• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống này, ta không cần!—Bùi Diệp thấy gã do dự, liền biết ngay kế của mình thành rồi. Lại nói tiếp:- Nay ta cùng một vị đồng đạo của Thần Biến Ngọc Sơn cộng minh, phò trợ Tam Hoàng Tử. Kẻ mà các hạ muốn moi tim móc mắt đang ở thế đối nghịch. Nếu các hạ theo ta, ba người hợp lực thì sợ chi Huyết Đạo nhất mạch?

Sinh đạo ma tu nghe rồi cũng thấy có lý, nói:- Được lắm, nhưng nếu thế thì Bích Ngọc Tỏa Liên Tâm ta đưa đạo hữu không phải là đưa vô ích rồi? Nên cần thêm một ngàn hài đồng, coi như món khai vị trước đã.

Bùi Diệp ngửa cổ bật cười, đáp:- Tưởng chuyện chi khó lắm, cái đó đợi gặp Tam Hoàng Tử ta ắt đề xuất lên cho các hạ, đảm bảo hài lòng.

Hai người thống nhất rồi cùng đằng không bay về Bà Giang Khẩu.—Nói về Tam Hoàng Tử sau mấy ngày lập đàn mà chưa thấy tin tức gì, trong lòng buồn rầu. Ngồi tiu nghỉu trên ghế. Giữa lúc đó, có quân binh chạy vào tâu:- Bẩm điện hạ, ngoài thành có một đám mây đen ùn ùn kéo đến. Sợ là pháp thuật của địch nhân, mời ngài lên thành xem xét.

Lý Công Minh hoảng quá, vội cho người gọi Tử Khuê cùng Nhật Quang tiếp kiến. Ba người lên trước cửa thành, thấy phía xa xa mây đen như mực, gió sắc như đao. Trong hư không có thể nghe loáng thoáng tiếng kêu khóc ỉ ôi. Tởm lợm vô cùng.

Tử Khuê mặt trở nên mừng rơn, cười nói:- Đây là Diệt Thế Chân Quân tới giúp chúng ta đó, mau sai người bày tiệc thiết đãi.

Lý Công Minh cả mừng, hối quân làm theo. Giây lát hơi nghi hoặc bèn hỏi:- Làm sao các hạ dám chắc là đồng minh chứ không phải kẻ địch?

Tử Khuê nói:- Diệt Thế Chân Quân có một kiện pháp bảo, gọi là Phong Ngục Trấn Hồn Kỳ. Trong đó giam giữ ngàn vạn oán hồn, một khi tế ra thì mây đen vạn dặm, gió thổi như đao cắt, tiếng than khóc chúng ta nghe được là do oan hồn mà ra. Đấy chính Diệt Thế Chân Quân chẳng sai được.

Lý Công Minh sợ run người, không dám nhìn thẳng vào đám mây. Vội cùng người hầu quay trở về phủ, lại dặn bên ngoài đón tiếp chu đáo.

Quả nhiên, chưa tới mấy phút sau, đám hắc vân đã bao phủ toàn bộ Thành Bát Lạc. Từ trên trời, hai bóng hình chầm chậm hạ xuống. Đám binh sĩ phía dưới thấy hình hài kỳ dị của Sinh Đạo Ma Tu thì hãi hùng khiếp vía. Có kẻ sợ quá vứt cả binh khí quay đầu bỏ chạy.

Tử Khuê mặc kệ đám người, vội đi lên trước chắp tay, rầu rĩ nói:- Chân quân đã lâu không gặp. Tại hạ phụ lòng nhờ vả, không bảo vệ được Bùi Hưng sư đệ chu toàn. Thật là mười phần có lỗi.

Bùi Diệp lấy được Bích Ngọc Tỏa Liên Tâm, nộ khí sớm đã tiêu tan. Nên không trách móc gì cả, chỉ cười đáp:- Đạo hữu vất vả, sư đệ ta tu hành không tới nơi tới chốn. Chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, lại giúp mảnh thiên địa này lấy lại chút tổn hao. Đó là nên ăn mừng mới phải.

Tu sĩ Pháp Tu, Hồn Tu khi chết toàn thân linh lực trả về trời đất. Chỉ lưu lại một cỗ nhục thân. Bùi Diệp thân là Lục Ngọc Phá Thiên Tông đệ tử, coi Thiên Địa như một hồ chứa, mỗi tu sĩ muốn tu hành đều phải lấy nước từ trong hồ. Đến khi chết sẽ trả lại số nước ấy. Nhưng lượng nước có hạn, mà kẻ lấy nước thì vô hạn.

Từ “Phá” trong Phá Thiên không phải ý tứ muốn phá huỷ thiên địa. Mà là giết những kẻ muốn lấy nước trong hồ. Đương nhiên là trừ bọn họ ra.

Mắt thấy con quái vật kỳ dị đi theo sau lưng Bùi Diệp, Tử Khuê ngạc nhiên hỏi:- Không biết phía sau chân quân là… vị nào đây?

Bùi Diệp vội giới thiệu, lúc này cả đám mới biết đấy là Sinh Đạo Ma Tu. Quả thật, ma tu tu hành tới nỗi nhìn như con quái vật. Thật khó bề nhận biết.

Sinh Đạo ma tu mũi hít hít mấy hơi, chợt ngửi thấy mùi lạ. Ánh mắt sắc lẹm lướt qua, nhìn về phía Nhật Quang, gằn giọng quát:- Mùi này, ngươi là truyền nhân của Thông Thiên Giáo!

Bùi Diệp sớm đã nghe kể tường tận từ Thiên Lý Ma Diễm Hương, biết Nhật Quang sớm đã bị ma hoá. Không phải kẻ địch, nên can ngăn Sinh Đạo ma tu lại, nói rằng:- Các hạ chớ kích động, vị này Nhật Quang sớm đã chung phe cùng bọn ta. Không phải Thông Thiên Giáo nữa rồi.

Nhật Quang nghe nói thế mặt xạm lại, bất quá cũng không phản bác gì. Không thể không nói, Nguyệt Lung vì cứu y một mạng, mà gián tiếp đẩy y vào con đường ma đạo. Không biết nên vui hay nên buồn nữa đây.

Sinh đạo ma tu coi vạn vật bình đẳng, bởi trong mắt chúng tất cả đều là thức ăn. Chỉ phân biệt dễ nhai hay khó nuốt mà thôi. Lúc trước thấy Bùi Diệp, là món khó nuốt trôi nên mới cẩn thận ứng đối. Bây giờ lại gặp thêm một món ăn khó nuốt như Nhật Quang sao mà không khó chịu? Đoạn chỉ hừ nhẹ rồi cũng không tiếp tục liều lĩnh khiêu khích nữa.

Bốn người làm quen nhau xong, rồi cả bọn dẫn nhau vào ra mắt Tam Hoàng Tử.

Lý Công Minh mới đầu thấy Sinh Đạo ma tu hình thù ghê tởm cũng không khỏi sợ hãi. May thay y từ nhỏ sống trong Kinh, đã luyện thành bản lãnh thấy trời sập trước mắt cũng không biến sắc.

Chỉ nghe, Bùi Diệp nói:- Bọn tại hạ được Tử Khuê đạo hữu nhờ vả chuyên tới đây để phò trợ ngài. Giành chức đế vị.

Lý Công Minh gạt bỏ sợ hãi trong lòng, hớn hở nói:- Được các vị giúp đỡ là phúc của bổn vương. Bây giờ mời các vị vào trong dự tiệc, ta sớm đã cho người dọn đồ ăn.

Bùi Diệp lắc đầu đáp:- Bọn tại hạ là tu sĩ, sớm đã không lưu luyến mấy thứ này. Chỉ riêng Sinh Đạo các hạ đây cần một số thứ, mong điện hạ ưng thuận.

Lý Công Minh nói:- Dễ lắm dễ lắm, không biết yêu cầu đó là gì?

Bùi Diệp nói:- Ta hứa với y, nếu chịu giúp đỡ sẽ cho y một ngàn hài đồng làm món khai vị. Bây giờ xin nhờ vả điện hạ chuẩn bị cho.

Lý Công Minh ngẩn người, trong đầu loạn thành một nùi. Mắt thấy nhãn thần của gã Sinh đạo chăm chú dõi theo, không khỏi sợ hãi, tự nhủ:

“Ôi thôi! Ta trót lỡ leo lên lưng cọp, bây giờ xuống sao cho đặng! Nếu không làm theo lời chúng nó thì không chỉ có ta mà toàn bộ người ở đây đều táng mạng hết.Đoạn ánh mắt y lại liếc sang nhìn Nhật Quang, hòng tìm kiếm một chút trợ giúp. Trong suy nghĩ của y, Nhật Quang là nhân sĩ chính đạo, tất không thể nhìn cái ác tung hoành. Nào ngờ, Nhật Quang sau cái chết của Nguyệt Lung, cộng thêm đạo tâm hao tổn, sớm đã không thèm để ý.

Lý Công Minh trong lòng nguội lạnh, đành nở nụ cười miễn cưỡng, đáp:- Ta mới tới Bà Giang Khẩu cũng không am hiểu nơi đây. Trong thành dân chúng có mấy vạn, không biết có đủ hài đồng cho các hạ hay không.

Sinh Đoạ cười gằn, nói:- Đủ hay không không thành vấn đề, ngài gật đầu cái là được.

Lý Công Minh ngậm ngùi, đành gật đầu chấp thuận. Quần ma nhìn nhau bật cười ha hả.

Quả thực là: Thiên Đường có lối mà không đi, Địa Ngục không cửa lại chui vào. Bấy giờ muốn hối cũng chẳng kịp nữa rồi.

Giữa lúc đó, Nhật Quang đột nhiên hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm vào cái bóng sau lưng Sinh Đạo ma tu, giận quát:- Kẻ nào! Còn không mau mau lộ mặt!

Tiếng quát vừa dứt, hắn liền điểm một chưởng hướng bóng của Sinh Đạo ma tu đánh tới thật lẹ. Đám người đều là cao thủ, thấy sát khí của Nhật Quang không hề nhắm tới Sinh Đạo ma tu, liền biết ngay có địch nhân ẩn nấp trong bóng.

Thiên hạ rộng lớn, chỉ có Ảnh Tộc mới có bực này thần thông. Mà Ảnh Tộc từ xưa đã bị Thiên Ma Cốc chinh phạt, nay phục vụ dưới trướng Huyết Ma nhất mạch. Từ đó có thể suy đoán được kẻ tới là ai!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi chưởng vừa xuất, một bóng đen sau lưng Sinh Đạo bắn vụt ra mau cực. Sinh Đạo ma tu sợ mọi người hiểu lầm mình là nội gián, cả giận há miệng táp tới một phát. Không hề do dự chút gì!

Hàm răng của gã chi chít răng nhọn, quả này mà trúng phải thì còn lưa gì là người nữa?

Gã ảnh tộc kia chính là kẻ dưới trướng Cẩm Vân, trước đây từng theo dõi Nguyên Phục. Nguyên bổn nhận lệnh gửi mật tín tới đây, còn chưa kịp làm gì đã bị Nhật Quang phát giác. Gã mặc dù là Nguyên Anh nhưng là chống chất tài nguyên mà thành, không được mạnh mẽ như đệ tử đại phái. Mắt thấy hàm răng sắp cắn trúng liền hét toáng lên:- Ối chao! Xin chư vị bình tĩnh đã. Tại hạ tới đây là có cuộc giao dịch.

Bùi Diệp hai chân xoay chuyển, thoắt một cái đã bước tới giữa hai bên. Một tay y chống vào cằm Sinh Đạo, một tay khác thì chộp lấy cổ gã ảnh tộc. Nhất thời khiến đôi bên không nhích thêm được bước nào nữa. Hành động Bùi Diệp không những nhanh mà còn chuẩn xác tới lạ kỳ, người ngoài nhìn y đều nghĩ là Pháp Tu. Không ngờ trong lúc cấp biến, ứng đối nhanh chóng chẳng khác gì Thể Tu.

Chỉ nghe y nói:- Sinh Đạo các hạ bình tĩnh đã nào. Cứ để cho vị này nói hết lời. Dù sao cả hai người đều thuộc Thiên Ma Cốc mà ra.

Gã ảnh tộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, ấp úng nói:- Tại hạ được chủ nhân nhờ vả. Đưa một bức mật thư cho chư vị cùng xem.

Bùi Diệp hỏi:- Chủ nhân nhà ngươi là ai?

Gã kia đáp:- Chủ nhân của tại hạ, chính là Cẩm Vân đó vậy.

Nói rồi dâng bức mật thư lên. Bùi Diệp đón lấy, không sợ hãi mà mở ra đọc.

Nên hiểu, thư từ ở tu tiên giới không chỉ đơn giản mở ra rồi đọc như thế. Cứ như quyển trục của Ngọc Thiên Cuồng đưa cho Nguyên Phục lúc trong Luyện Ngục đó là biết. Hành động này của Bùi Diệp chứng tỏ gã là người tự tin với tài nghệ của bản thân.

Bùi Diệp giở ra đọc, không thấy có gì nguy hiểm. Khoảng mấy phút sau, sắc mặt gã trở nêm trầm trọng dị thường.

Mấy người xung quanh không hiểu chi sất, chỉ thấy y cầm tờ mật thư tới trước mặt gã ảnh tộc, hỏi:- Những lời trong này ghi có là thật?

Gã ảnh tộc sợ hãi đáp:- Chính là thật.

Bùi Diệp ậm ừ một tiếng, ném tờ mật thư cho những người khác xem. Giây lát ai nấy xem xong đều hãi kinh. Thì ra, bức thư ghi lại lý lịch của Nguyên Phục. Từ thời điểm hắn gia nhập Thiên Ma Cốc cho tới hiện tại.

Tử Khuê hít sâu một hơi khí lạnh, trầm trọng nói:- Kẻ này tu hành có bao lâu!? Vậy mà có bực này bản lĩnh, quả là thiên tài ngàn năm hiếm gặp.

Bùi Diệp gật đầu, nói thêm vào:- Không chỉ có thế thôi đâu, cứ xem như chuyện ở Kiều gia sơn trang đó là biết. Thực lực một chuyện, mưu kế kẻ này cũng ghê gớm tuyệt luân.

Nhật Quang thì hận không thể chặt đầu Nguyên Phục về nhắm rượu, đọc xong cũng phải thốt lên kinh hãi:- Hắn sao có nhiều pháp bảo cùng huyền bảo như vậy!? Thật chỉ là đệ tử thông thường thôi sao!

Bốn người vốn mang khí thế bừng bừng, chỉ vì một bức mật thư mà như bị dội gáo nước lạnh. Luyện Thể như Nguyên Phục có Huyền Bảo trấn áp Linh Đài. Cơ bản mà xét thì đơn đấu bất bại, quần đấu cũng như trâu húc mả. Chẳng sợ bố con thằng nào!

Bùi Diệp nhíu mày, nhìn về phía gã ảnh tộc, cười nói:- Cẩm Vẩn cử ngươi tới đây không chỉ đơn giản là đưa bức mật thư này thôi chứ?

Gã ảnh tộc cẩn trọng đáp:- Đúng là như thế! Nguyên Phục cậy mình tu vi cái thế không xem chủ nhân ta ra gì. Đã lớn tiếng muốn phản giáo. Nay ta được lệnh chủ nhân, mang thư này tới cho quý zị. Một là lấy đó tạ lỗi chuyện đại chiến lần trước, hai nữa xin các vị cho kẻ có mắt không tròng này một bài học.

Tử Khuê tính nóng, nghe vậy liền hừ lạnh, quát:- Hắn thật mặt dày, sao không tự mình đi mà xử lý. Còn bày đặt nhờ vả bọn ta làm chi!

Gã ảnh tộc sợ hãi, đáp:- Không dối gạt chư vị, ngay cả chủ nhân cùng sư huynh cũng không tự tin có thể giết được kẻ này. Nên mới phải bày ra hạ kế.

Bùi Diệp giơ tay ra hiệu Tử Khuê bình tĩnh, đoạn hỏi tiếp:- Nếu chỉ là nhờ vả, ắt Cẩm Vân đạo hữu có kế sách gì hay chăng?

Quả nhiên, gã ảnh tộc móc từ trong túi ra một ngọn đèn, dâng lên rồi nói:- Chủ nhân nhà ta nghe danh Diệt Thế Chân Quân am hiểu trù thuật chi pháp. Đây là ngọn hồn đăng mà Nguyên Phục lúc nhập Ma Cốc đốt lên.

Bùi Diệp ồ lên một tiếng, cách không nhiếp ngọn hồn đăng kia vào tay ngắm nghía, rồi bảo:- Đây là một gã thể tu thắp lên hồn đăng sao? Ta nhìn giống Hồn Tu hơn thì có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
W
Windows03 Tháng ba, 2023 18:24
Khác mà bro, đoạn đầu hơi giống tý nhưng từ sau khác hẳn.
BN
Bình Nguyễn03 Tháng ba, 2023 15:44
Viết có sáng tạo tý đã không đừng đi viết theo Ta chỉ muốn an tỉnh làm người trong cẩu đạo nữa
BÌNH LUẬN FACEBOOK