Hạ Vy vừa mở mắt liền thấy gương mặt của Thiên Minh ở khoảng cách rất gần. Cô vội vàng quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Tôi… tôi không sao đâu. Thỉnh thoảng tôi mệt quá nên ngất xỉu thôi. Ngủ một giấc là khoẻ lại.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Vậy thì em ngủ đi. Hôm nay tôi nhường phòng lại cho em đấy.”
Hạ Vy ngồi bật dậy, tụt xuống giường, lấy tay chỉnh cho ga trải giường phẳng lại. Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ? Đây là phòng riêng của “chủ nợ” mà “con nợ” như cô lại nằm lăn quay như vậy thì khoản nợ kia phải tính làm sao?
Với tính cách có phần thất thường của Thiên Minh, nói không chừng việc làm nhàu ga giường của anh ngày hôm nay cũng có thể bị tính thêm tiền phạt.
Hơn nữa, mấy hôm trước Vân Anh có cho cô xem bức ảnh chụp cô và Thiên Minh ngồi trong xe ô tô tại bệnh viện Hạnh Phúc. Hiện giờ cô còn không rời đi, nhất định sẽ có tin cô qua đêm tại nhà bạn trai.
“Không. Tôi về ngay bây giờ đây.”
Thiên Minh bật cười trước phản ứng của Hạ Vy. Trong từ điển của cô gái này dường như không có chỗ cho sự yếu đuối.
Hạ Vy vừa mệt tới mức xỉu đi nhưng không dám cho bản thân mình cơ hội được nghỉ ngơi. Có lẽ cuộc sống quá khó khăn trước kia đã khiến cô gái trước mặt anh luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Như nghĩ ra điều gì, Thiên Minh khẽ nhíu mày. Anh nói:
“Em vội rời đi là sợ bị chụp lén đúng không?”
“Sợ có tin em và tôi ở cùng nhau cả đêm.”
Hạ Vy gật đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Sau này khi bản hợp đồng kia hết hiệu lực, chúng ta ai cũng có cuộc sống riêng.”
“Anh sẽ lấy vợ còn tôi cũng phải lấy chồng nữa.”
“Tôi nghĩ… tốt nhất là tránh tạo ra những tin không hay. Đừng để người tới sau phải suy nghĩ.”
Thiên Minh cười thành tiếng:
“Em và tôi ký hợp đồng chưa được một tháng vậy mà đã nghĩ tới ngày đó rồi sao?”
Dứt lời, Thiên Minh nâng cằm của Hạ Vy lên, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đừng nói với tôi là em đang để mắt tới tên Phạm Đình Vũ đấy nhé.”
Hạ Vy đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng. Cô lắp bắp:
“Phạm… Phạm Đình Vũ nào?”
Thiên Minh nhếch môi cười. Chẳng phải lúc trước cô vừa “quảng cáo” hộ cái tên Vivian đấy hay sao? Tên hắn ta chẳng phải Phạm Đình Vũ thì là gì? Chính trong báo cáo mà Kiều Linh gửi cho anh ghi rõ ràng vậy mà.
“Chẳng phải cái tay Vivian tên thật như vậy sao?”
Hạ Vy mở to hai mắt nhìn Thiên Minh. Đột nhiên anh nổi giận với cô vì cái gì chứ? Những lời cô nói đâu có sai.
“Tôi… tôi không thích anh ta.”
Thiên Minh nghe vậy liền hài lòng, nhoẻn miệng cười.
Vừa rồi khi Hạ Vy nói về chuyện hết hợp đồng, Thiên Minh có chút lo lắng. Anh tự hỏi sau hai năm, Hạ Vy có nảy sinh tình cảm với mình hay không? Liệu rằng trong trái tim của cô có chứa đựng một bóng hình nào khác?
Người ta thường nói người làm cùng nghề dễ nảy sinh tình cảm. Họ sẽ có sự thấu hiểu cho công việc của nửa kia. Hạ Vy vẫn nói luôn ngưỡng mộ Hải Phong, ắt hẳn với Đình Vũ cũng như vậy. Cộng thêm việc Đình Vũ và Hạ Vy có quen biết từ trước, nhất định sẽ kéo cô lại gần anh ta hơn.
Thiên Minh không hề muốn thấy điều đó, càng không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Lúc này, Hạ Vy đã bình tĩnh lại. Cô hỏi:
“Sao anh biết Vivian là Phạm Đình Vũ?”
Thiên Minh cười thành tiếng trước câu hỏi của Hạ Vy. Nếu nói là anh lén sai người điều tra không biết cô sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
“Vừa rồi em nói anh ta rất giỏi nên tôi lên mạng search thử trong lúc em dọn dẹp. Thấy tên thật là Đình Vũ nên tôi nhắc tới thôi.”
“Em không thích anh ta thì tốt rồi. Đừng quên trong lúc hợp đồng còn thời hạn em sẽ không được thích người khác.”
Hạ Vy thành thật nói:
“Thực ra lúc ký hợp đồng tôi không hiểu rõ điều khoản này. Giả sử tôi thích một người, thích thầm ấy. Tôi không làm lộ hợp đồng này thì sao anh lại cấm?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Con gái các em không thích thầm ai được đâu. Nhất định sẽ liếc mắt đưa tình. Tới khi đó chẳng phải tôi sẽ trở thành nạn nhân sao?”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Nạn nhân là ý gì?”
Thiên Minh giải thích:
“Báo đài lại chẳng rùm beng chuyện ca sĩ JK bị bạn gái cắm sừng ấy chứ.”
Hạ Vy gật gù. Dù sao trong lòng cô cũng chưa có ai. Chắc là hai năm nữa cũng sẽ vậy thôi.
Thiên Minh thấy sức khoẻ của Hạ Vy đã khá hơn, đối đáp với anh đâu vào đấy. Anh mỉm cười:
“Xuống nhà ăn cháo sườn bí đỏ rồi tôi chở em về.”
Hạ Vy mở to hai mắt nhìn anh:
“Vừa rồi tôi dọn dẹp, không thấy có chuông cửa. Đừng nói với tôi là anh tự nấu nha.”
Thiên Minh bật cười:
“Tôi nấu thì làm sao?”
Hạ Vy thành thật nói:
“Tôi đã đọc một bài phỏng vấn anh. Tôi thấy anh nói bản thân không giỏi chuyện bếp núc.”
Thiên Minh mỉm cười:
“Không giỏi nhưng không có nghĩa là không nấu được những món đơn giản.”
“Em ăn thử rồi hãy bình luận.”
Đột nhiên, như nhớ ra chuyện gì, Thiên Minh nở một nụ cười tươi rói.
“Em đọc những bài viết về tôi cơ à? Bắt đầu thích JK rồi sao?”
Hạ Vy bĩu môi.
“Ngoài bài hát hôm trước thì mấy bài kia thực sự hoa mắt nha.”
“Ngay cả chị Thiên Trang cũng nói trông anh như con rắn nước vậy.”
“Tôi đọc bài báo về anh là để chuẩn bị cho đợt tới cùng anh xuất hiện trước công chúng.”
“Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, bạn gái lại đứng đầu nhóm anti-fan chẳng phải rất tội nghiệp sao. Vì vậy tôi đã tìm hiểu thật nhiều thông tin về anh, học cả một vài bản hit nữa.”
Lúc này, hai mắt Hạ Vy sáng rực lên:
“Chuyện tình giữa fan cuồng và thần tượng nhất định sẽ khiến tôi ít bị ném đá.”
“Nói không chừng anh hài lòng tôi lại kiếm được nhiều tiền hơn.”
Thiên Minh lấy tay điểm nhẹ vào trán của Hạ Vy.
“Thông minh đấy.”
“Ăn cho no bụng đi rồi lấy sức tìm hiểu.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nhận bát cháo sườn bí đỏ từ tay Thiên Minh.
“Cảm ơn anh.”
Hạ Vy không khách khí mà “chén sạch” tô cháo. Không ngờ đồ của Thiên Minh nấu lại ngon tới vậy. Xem ra anh không giống như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Hạ Vy ngồi ngây người trong chốc lát rồi lấy bút và sổ ra khỏi túi xách.
Cô vẽ một chiếc bông tai bạch kim hình thoi, chính giữa được trang trí bằng đá Opal đen quý hiếm.
Người xưa nói có thực mới vực được đạo quả không sai. Hạ Vy được ăn no liền có sức sáng tạo.
Thiên Minh biết bản thân không nên làm phiền tới cô. Anh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn theo từng nét vẽ của Hạ Vy.
Một lúc sau, Hạ Vy đẩy cuốn sổ tới trước mặt Thiên Minh.
“Tặng anh đấy. Thiết kế này dành riêng cho anh.”
“Đá Opal sẽ giúp trực giác của anh trở nên nhanh nhạy, tăng cảm hứng trong công việc sáng tác.”
Hạ Vy khẽ mỉm cười. Cô thấy Thiên Minh giống như viên đá Opal đen này vậy. Mới nghe qua lại tưởng chỉ là một màu đen tuyền mà thôi nhưng thực chất đá này rất đặc biệt, nhìn sâu vào viên đá sẽ thấy có nhiều màu sắc ẩn chứa bên trong.
Thiên Minh mỉm cười. Hạ Vy nói thiếu rồi. Đá Opal còn là biểu tượng của tình yêu. Anh nói:
“Vậy sẽ làm một đôi. Chúng ta mỗi người đeo một chiếc bên tai trái.”
Danh Sách Chương: