nhập vào trán gã, Ngũ Hòe ánh mắt co rút lại, toan né tránh nhưng không kịp. Đợi sợi sáng kia nhập vào mới hoảng hồn choàng tỉnh, giây lát y không khỏi trợn mắt kinh nghi, lầm bầm nói:- Đây… đây là một sợi hồn phách của ta! Nguyên Phục lẽ nào… lẽ nào trả lại cho ta ư!?
Trước đây vì không tin tưởng Ngũ Hòe. Nguyên Phục cùng hắn ký khế ước, kèm theo đó là giữ lấy một sợi hồn U Linh.
Chỉ cần Ngũ Hòe có ý nghĩ phản bội, Nguyên Phục có thể thông qua sợi hồn này nhận biết. Bóp nát U Linh hồn, tức là khiến kẻ đó hồn phách có thiếu, toàn thân như rơi hầm băng. Đoạt mệnh mà chết tức tưởi.
Nay Nguyên Phục thông qua bình ngọc trả lại U Linh hồn, tức là khế ước đã giải trừ. Ngũ Hòe từ nay trở đi cũng không bị bất kỳ ai khống chế.
Nhưng những điều này không khiến Ngũ Hòe vui vẻ chút gì, ngược lại lại khiến y kinh hoảng. Nguyên Phục để lại thư, bàn giao tài sản, lại trả hồn phách… Đây là muốn làm chuyện đại sự, có khả năng nguy hiểm tính mạng!
Ngũ Hòe không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy vội ra sân triệu tập thân binh, lệnh rằng:- Các ngươi lập tức chia ra, phân biệt tới Thông Thiên Giáo bái kiến Đạo Tử Lưu Ly Kinh. Lưu Thủy Kiếm Tông bái kiến Quỳnh Nga tiên tử. Tới Ngọc Nữ Túy Đỉnh xin gặp Ngân Linh Túy Tiên… Nói rằng Ngục Tháp bằng hữu gặp nạn, nay nhờ bọn họ hạ sơn giúp đỡ. Nếu như ba người kia hỏi phụng mệnh ai đến, cứ nói là bằng hữu cũ Thái Huy là đủ.Đám thân binh nhận mệnh, đáp dạ một tiếng rồi phân biệt phương hướng bay vụt đi thật mau.
Ngũ Hòe vẫn chưa an tâm, lại triệu tới mấy người phân biệt dặn dò rằng:- Chủ soái lấy thân thử trận, nay sợ lành ít dữ nhiều. Chỉ có điều trước đó đã định nên kế sách kháng địch, vậy nên ta dặn các ngươi rằng: Thứ nhất: ổn định binh sĩ, tránh cho đại loạn là ưu tiên. Thứ hai, lấy một nhóm thợ giỏi cách ba trăm dặm về hướng nam dựng một tòa trận đồ đợi ta ứng lệnh.
Nói rồi giao cho thuộc hạ quyển trục vẽ Tứ Linh Tượng Trận. Đám người vâng lệnh rồi lui xuống cả.
Tiếp đó, Ngũ Hòe lấy trong túi ra một cái kèn nhỏ, đưa vào miệng thổi một hơi. Điều kỳ lạ là tiếng kèn không hề phát ra âm thanh nào cả…Chỉ trong giây lát, trong sân đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Chỉ thấy hai người đó mặc cẩm phục, trước ngực thêu hình báo đen. Tướng mạo thường thường không có gì lạ, nếu không phải trên thân hai gã đều phát tán khí tức Kim Đan kỳ. Có khi người khác nhìn vào còn tưởng nhân vật phụ đi ngang qua đường đâu? Điều kinh dị hơn là, hai kẻ này đột ngột xuất hiện mà không có chút phát giác nào, độn pháp bực này chẳng thua kém gì Ảnh Tộc cả.
Chỉ nghe một gã trong đó hành lễ, nói:- Vệ Thành ty, Hắc Báo Vệ - Dư Kiến cùng Dư Mộc gặp qua Ngũ tướng quân.
Ngũ Hòe gật đầu, nói:- Có thể biết tung tích của Lý Hoàn chỉ huy sứ?
Lý Hoàn là lão thái giám đầu tiên mà Nguyên Phục gặp khi gia nhập Cẩm Y Vệ. Tu vi Thần Cảnh, cũng là một cao thủ Luyện Thể, bởi vì Thất Tình Hỗn Nguyên Tán phong bế dương căn, thành thử lão có thể luyện được một thân chí dương pháp lực ghê gớm cực kỳ.
Hai người Dư Kiến cùng Dư Mộc là Vệ Thành Ty, nhưng sớm bị Ngũ Hòe thu dưới trướng. Hắc Báo Vệ chuyên môn tình báo khắp phương, cũng coi như có chút trợ lực.
Nghe Dư Kiến đáp:- Từ sau cuộc nội loạn, bốn vị chỉ huy sứ thì có ba vị đi theo phò tá các hoàng tử. Chỉ riêng Lý Hoàn đại nhân không có sở thuộc, hiện đang bị giam giữ trong kinh thành.
Ngũ Hòe mừng rơn, không nghĩ Lý Hoàn còn sống. Theo hắn biết, trong hoàng triều, chỉ có mỗi vị kia Lý Hoàn có thiện cảm với Bát Hoàng Tử nhất. Nếu được người này trợ giúp, sợ gì an nguy của Lý Công Thăng đâu?
Nghĩ thế, hắn chạy vội vào tướng viết một bức mật thư, giao cho Dư Kiến rồi bảo:-Bức thư này giao tận tay cho y, chắc hẳn y nên biết phải làm gì.
Nghĩ chút rồi nói thêm:- Tam Hoàng tử là kẻ tâm nhỏ, Lý Hoàn không chịu theo y nên mới bị giam. Nếu không phải tu vi cùng chức trách còn có cần tới thì tánh mạng sớm đã mất rồi. Hai ngươi đi vào đấy nên cẩn thận cao thủ mai phục xung quanh.
Dư Kiến cùng Dư Mộc đáp dạ, hành lễ rồi độn pháp ẩn đi mất.
Ngũ Hòe lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn lên trời có chút phiêu hốt, lát sau mới lẩm bẩm:- Thiên Cơ lão nhân a… Mong rằng tiên đoán của ngươi là đúng. Thiên hạ này… cần một kẻ đứng ra nhất thống, đừng khiến ta thất vọng…—Tạm gác Ngũ Hòe sang một bên, đây lại nhắc tới Nguyên Phục đang bị giam trong hung trận.
Hắn từ khi tránh thoát Nhật Quang công kích bèn chạy thêm một quãng mới có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng nào ngờ, trận pháp này ngăn cách thiên địa linh khí. Không tài nào hấp thụ được, ngược lại lại hấp thụ oán khí cùng Nghiệt Lực.
Oán Khí có thể biến chất tâm tính người tu hành.
Nghiệt Lực có thể ô nhiễm thần hồn, làm hỏng đạo tâm.
Hai thứ đó là thiên hạ Chính Đạo công địch. Đối với Ma Tu cũng là nước biển giải khát.
Danh Sách Chương: