• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người ngày đêm hành trình, rốt cục đến giao giới giữa Mạc Bắc và Yên quốc, Yến Môn Quan.

Chỉ cần qua Yến Môn Quan là hoàn toàn rời khỏi Mạc Bắc, lại càng gần Yên kinh.

Mộ Dung Nhan thấy một đường bôn ba, sợ hai người Sở, Ma thân thể chịu không nổi, liền quyết định ba người sẽ ở trong n Môn Quan nghỉ ngơi hai ngày, dù sao mình cơ bản đã thoát khỏi sự truy nã của Hung Nô Vương, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục cải trang tiếp, bởi vì thật sự có thể miễn đi không ít chuyện phiền toái, hình tượng nhìn như suy nhược của mình trước đó, lại dẫn theo hai người Sở, Ma, khẳng định sẽ làm không ít kẻ nảy lên ý đồ xấu xa.

Mộ Dung Nhan dẫn theo hai người Sở, Ma vào một khách điếm, nàng uy vũ đứng, trầm giọng hô: "Hai gian thượng phòng."

Hiển nhiên là hai người Sở, Ma một phòng, còn mình một gian phòng.

"Khách...khách quan...Hôm nay là [Khất xảo tiết]...bổn điếm chỉ còn một gian phòng..." Chưởng quỹ run run đáp.

"Ngươi đừng lừa ta." Mộ Dung Nhan vác đao đặt lên quầy.

"Là thật! Đây là sự thật! Không bằng...khách quan đi nhà khác hỏi lại xem?" Chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.

Mộ Dung Nhan nhíu mày, xoay người muốn đi.

"Thôi, một gian thì một gian, ta mệt chết được, ta không muốn đi nữa...." Sở Hạ Đề sức cùng lực kiệt nói.

Mộ Dung Nhan nhìn về phía Sở Hạ Đề, lại nhìn Ma Da Đồng cũng vẻ mặt mỏi mệt, liền đành phải nói: "Vậy thì lấy một gian đi."

"Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi khách điếm khác nhìn xem còn có phòng trống không." Mộ Dung Nhan nói với hai người Sở, Ma. Ngay khi vừa tiến phòng, hai nàng đã tê liệt ngã xuống giường.

"Đi đi, đi đi, lát nữa hẵn về, lúc xuống ngươi gọi tiểu nhị đem một ít nước ấm vào." Sở Hạ Đề vô lực phất tay với Mộ Dung Nhan, một đường này thật sự chạy vội, nàng chỉ cảm thấy xương sống, eo và lưng đau nhức, cảm giác như muốn rời ra từng mảnh.

"Biết rồi." Mộ Dung Nhan đóng cửa phòng, liền xuống lầu dặn chưởng quầy, cũng ám chỉ hắn, nếu dám nảy sinh sắc tâm gì, thì cứ chờ bị ta thiên đao vạn quả làm đồ nhắm rượu đi.

Chưởng quầy kinh sợ đáp ứng toàn bộ, hắn nghĩ, cho dù ta có ăn gan báo mật gấu cũng không dám chạm vào nữ nhân của đại gia ngài...

Một Dung Nhan gần như lật tung hơn nửa cái n Môn Quan, dĩ nhiên mọi khách điếm đều đầy ngập khách, về phần lý do, không phải chỉ là một cái [Khất xảo tiết] sao...Đây là có bao nhiêu đôi hữu tình muốn gặp gỡ ngày hôm nay chứ...Chẳng qua hoa đăng đêm nay cũng không tệ, đã lâu chưa thấy hoa đăng của Yên quốc, buổi tối có thể dẫn hai người kia cùng đi xem

Một Dung Nhan vừa nghĩ đến hoa đăng, lại nhớ đến lần thả hoa đăng nước cùng Lãnh Lam Ca nhiều năm trước, nàng nghĩ đến khi đó mình cùng Ca nhi ở bên bờ sông thân thiết triền miên, nhưng hôm nay người ở đâu?

Mộ Dung Nhan không khỏi ngửa đầu thổn thức, Ca nhi, ta sắp trở về, nàng vẫn khoẻ chứ?

Mộ Dung Nhan vẻ mặt thương cảm trở về khách điếm, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Bên trong truyền đến giọng khẩn trương của Sở Hạ Đề: "Là ai?"

"Là ta, ta có thể vào không?" Mộ Dung Nhan hỏi.

"Không được vào! Ngươi ở bên ngoài chờ! Chúng ta...chúng ta đang thay y phục." Sở Hạ Đề dồn dập nói.

"Ồ, vậy ta ở dưới lầu chờ các ngươi." Mộ Dung Nhan nói xong liền xoay người xuống lầu ngồi, chưởng quầy vội vàng chào đón, bưng trà rót nước cho nàng.

"Đại gia, thật có phúc!" Chưởng quầy vừa châm trà cho Mộ Dung Nhan, vừa nịnh nọt cười nói.

"Cái gì mà có phúc?" Mộ Dung Nhan khó hiểu hỏi.

"Có thể lấy được hai vị kiều thê như thế, chẳng lẽ không phải có phúc sao?" Chưởng quầy cười càng ẩn ý.

"Ngươi đừng nói lung tung, các nàng là muội muội của ta, cũng không phải thê tử." Mộ Dung Nhan nhíu mày.

"Muội muội? Ta thấy không giống...lại nói, nào có ai ngủ cùng một gian phòng với muội muội..." Thật ra Chưởng quầy muốn hỏi kinh nghiệm của Mộ Dung Nhan, hắn thấy một người tướng mạo hung ác như Mộ Dung Nhan cũng có thể có hai vị mỹ nhân làm bạn, mình không có lý do gì đến tuổi 30 rồi mà còn độc thân.

"Nếu ngươi còn nói nhiều nữa, cẩn thận ta cắt bỏ đầu lưỡi của ngươi." Cuối cùng Mộ Dung Nhan không kiên nhẫn, trích dẫn danh ngôn của Sở Hạ Đề.

"Dạ dạ dạ!" Chưởng quầy sợ tới mức lập tức rời xa Mộ Dung Nhan.

Khi Mộ Dung Nhan cùng chưởng quầy nói chuyện, hai người Sở, Ma cũng xuống lầu, hai người đã thay phục sức của Yên quốc, một người xinh đẹp linh động, một lại ôn nhu đáng yêu, làm cho không ít nam tử trẻ tuổi chung quanh đều đứng dậy muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng sau khi thấy Mộ Dung Nhan đứng lên, đều từng người an phận ngồi trở về.

"Thế nào? Bổn tiểu thư mặc phục sức của Yên quốc các ngươi cũng xinh đẹp đấy chứ?" Sở Hạ Đề nháy mắt hỏi Mộ Dung Nhan.

"Ngươi...nào có ai lại tự khen mình xinh đẹp..." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương của mình, nàng dừng một chút, khẽ cười nói: "Chỉ có thể nói, không đến mức làm mất thể diện của ta."

"Xuỳ, bộ dáng hiện nay của ngươi, ngươi còn tưởng mình rất tuấn tú sao?" Sở Hạ Đề thấp giọng mỉa mai.

Mộ Dung Nhan không để ý chút nào, nói với Ma Da Đồng: "Biểu muội, bộ y phục này của ngươi đẹp lắm....Càng thấy giống mẫu phi của ta..." Dù sao trong ấn tượng của Mộ Dung Nhan, Ma Ny Lan vẫn đều mặc y sam của Yên quốc chứ không phải Lâu Lan, cho nên hôm nay sau khi nàng thấy Ma Da Đồng liền nhịn không được nói ra.

Ma Da Đồng nghe Mộ Dung Nhan khen mình, mặt hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhẹ giọng nói cảm ơn.

Sở Hạ Đề thấy Mộ Dung Nhan không chịu khen mình, ngược lại đi khen Ma Da Đồng, lập tức liền tiến lên hung hăng dẫm vào chân Mộ Dung Nhan, vừa đạp vừa dường như không có việc gì nói: "Ta sắp chết đói rồi, Yên quốc các ngươi có đồ ăn ngon gì, ngươi mau dẫn chúng ta đi ăn đi."

"Ta sẽ! Ta sẽ dẫn! Muội muội ngoan, ngươi mau nhấc chân lên!" Mộ Dung Nhan nghe răng trợn mắt nói.

"Phì, ai là muội muội ngươi." Sở Hạ Đề oán hận nói, nhẹ nhàng dời chân đi.

Đợi ba người Mộ Dung Nhan đi rồi, ai nấy trong khách điếm đều lắc đầu thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là hai đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Mộ Dung Nhan đưa hai người Sở, Ma đến tửu lầu Tinh Mãn Lâu lớn nhất ở n Môn Quan.

Thời điểm vào tửu lâu, Mộ Dung Nhan liền phát giác một bàn bốn người ở bàn phía Tây nhìn mình rồi khe khẽ bàn luận gì đó, xem ra đều là những người biết võ công. Mộ Dung Nhan cũng không muốn chọc phiền toái, vừa định cùng hai người Sở, Ma nói đổi nơi khác ăn, không ngờ Sở Hạ Đề đã ngồi xuống trước.

Mộ Dung Nhan cũng đành phải ngồi cùng, gọi một bàn món ngon, nhưng sau lưng vẫn không được tự nhiên, nàng biết người ngồi bàn kia vẫn còn đang nhìn mình.

Qua không lâu, có một người trong số bốn người đứng dậy, đi về phía bàn mình, vẻ mặt Mộ Dung Nhan đề phòng, nắm chặt bội đao bên hông.

Chỉ thấy người này trường mi tuấn mục, ngũ quan rõ ràng, nhìn như không giống kẻ xấu.

Trong thời gian ngắn, Mộ Dung Nhan không biết người này tới tìm mình là muốn làm gì.

Người nọ nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi là 'Ác đao' Mã Khuê?"

Mộ Dung Nhan sửng sốt, Mã Khuê đã bị mình đánh chết nhiều năm trước, vì cái gì lại hỏi như vậy?

Người nọ thấy Mộ Dung Nhan vừa nghe đến tên Mã Khuê, vẻ mặt thoáng biến sắc, lại im lặng không nói liền tưởng nàng cam chịu, lập tức phẫn nộ quát: "Ác tặc! Chịu chết đi!" Nói xong liền rút bảo kiếm bên hông ra đâm về phía Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan vội vàng rút đao ra chắn, hét lớn: "Ta không phải Mã Khuê, ngươi nhận lầm người rồi!"

Người nọ thấy Mộ Dung Nhan cũng dùng đao, lại thấy nàng bộ dáng hung thần ác sát như thế, hai cô nương kia nhất định cũng là bị bắt cóc, làm sao chịu tin, các chiêu kiếm càng trở nên hung mãnh.

Sở Hạ Đề thấy người nọ đột nhiên kêu Mộ Dung Nhan là ác tặc, còn rút kiếm đâm về phía nàng, vừa định đứng lên quát lớn người nọ vì cái gì không phân biệt tốt xấu lại đi đánh người, đầu vai của mình đã bị người đè lại, chỉ thấy có ba người đứng phía sau mình và Ma Da Đồng, nhẹ giọng nói: "Hai vị cô nương không phải sợ, chúng ta là [Yên sơn tứ hiệp], chắc chắn sẽ diệt trừ tên ác tặc này, cứu nhị vị cô nương ra."

"Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì." Sở Hạ Đề hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, chẳng qua nàng thấy thân thủ người nọ đánh không lại Mộ Dung Nhan, liền nói: "Các ngươi nhận sai người rồi, mau bảo bằng hữu của ngươi dừng tay lại, hắn đánh không lại nàng."

"Biểu ca...Hắn không phải ác tặc." Ma Da Đồng cũng khẩn trương nói.

Ba người không khỏi cảm thấy kỳ quái, hai vị cô nương mỹ mạo này vì cái gì phải nói đỡ cho kẻ xấu xa tướng mạo hung ác này, cho dù hắn không phải Mã Khuê thì cũng nhất định là loại cùng hung cực ác.

Nhưng đúng như lời cô nương này nói, mới trong chốc lát, Mộ Dung Nhan đã đánh bại người nọ, đến không chống đỡ được.

Một người lớn tuổi nhất trong số ba người lên tiếng: "Tam đệ, ngươi đi lên giúp Tứ đệ đi."

"Được." Nói rồi, một nam tử sắc mặt lạnh lùng rút ra một cây trượng bằng huyền thiết sau lưng ra, nhảy đến đằng sau Mộ Dung Nhan, cùng tên Tứ đệ kia tiền hậu giáp kích Mộ Dung Nhan.

"Ta không phải Mã Khuê! Mã Khuê đã bị ta tự tay đánh chết!" Mộ Dung Nhan lại kêu to giải thích.

"Hừ, trên thế gian nào có chuyện trùng hợp như thế chứ!" Vị Tam đệ kia lạnh lùng nói, côn sắt trên tay đánh về phía Mộ Dung Nhan.

Lúc này Mộ Dung Nhan không hiểu thế nào lại tự dưng bị hai người giáp công, lại không hề nghe mình giải thích, trong lòng căm tức, mình lại dùng đao cũng cực kỳ không thuận tay, trong thời gian ngắn, bị côn sắt của Tam đệ kia đánh trúng vài lần.

Sở Hạ Đề nóng nảy, rút ra kiếm bạc bên hông, vọt lên, quát với Tam đệ kia: "Ngươi dựa vào gì mà đánh nàng?"

Tam đệ kia sửng sốt, chẳng lẽ mình thực sự nhận sai người?

Thoáng sững sờ, Mộ Dung Nhan đánh một chưởng vào giữa ngực hắn, mạnh mẽ đánh văng trường côn trong tay hắn ra.

Tam đệ kia té xuống mặt đất, điên cuồng phun mấy búng máu tươi.

Hai người kia vội vàng nâng Tam đệ dậy, trong đó có một người thanh niên để hai chòm râu, nhìn qua giống một vị thư sinh, thất vọng chỉ vào Sở Hạ Đề quát: "Cô nương này! Sao ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Vì sao phải giúp đỡ một kẻ ác?!"

"Phi, các ngươi vô duyên vô cớ đánh người, mới là kẻ ác!" Sở Hạ Đề phản bác.

Mộ Dung Nhan ném đao trong tay đi, nhặt trường côn của Tam đệ lên, cả giận nói: "Ta và các ngươi không oán không cừu, các ngươi lại hết lần này tới lần khác ép buộc, bốn người các ngươi cùng lên đi, ta cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Dương gia thương pháp!"

"A phi! Chỉ bằng kẻ đại gian đại ác như ngươi mà cũng xứng với Dương gia thương?!" Vị thanh niên nhìn qua hào hoa phong nhã kia bỗng nhiên nổi giận, rút ra một chiếc thiết phiến (quạt sắt) đánh tới Mộ Dung Nhan.

"Hừ, để cho các ngươi mở rộng tầm mắt!" Mộ Dung Nhan lấy côn thay thương, vung lên theo thế cầm thương, đâm thẳng về phía ngực người nọ, chỉ một chiêu mà hất bay thiết phiến trong tay kẻ đó.

"Nhị đệ, ngươi không phải đối thủ của hắn!" Vị nam tử trung niên kia vung thiết trượng trong tay lên, chặn lại công kích của Mộ Dung Nhan, lại duỗi một tay ra kéo Nhị đệ ra phía sau mình.

Khoảnh khắc côn bổng trong tay Mộ Dung Nhan cùng thiết trượng trong tay gã trung niên kia đụng vào nhau, không khỏi cảm thấy tay run lên, suýt nữa tuột tay, nàng thầm nghĩ, nội lực của người này thật mạnh.

Nhưng Mộ Dung Nhan không sợ mà ngược lại càng giận, dùng hết mười thành nội lực, đem bảy mươi hai chiêu Dương gia thương pháp đánh uy vũ, thế không thể đỡ.

Mà trung niên nhân kia ngay từ đầu vẻ mặt khiếp sợ, đến sau đó vẻ mặt mang ý cười, hắn bỗng nhiên nhảy về phía sau mấy bước xa, nói với Mộ Dung Nhan: "Không cần đánh! Là chúng ta đắc tội!"

Hắn xoay người nói với ba người kia: "Các huynh đệ, là chúng ta nhận sai người!"

Nhị đệ kia vẻ mặt không thể tin được, hắn thì thào lẩm bẩm: "Không có khả năng....sao có thể?"

"Vị huynh đài này, vừa rồi tưởng lầm ngươi là kẻ xấu, thật thất kính!" Trung niên nhân kia ôm quyền nói: "Tại hạ Yên sơn Tiết Nghĩa."

Mộ Dung Nhan vốn không phải người trong giang hồ, lại rời đi Trung Nguyên mấy năm, tất nhiên là không biết đại danh của vị Yên sơn Tiết Nghĩa này.

Yên sơn Tiết Nghĩa, cũng có danh xưng là "Đoạt mệnh trượng Tiết Nghĩa", là người đứng đầu trong "Yên sơn tứ hiệp."

Vài năm qua triều đình náo động, ngoài có chiến tranh, trong có cung đấu, quan viên đấu đá, thiên tai không ngừng, một số nơi trong Yên quốc đã có vài cỗ thế lực giang hồ nhân thời thế mà nổi dậy mang danh thay triều đình thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà trong đó Yên sơn Tiết Nghĩa chính là người nổi bật nhất, thật sự có thể nói là một vị đại hiệp khách, vì nước vì dân.

Vừa rồi tứ hiệp thấy Mộ Dung Nhan mang theo hai người Sở Ma, nhìn bên ngoài hắn cực kì giống tên "Ác đao Mã Khuê" mất tích mất năm trước, nghĩ hẳn là hắn chạy đến Yên Môn quan làm xằng làm bậy, thế nên mới ra tay.

Mặc dù Mộ Dung Nhan thấy Tiếu Nghĩa xin lỗi mình, nhưng tự dưng bị hiểu lầm trong lòng vẫn thực sự không thoải mái, lạnh lùng liếc Tiết Nghĩa một cái, ném trường côn trong tay, dẫn hai người Sở, Ma muốn rời đi.

"Khoan đã, vị huynh đài này!" Tiết Nghĩa vừa thấy Mộ Dung Nhan muốn đi, vội vàng gọi lại.

"Thế nào, còn muốn đánh với ta một trận mới cho ta đi sao?" Mộ Dung Nhan trợn mắt nói.

"Mới vừa rồi do huynh đệ chúng ta sai, không bằng Tiết mỗ làm chủ, thỉnh huynh đài ăn một bữa, uống chén rượu, xem như chúng ta nhận lỗi, thế nào?" Tiết Nghĩa khiêm tốn hữu lễ ôm quyền nói.

Mộ Dung Nhan thấy Tiết Nghĩa lại xin lỗi, nếu mình còn không cảm kích, không khỏi có điểm hẹp hòi, liền quay đầu nói: "Vậy được rồi."

Tứ hiệp chọn một chỗ tốt, gọi mấy vò rượu mạnh ngon nhất.

Tiết nghĩa tự mình rót rượu cho Mộ Dung Nhan, nói với ba người bên mình: "Chúng ta đắc tội với vị thiếu hiệp này, các ngươi theo huynh trưởng cùng kính vị thiếp hiệp này đi."

Ba người kia cũng không tình nguyện cầm lấy chén, theo Tiết Nghĩa cùng ngửa đầu uống chén rượu này.

Mộ Dung Nhan uống tượng trưng một ngụm, rồi để xuống.

Sở Hạ Đề lại nói: "Để ta nếm thử rượu của Yên quốc các ngươi." Xong trực tiếp đoạt lấy bát của Mộ Dung Nhan, nhưng chỉ uống một ngụm còn lập tức bị thứ rượu mạnh này làm cho nghẹn ngào ho khan, khuôn mặt sặc đến đỏ bừng.

"Ha ha ha ha, rượu này còn mạnh hơn rượu sữa ngựa của Mạc Bắc các ngươi!" Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng Sở Hạ Đề bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, cuối cùng bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.

Mộ Dung Nhan chưa phát giác bởi vì sớm chiều ở chung với Sở Hạ Đề ba năm, hơn nữa nàng ấy sớm biết được thân phận chân chính của mình, nên cũng không để ý chuyện nam nữ khác biệt, một vài động tác của mình với nàng ấy đã theo bản năng thân mật khăng khít.

Tứ hiệp thấy hành vi cử chỉ hai người thân mật tự nhiên như thế, không khỏi cùng tấm tắc nghĩ lạ, vị thiếu hiệp có tướng mạo hung ác này hẳn có chỗ hơn người, mới có thể cưới được một vị kiều thê thế này, cũng không biết vị thiếu nữ an tĩnh kia lại là người nào của thiếu hiệp này?

"Hoá ra thiếu hiệp cưới một vị cô nương Hung Nô làm vợ." Tiết Nghĩa nói, hắn nghe được đối thoại của hai người, liền biết vị thiếu nữ mỹ diễm này không phải người nước Yên mà là người Hung Nô ở Mạc Bắc.

Mộ Dung Nhan sắc mặt quẫn bách, lại không giải thích gì, chỉ nhàn nhạt nói, "Ta chưa cưới vợ."

Sở Hạ Đề hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhan, cũng nói, "Ta cũng chưa gả chồng."

Tiết Nghĩa thấy hai người như vậy, thì lại cho rằng đôi tiểu phu thê giận dỗi, lập tức hơi hơi mỉm cười, hỏi, "Tiết mỗ chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của thiếu hiệp?"

"Tại hạ Mộ Ngạn." Mộ Dung Nhan nhàn nhạt nói.

"Mộ huynh đệ, vị này chính là nhị đệ của ta, ta là quân sư của Yên Sơn, Dương Đại Hữu. Vị này chính là Tam đệ của ta, nhân xưng tiểu phi long Sử Phong, con cháu của Cửu văn long Sử Tiến. Vị này chính là Tứ đệ của ta, Chúc Viễn Sơn, từ nhỏ đi theo ta vào nam ra bắc, hành hiệp trượng nghĩa, tính tình có hơi nóng nảy, vừa rồi không hỏi rõ ràng đã động thủ với Mộ huynh đệ, thật sự xin lỗi." Tiết Nghĩa chỉ vào từng người giới thiệu với Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm thanh niên có hai chòm râu, đột nhiên hỏi, "Ngươi tên gì?"

"Dương Đại Hữu." Thanh niên nói, hắn cũng không rõ, vì sao Mộ Dung Nhan lại biết Dương Gia Thương pháp.

"Dương Đại Vi là gì của ngươi?" Mộ Dung Nhan hỏi.

Dương Đại Vi vừa nghe đến cái tên này, lập tức đứng lên, run giọng hỏi, "Ngươi.. Ngươi biết đệ đệ ta?"

Mộ Dung Nhan cũng đứng lên, hỏi, "Ngươi thật sự là huynh trưởng của Dương đại ca? Vậy vì sao ngươi không dùng Dương Gia Thương pháp?"

Dương Đại Hữu thở dài, nói, "Ta cùng Đại Vi một người thiện văn, một người thiện võ, ta không có thiên phú tập võ, học không được Dương Gia Thương pháp, chỉ có Đại Vi học được toàn bộ, đáng tiếc hắn chết trận sa trường... Hắn không cưới vợ sinh con, ta còn tưởng rằng Dương Gia Thương pháp sẽ thất truyền từ đây, ngươi.. Ngươi sao lại học được 72 lộ Dương Gia Thương pháp?"

"Đúng là do Dương đại ca dạy ta!" Mộ Dung Nhan tưởng tượng đến Dương Đại Vi vì mình mà chết, hốc mắt không khỏi đỏ bừng.

"Nhưng Dương Gia Thương pháp không được truyền ra ngoài, ngươi nhất định đối với đệ đệ ta mà nói là người rất quan trọng phải không?" Dương Đại Vi nhìn Mộ Dung Nhan nhắc tới đệ đệ mà hốc mắt đều đỏ lên, câu nào cũng nhắc Dương đại ca, lập tức có cảm giác rất thân thiết với Mộ Dung Nhan.

"Ta.. Ta.. do ta hại hắn, nếu không phải vì cứu ta, hắn cũng sẽ không chết..." Mộ Dung Nhan hồi tưởng một màn lúc Dương Đại Vi qua, nước mắt nghẹn ngào ướt đầy vạt áo.

Tứ hiệp vừa thấy Mộ Dung Nhan trông như hán tử hung ác tục tằn mà lại lã chã rơi lệ như vậy, xem ra cũng là người có cá tính, không khỏi lại thêm vài phần hảo cảm.

Dương Đại Hữu nói, "Đệ đệ của ta trung hậu thành thật, làm người ngay thẳng, ngươi đã là người mà hắn không tiếc tánh mạng để cứu,  vậy ngươi về sau cũng là  huynh đệ của Dương Đại Hữu!"

Lúc này, Chúc Viễn  cũng bưng lên một chén rượu, hắn nói, "Mộ huynh đệ, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, ngươi là người tốt, ta trách oan ngươi, ta tự phạt ba chén, tạ tội với ngươi!" Nói xong, liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo lại liền đổ hai chén, cũng tất cả đều một ngụm cạn hết.

Mộ Dung Nhan thấy Chúc Viễn Sơn hào khí như thế, lập tức cơn giận đều tiêu, chỉ cảm thấy bốn người này thật sự rất có hiệp khí, nàng nói giỡn, "Cũng không thể hoàn toàn trách Chúc huynh, chỉ đổ thừa tại hạ lớn lên rất giống ác nhân, ha ha ha ha!"

"Lời này sai rồi, thế gian có rất nhiều kẻ mặt người dạ thú, có cá tính giống Mộ huynh đệ như vậy mới là huynh đệ tốt, đáng giá thâm giao, ngươi cùng bốn huynh đệ chúng ta thật sự không đánh không quen, nếu là Mộ huynh đệ không ngại thì cùng ta bốn chúng ta kết bái huynh đệ đi?" Dương Đại Hữu chân thành nói.

Mộ Dung Nhan vừa nghe, trong lòng do dự, nàng suy tư, bốn người này đối đãi với mình thiệt tình thành ý như thế, nhưng mình không nói đến tướng mạo, ngay cả tên đềugiả, như thế kết bái không khỏi quá không tôn trọng người.

Tiết Nghĩa thấy Mộ Dung Nhan đột nhiên trầm mặc không nói, trong lòng biết nhất định có chỗ khó xử, không tiện kết bái, liền nói, "Việc kết bái cần bàn bạc kỹ hơn, tối nay huynh đệ chúng ta phải hảo hảo bồi Mộ huynh đệ uống rượu, không say không về! "

Mộ Dung Nhan vốn tửu lượng không mạnh, rượu mạnh như thế, bị tứ hiệp thay phiên mời không bao lâu, liền say ngã trái ngã phải, nếu không phải được Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng tay mắt lanh lẹ đỡ, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa là chảy từ trên ghế xuống xuống dưới.

Nhưng tứ hiệp lại vẫn không uống đến thống khoái, như cũ không chịu buông tha Mộ Dung Nhan, cuối cùng Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng không có biện pháp, cũng thay Mộ Dung Nhan chắn vài chén rượu.

Mộ Dung Nhan hoàn toàn không nhớ rõ ngày đó buổi tối  mình cùng Sở, Ma hai người là lên giường ngủ bằng cách nào, nhưng tình cảnh buổi sáng khi tỉnh lại làm nàng sợ tới mức trong nháy mắt tỉnh tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Chính mình thế nhưng ôm Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng hai người cùng nhau nằm ở trên giường, đây là có chuyện gì?!

Mộ Dung Nhan cuống quít rút về cánh tay đang ôm hai người của mình, trực tiếp nhảy xuống giường.

Vừa cử động, cũng đánh thức hai người Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng, hai nàng một mảnh mờ mịt nhìn Mộ Dung Nhan đang kinh hoảng thất thố, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi làm sao vậy, biểu ca?" Ma Da Đồng xoa mắt buồn ngủ, khó hiểu hỏi Mộ Dung Nhan.

"Không.. Không có việc gì.." Mộ Dung Nhan đầy mặt đỏ bừng, quay đầu, lắp bắp nói, "Các ngươi.. Mau mặc tốt y phục.."

Sở, Ma hai người cúi đầu vừa thấy, mới phát hiện y phục vốn có của mình không chỉnh tề, đai lưng đều lỏng.

"Mộ Dung Nhan, ngươi đã làm gì?!" Sở Hạ Đề cuống quít kéo chặt vạt áo, vừa thẹn vừa giận nhìn qua Mộ Dung Nhan.

Còn Ma Da Đồng xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống mặt đất, làm sao chuyện hoang đường như thế lại xảy ra trên người mình...

"Ta không biết nhé... Ta không làm gì cả! Ta thề!" mặc dù Mộ Dung Nhan hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết mình khẳng định không làm gì có lỗi với hai nàng.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, sau đó giọng của Dương Đại Hữu truyền đến, "Mộ huynh đệ cùng hai vị phu nhân nghỉ ngơi tốt chứ?"

Mộ Dung Nhan nghe vậy, một tay liền kéo cửa ra, tay còn lại giữ cửa đóng lại, nổi giận đùng đùng hét lên với Dương Đại Hữu, "Ai nói với ngươi hai nàng là phu nhân của ta?! Tối qua ngươi đã làm cái gì?!"

"Ta.. Ta không làm gì cả nha, các ngươi uống say, các huynh đệ cũng không biết các ngươi ở chỗ nào, cho nên liền đưa các ngươi về Yên Sơn, đưa các ngươi vào một phòng xong, chúng ta cũng về phòng nghỉ ngơi..." Dương Đại Hữu không hiểu tại sao Mộ Dung Nhan mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.

"Ôi, rượu vào hỏng việc! Vì sao ngươi không đem chúng ta tách nhau ra ngủ?!" Mộ Dung Nhan ảo não nói.

"Ha ha, cái này không phải do chúng ta, Dương phu nhân cũng muốn ngủ với hai vị phu nhân, ai ngờ hai vị phu nhân này ôm chặt lấy Mộ huynh đệ, tách cũng không tách ra được, chúng ta chỉ đành từ bỏ." Dương Đại Hữu cười mờ ám, đừng nói đến hắn, ngay cả vợ hắn đêm qua cũng cảm thấy không thể tin được, không biết diện mạo Mộ Dung Nhan đến cùng là như thế nào lại khiến hai vị cô nương kia cảm mến.

Mộ Dung Nhan nghe xong biết không phải mình chủ động khinh bạc hai nàng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, nàng liền biết, phẩm rượu của nàng từ trước đến nay rất tốt...

"Mộ huynh đệ, nếu là hai vị phu nhân đều đã thức dậy, có thể xuống dưới dùng bữa sáng rồi." Dương Đại Hữu nói.

"Ừm, ta vào xem xem, lập tức đến ngay." Mộ Dung Nhan trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền quay người đẩy cửa vào, cũng quên luôn đính chính sự thật với Dương Đại Hữu việc hai nàng không phải là phu nhân của mình.

"Nghe rõ rồi phải không, rõ ràng là đêm qua hai người chiếm tiện nghi của ta, lần này ta sẽ bỏ qua, không cho phép có lần sau." Mộ Dung Nhan nghiêm mặt nói.

"Ngươi... Ngươi..." Sở Hạ Đề tức giận, hung hăng đạp nàng một cái, liền đẩy cửa đi xuống lầu.

Ma Da Đồng cúi đầu, không nói một lời, lúc lướt qua Mộ Dung Nhan, cũng hung hăng đạp cái chân còn lại của nàng, liền cùng Sở Hạ Đề xuống lầu.

"Ai da...." Mộ Dung Nhan đau đớn kêu lên, trong lòng không khỏi hét, ta vô tội! Ta vô tội!

Lúc Mộ Dung Nhan đi xuống lầu, phát hiện trên bàn cơm trừ Yên Sơn Tứ Hiệp, còn có mấy vị nữ quyến và hài tử cũng có mặt.

Nhìn thấy mình đi xuống, các vị nữ quyến rõ ràng thần sắc đều cứng đờ, xem chừng là bị dung mạo của mình hù dọa.

"Khụ khụ, chào buổi sáng các vị.. Sớm a.." Mộ Dung Nhan nhếch miệng cười nói, muốn thân thiết chào hỏi, lấy lại cho mình một chút hình tượng.

Lại không nghĩ rằng có nữ hài năm sáu tuổi nhìn thấy nụ cười này của mình, nước mắt đã tràn đầy trong hốc mắt.

"Đình nhi, đừng sợ, vị thúc thúc này không phải người xấu." Dương Đại Hữu vội vàng vuốt trán an ủi nữ nhi của mình.

"Ha ha ha ha!" Sở Hạ Đề cười đến cong lưng, cảm thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Ma Da Đồng cũng che miệng khẽ nở nụ cười, thầm nghĩ, biểu ca ngươi đây là đáng đời, tự làm tự chịu!

Mộ Dung Nhan thở dài một hơi, đi một vòng quanh bàn ăn, lại phát hiện sao không có chỗ cho mình ngồi, liền nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn qua Yên Sơn tứ hiệp.

"Khụ khụ, Mộ huynh đệ à, hai vị phu nhân của ngươi nói, không cần để chỗ cho ngươi, ngươi đặc biệt thích đứng để ăn cơm..." Chúc Viễn Sơn đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan.

"Các nàng không phải phu nhân của ta!" Mộ Dung Nhan tức giận nói, hai gia hỏa này rõ ràng chính là trần trụi, trắng trợn trả thù.

"Mộ huynh đệ, ngươi đây chính là không đúng, giận dỗi thì giận dỗi, lời nói đại trượng phu làm tổn thương người khác này, cũng không thể nói." Tiết Nghĩa lên tiếng nói.

"Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ là không cho ngươi ngồi thôi sao, đến mức ngay cả phu nhân của mình đều không nhận nữa à." Dương Đại Hữu cũng xen vào nói.

Mấy vị nữ quyến ở đây tất cả đều dùng ánh mắt khiển trách lên án Mộ Dung Nhan, ánh mắt kia giống như đang nói, ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem lại mình, người ta còn không có ghét bỏ ngươi, ngươi còn dám ghét bỏ người ta.

Mộ Dung Nhan bất lực lắc đầu, cảm thấy đã không có cách nào giải thích với đám người này nữa, nàng khẽ thở dài, "Thật sự sợ các ngươi, ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi ăn đi."

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan rời đi, Sở Hạ Đề thì thào nói với Ma Da Đồng, "Tên đầu gỗ này lại dở thói tính khí Hoàng tử thối của mình ra, thật là nhỏ mọn."

Ma Da Đồng cười không nói, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Dung Nhan. ngôn tình tổng tài

"Hai vị em dâu, mau mau dùng bữa! Mộ huynh đệ tính khí còn rất lớn, các ngươi chịu ủy khuất rồi!" Dương Đại Hữu ân cần nói với hai người.

Nghe được Dương Đại Hữu gọi mình là em dâu, hai người đều không phản bác, Sở Hạ Đề là bởi vì lười giải thích, hơn nữa lúc đầu nàng vốn cũng thích Mộ Dung Nhan, cho nên không ngần ngại chút nào; còn Ma Da Đồng nhìn Sở Hạ Đề không giải thích, nàng vốn là tính tình ngại ngùng, cũng liền không có ý tứ một mình giải thích, liền kệ bọn hắn gọi.

"Cái tính khí này của nàng, các ngươi không cần quan tâm đến nàng." Sở Hạ Đề thản nhiên nói.

"Ha ha, không biết Mộ huynh đệ cùng hai vị em dâu lần này tới Yến Môn Quan có chuyện gì?" Tiết Nghĩa bỗng nhiên mỉm cười hỏi.

"Chúng ta chỉ là nghỉ ngơi hai ngày thôi, chẳng mấy chốc sẽ đi." Sở Hạ Đề trả lời.

"Hả? Các ngươi muốn đi đâu?"

"Đi Yên Kinh."

"Yên Kinh tuy là đô thành của Đại Yên ta, nhưng hai năm này cũng không ổn định, không biết các ngươi đến đó có chuyện gì?"

Sở Hạ Đề nhíu mày, sau đó nói, "Ta không biết, chờ nàng trở lại, chính các ngươi hỏi nàng đi."

Nàng không muốn nói, là Mộ Dung Nhan vì muốn tìm thê tử chân chính của mình, mới về Yên kinh.

"Không phải sao, bây giờ Yên Kinh rất loạn, chưa nói dân chúng đang chịu đựng thiên tai, nghe nói trong Tử Cấm Thành, Hoàng Đế bệnh nặng, Thái tử bị phế, Tam hoàng tử bị lưu đày, Ngũ hoàng tử bị cầm tù, cũng loạn thành một mớ hỗn độn." Chúc Viễn Sơn nói, thời gian trước hắn mới từ Yên Kinh làm việc trở về.

Hai người Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng vừa nghe đến Chúc Viễn Sơn nói tới 'Hoàng Đế bệnh nặng, Thái tử bị phế, Tam hoàng tử bị lưu đày, Ngũ hoàng tử bị cầm tù', trong lòng không khỏi cả kinh, cũng không biết nếu như Mộ Dung Nhan nghe đến mấy câu này, sẽ cảm thấy thế nào.

"Haiz, như vậy xem ra, hiện giờ tranh ngôi vị Hoàng đế, chỉ còn lại Sở vương cùng Tề vương..." Tiết Nghĩa nói.

"Hầu hết dân chúng Yên kinh hi vọng Tề vương điện hạ có thể kế thừa ngai vàng, đừng nói Tề vương điện hạ tự mình chiêu hiền đãi sĩ, tâm tính nhân hậu, ngay cả Tề vương phi cũng tâm địa Bồ Tát, năm ngoái Yên Kinh đại hạn, Tề vương phi nương nương đích thân túc trực trên đầu đường Yên Kinh trong nhiều ngày đêm để cứu trợ dân chúng di dời, còn để Tề vương điện hạ đem Tề Vương Phủ ra làm nơi trú ẩn, loại tác phong này, mới thật sự là mẫu nghi thiên hạ!" Chúc Viễn Sơn không khỏi thở dài, dừng một chút, nói tiếp, "Mà lại nghe người ta nói, Tề vương phi nương nương này dáng dấp cũng khuynh quốc tuyệt trần, có thể so với tiên tử! Aish, nếu có thể có cơ hội, xa xa nhìn thấy một lần, vậy cũng không uổng công đời này nha..."

Lúc này, Dương Đại Hữu chỉ vào Chúc Viễn Sơn, ha ha cười nói, "Tiểu tử ngươi thật sự là không muốn sống, ngay cả Tề vương phi cũng dám đánh chủ ý, ta xem ngươi chỉ là nghe người ta đồn, liền tin là thật, mới đem nàng thổi phồng đến mức thần kỳ như thế."

"Nhị ca! Là sự thật!" Chúc Sơn Viễn sắc mặt liền đỏ bừng, lập tức phản bác.

"Ha ha, Tứ đệ nói tới vị Tề vương phi kia, ngược lại nói không sai, Tiết mỗ mấy năm trước có duyên cùng thừa tướng Lãnh đại nhân từng gặp mặt một lần, trùng hợp may mắn ở Lãnh phủ gặp được vị Tề vương phi này, có điều khi đó nàng chỉ là một thiếu nữ đậu khấu*, nhưng đã là một mỹ nhân thuần chất." Tiết Nghĩa nhớ lại đáp, hắn sờ lấy cằm, trầm ngâm một lát, lại nói, "Có điều Tề vương phi này lúc đầu vốn không phải là Tề vương phi, nếu như vị Thất hoàng tử kia không tử trận nơi chiến trường, nàng nên gả cho Thất điện hạ mới đúng... đương nhiên vẫn là gả cho Tề vương có thể hưởng phúc..."

(* thiếu nữ đâụ khấu: đậu khấu niên hoa chỉ lứa tuổi dậy thì của phái nữ)

Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang rung động, vang vọng đều là câu kia của Tiết Nghĩa  'Nếu như vị Thất hoàng tử kia không tử trận nơi chiến trường, nàng nên gả cho Thất điện hạ mới đúng', câu sau Tiết Nghĩa nói cái gì, hoàn toàn không nghe lọt tai.

Mà Ma Da Đồng mặt đầy chấn kinh, trong lòng dâng lên nỗi buồn chua xót khổ sở không nói lên lời.

"Nàng.. Nàng tên gọi là gì?" Sở Hạ Đề đứng lên, sắc mặt tái nhợt mà hỏi.

"Nàng? Em dâu là hỏi vị Tề vương phi kia sao? Ta phải ngẫm lại..." Tiết Nghĩa sờ sờ cằm, cẩn thận nghĩ lại, "Tựa như là gọi Lãnh.. Lãnh.. Lam Ca, đúng, chính là Lãnh Lam Ca!"

Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, liền ngã ngồi tại chỗ, quả nhiên là nàng... Quả nhiên là nàng...

Khúc ca mà Mộ Dung Nhan đọc kia, quả nhiên là nàng...

"Em dâu, ngươi không sao chứ?" Tiết Nghĩa nhìn qua Sở Hạ Đề đột nhiên hồn bay phách lạc, không hiểu hỏi.

"Làm sao vậy?" Lúc này, Mộ Dung Nhan từ bên ngoài bước vào, nàng nhìn qua thần sắc không đúng của Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng, không hiểu hỏi.

"Mộ huynh đệ, ngươi trở lại rồi, ta cũng không biết em dâu làm sao vậy, chúng ta vừa rồi chỉ là nói tới..." Tiết Nghĩa nói.

"A!" Sở Hạ Đề đột nhiên hét to một tiếng, cắt ngang lời nói của Tiết Nghĩa, sau đó che lấy lồng ngực của mình, thần sắc đau đớn ngã nhào trên đất.

Mộ Dung Nhan vội vàng bước nhanh đến, ôm lấy Sở Hạ Đề, vội la lên, "Ngươi.. Ngươi làm sao vậy?"

"Đưa ta.. về phòng." Sở Hạ Đề níu lấy vạt áo Mộ Dung Nhan, suy yếu nói.

Mộ Dung Nhan vội vàng ôm ngang nàng lên, chạy lên lầu.

Mộ Dung Nhan đem Sở Hạ Đề nhẹ nhàng đặt lên giường, nhìn lông mày nàng nhíu chặt, liền nói, "Ta đi tìm đại phu."

Sở Hạ Đề vội vàng túm lấy ống tay áo của Mộ Dung Nhan, vội vàng nói, "Đừng đi!"

Mộ Dung Nhan nhìn Sở Hạ Đề bằng ánh mắt khó hiểu, luôn cảm thấy trong mắt của nàng mang nhiều cảm xúc, nhưng lại nhìn không thấu.

"Ngươi liền ở lại với ta là được." Sở Hạ Đề nhẹ nói, giọng điệu rất kiên trì.

Trái tim của nàng rất đau, nhưng cũng không đến mức thành như vậy, nàng cố ý té ngã để Mộ Dung Nhan rời khỏi bàn ăn, chỉ là không muốn để cho Mộ Dung Nhan nghe được tên của Lãnh Lam Ca... Không muốn để nàng vì thế phát cuồng... Không muốn để nàng vì thế mà bi thương đau lòng...

"Được rồi." Mộ Dung Nhan cuối cùng là ngồi ở đầu giường, tiếp Sở Hạ Đề.

Sở Hạ Đề nhìn qua Mộ Dung Nhan, đột nhiên nhẹ nhàng nức nở.

Mộ Dung Nhan cực kỳ hoảng sợ, nghĩ rằng nàng đang đau ngực dữ dội, liền nắm chăt tay của nàng, hỏi, "Làm sao rồi? Ngươi.. Ngươi đau như vậy sao?"

Nhưng mà nước mắt Sở Hạ Đề lại càng chảy nhiều hơn, nàng ngồi dậy, ôm thật chặt Mộ Dung Nhan, lên tiếng khóc rống lên.

Ngươi đồ ngốc này, ngươi có biết hay không, ngươi muôn ngàn gian khổ trở về, chính là muốn nhìn thấy người mình thích trở thành tẩu tử của mình a...

"Ta cầu xin ngươi, đừng trở về Yên kinh có được hay không?" Sở Hạ Đề ở trong ngực Mộ Dung Nhan nức nở nói, "Nếu ngươi không thích Mạc Bắc cũng không sao, ta có thể cùng ngươi đi bất kỳ nơi nào, nhưng là đừng trở về Yên kinh có được hay không?"

Mộ Dung Nhan nghe xong, thân thể cứng đờ, cuối cùng chậm rãi đẩy Sở Hạ Đề trong ngực ra, nàng trầm thấp nói, "Ngươi biết rõ là không thể, vì sao hết lần này tới lần khác còn muốn nói?"

Ta không thể không trở về Yên kinh, ta cũng không có khả năng ở bên ngươi.

"Ta biết bây giờ ngươi còn không thích ta, thế nhưng... Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi thích ta..." Sở Hạ Đề gần như cầu khẩn nói, nghĩ mình là nữ nhi Hung Nô Vương, chưa từng ăn nói khép nép đối với bất kỳ người nào, nhưng đối với người trước mắt này,  mình cầu nàng một lần lại một lần.

"Sở Hạ Đề, có một số lời không cần nói nữa, để chúng ta sau này vẫn có thể gặp mặt nhau." Mộ Dung Nhan đứng lên, nhíu mày nói, "Ngươi nghỉ ngơi một chút, chúng ta phải lên đường ngay, nếu như ngươi không muốn đi Yên Kinh, ta cũng không miễn cưỡng."

Nói xong, Mộ Dung Nhan liền muốn đẩy cửa ra ngoài.

"Mộ Dung Nhan, nếu người trở về, ngươi nhất định sẽ hối hận!" Sở Hạ Đề hét lớn chảy nước mắt ở sau lưng Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan hơi giật mình, nhưng không quay đầu lại, vẫn đẩy cửa đi ra ngoài.

Hết chương 44

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK