• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày, Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng thất thần đang nhìn hai tay tái nhợt vô lực của mình, có cảm giác không chân thật bừng tỉnh như mộng.

Lúc này, hai người Sở, Ma nhìn thấy Mộ Dung Nhan tỉnh, liền đi tới bên người nàng.

"Ngươi... Ngươi vẫn ổn chứ?" Sở Hạ Đề cuối cùng mở miệng hỏi.

Ta vẫn ổn chứ? Ta vẫn ổn chứ?

"Ta rất ổn." Mộ Dung Nhan không mang theo bất luận cảm tình gì trả lời.

Ta tại sao phải không ổn?

Lẽ nào bị hai người ta yêu nhất thế gian này phản bội, ta nhất định không ổn sao?

"Ngươi rõ ràng không ổn một chút nào." Sở Hạ Đề nhìn thấy Mộ Dung Nhan nản lòng thoái chí như vậy, không nhịn được lại muốn rơi lệ.

"Ta sắp đói chết rồi." Mộ Dung Nhan đứng dậy, liền đẩy cửa đi xuống lầu.

"Biểu ca... Ngươi từ từ ăn..." Ma Da Đồng mặc dù biết Mộ Dung Nhan đã ba ngày không có ăn uống, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn biểu ca ăn như hổ đói vậy.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Nhan cuối cùng buông đũa xuống, hơi sửng sốt một lúc, sau đó đứng lên, đi ra ngoài cửa.

"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Hạ Đề vội la lên.

"Ta muốn đi nơi yên tĩnh một chút." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.

"Ta đi cùng ngươi!" Sở Hạ Đề chỉ lo Mộ Dung Nhan nghĩ không thông.

"Để mình ta yên tĩnh một chút đi, ngươi yên tâm, ngươi thật vất vả mới cứu ta từ trên sa trường trở về, cái mạng này ta quý trọng vô cùng." Mộ Dung Nhan giương lên một nụ cười, nói với Sở Hạ Đề.

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan rời đi, Sở Hạ Đề lòng chua xót lầm bầm, "Tên đầu gỗ này... Cười lên thực sự là khó coi hơn khóc..."

- ----------------------------------------------------------------------------

Mộ Dung Nhan ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm bảng hiệu chữ vàng trước mặt, mặt trên viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa ' Liên Vân Tự ', là Tứ ca tự tay viết.

Bức tường cũ đổ nát năm đó bây giờ đã được thay thế tường cao sơn mới, trong chùa lật cũ đổi mới hoàn toàn, quy mô lại mở rộng gấp đôi.

Xung quanh mình có rất nhiều thiện nam tín nữ, nối liền không dứt, trong chính điện hương khói tràn đầy, đông như trẩy hội.

Nơi này thực sự là Liên Vân Tự đổ nát không người lúc trước mình và Ca nhi cùng nhau quỳ cầu nguyện sao?

Mộ Dung Nhan không nhịn được kéo một tiểu hòa thượng, hỏi, "Nơi này đúng là Liên Vân Tự sao?"

"Đúng vậy... Thí chủ." Tiểu hòa thượng bị nam tử tướng mạo hung ác có chút sợ rồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không biết chữ?

"Làm sao có thể chứ... Bốn năm trước... Nơi này rõ ràng không phải như thế..." Mộ Dung Nhan thì thào nói nói.

"Bốn năm trước?" Tiểu hòa thượng kia nghe xong, liền nói, "Bốn năm trước nơi này thế nào bần tăng cũng không biết, thế nhưng hơn hai năm trước, là Tề vương Điện hạ tự mình giám công một lần nữa tu sửa Liên Vân tự này, nghe nói là bởi vì bổn tự thành toàn một đoạn nhân duyên của Tề vương cùng Tề vương phi, do đó hiện giờ dân chúng Yên Kinh, người đến bổn tự cầu duyên đặc biệt nhiều."

"Nhân duyên?! Ha ha! Nơi này thật sự là cầu duyên sao? Ha ha! Ta ngược lại muốn vào xem xem!" Mộ Dung Nhan buông tay tiểu hòa thượng kia, đau thương cười lớn đi vào chính điện, người trong điện vừa thấy bộ dáng ngông cuồng như vậy của Mộ Dung Nhan, đều lặng lẽ lùi ra, chỉ lo chọc phiền toái.

Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm bức Địa Tạng Vương Bồ Tát đã được sơn vàng trước mặt, không khỏi bi thương cười nói, "Nhiều năm không gặp, ngươi đã có kim trang!"

Nàng nhìn hai bên trái phải của Phật này vẫn treo mấy chữ lớn ' địa ngục vị không thệ bất thành phật, chúng sanh tẫn độ phương chánh bồ đề '.

Mộ Dung Nhan nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên chỉ vào vị Kim Phật, trợn mắt quát lên, "Nàng nói cho ta biết, ngươi là vị Phật từ bi nhất! Hiện tại ta hỏi ngươi, từ bi của ngươi ở đâu?! Ngươi ngày đó đến cùng có nghe thấy những gì ta ước nguyện?! Ngươi là tên trộm mang danh nghĩa phổ độ chúng sinh! Ngươi không phải địa ngục vị không thệ bất thành Phật sao?! Ta bây giờ đang ở trong Địa ngục, ngươi làm sao không đến độ ta? Ngươi làm sao không đến độ ta?!"

Nói xong, Mộ Dung Nhan nhảy một cái đến trước tượng Phật, hai quyền liều mạng nện lên trên vị Kim Phật này, đánh tới máu me đầm đìa, nhưng không cảm giác được đau đớn.

"Mau báo quan! Mau nói với người của Tề Vương phủ một tiếng!" Chủ trì Liên Vân Tự sắc mặt trắng bệch nói với tiểu hòa thượng bên cạnh, hắn nhìn thấy Mộ Dung Nhan ngay cả Phật cũng dám đánh, đã sớm sợ đến mức chắp tay trước ngực, liên tục nói ' tội lỗi, tội lỗi '.

Mộ Dung Nhan cuối cùng đánh tới mệt mỏi, chết lặng, nàng nhìn tượng Phật không đau không ngứa, nhẹ giọng cười nói, "Ta thật khờ, trút giận lên ngươi, bị thương còn không phải chính ta sao..."

Nàng nhảy xuống, liền nghênh ngang rời đi.

Nhưng khi Mộ Dung Nhan bước ra khỏi cửa Liên Vân Tự, lại phát hiện mình bị bao vây.

Có người của nha môn, cũng có người của Tề Vương phủ.

Lâm An khó tin nhìn Mộ Dung Nhan, một lát, mới lên tiếng nói, "Mộ Ngạn, ngươi có biết Liên Vân Tự này là Liên Vân Tự của Tề Vương Phủ! Ngươi lại dám đi vào phá hoại?! Ngươi là không muốn sống nữa sao?!"

"Ha ha, ta biết! Đâu chỉ Liên Vân tự này là của Tề vương, giang sơn mỹ nhân trong thiên hạ này còn không phải đều là của Tề vương sao?!" Mộ Dung Nhan ngửa đầu ha ha cười nói.

"Mộ Ngạn, ngươi dám to gan lại ăn nói ngông cuồng, đừng trách ta vô tình!" Lâm An nổi giận nói, hắn nghĩ thầm, nếu không phải là vì ngươi đã cứu đệ đệ ta, ta đã sớm hạ lệnh giết chết ngươi.

"Ghê gớm! Ghê gớm! Ngay cả quản gia Tề Vương phủ đều ghê gớm như thế! Lẽ nào ngày khác Tề vương làm Hoàng đế, ngươi chính là Thừa Tướng sao?!" Mộ Dung Nhan cười càng lợi hại, liền cười đến chảy nước mắt.

"Giết hắn!" Lâm An phất phất tay, hắn nghĩ, câu nói như thế này nếu như bị người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ gây phiền toái lớn cho Vương Gia.

Mọi người cầm binh khí trong tay, vừa định đồng thời xông lên, vây quét Mộ Dung Nhan.

Bỗng nhiên, từ phía sau mọi người truyền đến âm thanh nữ tử thanh lãnh nhưng uy nghiêm vang lên, "Dừng tay."

Lâm An nghe được âm thanh thì sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy thị vệ canh giữ một cỗ kiệu hoa lệ đi tới.

Lâm An vội vàng đi tới trước kiệu, thấp giọng hỏi, "Nương nương, sao ngài lại tới đây? Việc nhỏ này, tiểu nhân sẽ xử lý tốt. Nơi này nguy hiểm, nếu ngài có chuyện gì bất trắc, tiểu nhân cũng không có cách nào khai báo với Vương Gia, ngài mau hồi phủ đi!"

Người trong kiệu không có đáp lời, một lúc sau, mới sâu kín truyền đến một câu, "Nơi này đối với ta rất trọng yếu."

Mà thị vệ đứng ở bên kiệu vừa nghe người trong kiệu nói xong, lập tức nhấc màn kiệu lên.

Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn người đi ra từ trong kiệu, chỉ cảm thấy huyết dịch trong người mình lập tức đông lại, cổ họng khô khốc, toàn thân bủn rủn vô lực, tứ chi không cử động được.

Lãnh Lam Ca từ trong kiệu đi ra, nhìn nam tử hung thần ác sát cách đó không xa đang si ngốc nhìn mình chằm chằm, khẽ cau mày, nhưng vẫn mở miệng nói, "Phật môn là nơi thanh tịnh, ta không hy vọng có người ở nơi này gây sự."

Nơi này là nơi lúc trước ta cùng tên ngốc cùng nhau cầu nguyện, ta không muốn có người làm dơ nó.

Lúc này Mộ Dung Nhan có muôn nghìn lời nói muốn nói với nữ tử trước mặt này, nhưng lại kẹt ở cổ họng, cái gì cũng nói không nên lời, mình ngoại trừ nhìn nàng, cái gì cũng không làm được.

Lần này, lại yêu, cũng không thể ôm ấp nàng...

Ôi, sống ở hai thái cực, chúng ta cuối cùng cũng đứng hai bên bờ...

Lãnh Lam Ca thấy nam tử này không đáp lời, vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, lông mày càng nhíu sâu hơn.

Lâm An nhìn thấy Lãnh Lam Ca lộ vẻ khó xử, lại nhìn thấy Mộ Dung Nhan vẫn nhìn chằm chằm nương nương nhà mình si ngốc, trong lòng càng thêm tức giận, hừ, thực sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Lập tức lại phất phất tay, ra lệnh nói, "Bắt hắn lại! Mang về xử trí!"

Hắn nghĩ, nương nương không thích có người chết ở cửa Tự Miếu, vậy liền trở về lại lấy mạng nhỏ của ngươi.

Mộ Dung Nhan bị mấy thị vệ thô bạo áp chế trên mặt đất, khoá tay, xích chân, nàng không chút nào chống cự, vẫn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca.

Ngươi muốn mạng của ta, vậy thì lấy đi...

Lúc này, Lãnh Lam Ca mới phát giác nam tử này có hơi quái lạ, hắn vì sao phải liên tục nhìn chằm chằm mình, lại không giống như đơn thuần vô lễ khinh bạc.

Lãnh Lam Ca không khỏi cẩn thận nhìn mắt Mộ Dung Nhan, trong nháy mắt, Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên va đập liên hồi, gần như muốn ngừng hô hấp.

"Ngươi có biết, hắn.. hắn tên là gì?" Lãnh Lam Ca run giọng hỏi Lâm An.

"Hồi nương nương, hắn tên Mộ Ngạn, một tên vô danh tiểu tốt không biết trời cao đất rộng." Lâm An trả lời.

Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy cả người vô lực, gần như ngất đi, nàng lảo đảo chạy đến trước mặt Mộ Dung Nhan, nhìn chằm chằm mặt hắn, thân thể mềm nhũn, liền ngã khuỵ gối trước mặt Mộ Dung Nhan.

"Nương nương! Ngươi đang làm gì vậy!" Lâm An thấy thế, tâm trạng hoảng hốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Là ngươi, có đúng hay không?" Lãnh Lam Ca khóc không thành tiếng vuốt ve mặt Mộ Dung Nhan.

Bất luận ngươi biến thành dáng vẻ gì, đôi mắt của ngươi từ đầu đến cuối đều không thay đổi...

"Cởi bỏ hết những thứ này cho ta!" Lãnh Lam Ca quay về thị vệ đứng hai bên quát.

Những thị vệ này chưa từng gặp qua Vương phi kích động như vậy, liền sợ đến mức cuống quýt cởi bỏ dây trói cho Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca, một câu cũng nói không nên lời.

Không nghĩ tới nàng và ta lần này gặp lại, lại là bộ dáng như vậy...

Nàng là Tề vương phi cao cao tại thượng, mà ta lại là tù nhân vô cùng chật vật...

Lãnh Lam Ca ôm lấy Mộ Dung Nhan đã cởi trói, khóc bên tai nàng, "Vì sao ngươi không nói chuyện? Sao ngươi không nói chuyện? Ngốc Tử... Là ngươi có đúng không?"

Lâm An thấy cảnh này, gần như muốn té xỉu, làm sao có thể khai báo với Vương Gia...

Khi Mộ Dung Nhan nghe được hai chữ 'Ngốc Tử', đồng tử co rút, giây tiếp theo liền gắt gao ôm Lãnh Lam Ca, nàng khàn giọng nói, "Là ta."

"Dẫn ta đi." Lãnh Lam Ca dán chặt vào trong ngực Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng nói.

"Được." Mộ Dung Nhan ôm ngang Lãnh Lam Ca lên, liền không coi ai ra gì xoay người rời đi, mà thị vệ đứng ở hai bên nhìn hai người, cũng không biết làm sao, càng không dám ngăn cản.

Vẻ mặt Lâm An khiếp sợ nhìn bóng lưng hai người rời đi, một lát sau, mới tức giận quát với người bên dưới, "Vừa rồi vì sao các ngươi không đuổi theo?! Mau đi đoạt Vương phi về!"

Mộ Dung Nhan ôm Lãnh Lam Ca lao nhanh lên núi Kỳ Liên, phía sau truyền đến từng trận tiếng mắng chửi, "Hỗn trướng! Mau thả Vương phi ra!"

Mộ Dung Nhan nghẹ giọng hỏi, "Sợ sao?"

Lãnh Lam Ca ôm cổ Mộ Dung Nhan, khẽ lắc đầu, nói, "Ở cùng với ngươi, nơi nào ta cũng rất vui mừng."

Mộ Dung Nhan khẽ mỉm cười, càng ôm chặt Lãnh Lam Ca vào trong ngực.

Cho dù có thiên quân vạn mã đang đuổi giết mình, thì có gì sợ?

Mộ Dung Nhan mang theo Lãnh Lam Ca nhảy xuống sông, nàng nói với Lãnh Lam Ca, "Đừng sợ, sông này không sâu, phía trước có một cái động, chúng ta tránh một chút."

Cái động này là trước đây cùng Mộ Dung Huyền luyện võ trên Kỳ Vân Sơn phát hiện ra.

Lãnh Lam Ca gật gật đầu, cảm thấy cho dù là núi đao biển lửa, cùng nhau nhảy xuống cũng không sao.

Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đem Lãnh Lam Ca đặt trên tảng đá trong động, nửa thân dưới của hai người đã ướt đẫm, Mộ Dung Nhan vội vã tìm một ít cành khô ở trong động, lại kéo hai đoạn ống tay áo khô ráo của mình xuống, dùng đá đánh lửa đốt lên.

Ánh lửa yếu ớt cuối cùng cũng sáng lên, Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ Lãnh Lam Ca, một lúc lâu, khẽ thở dài, "Nàng không thay đổi một chút nào."

Lãnh Lam Ca nghe xong trong lòng đau xót, không nhịn được vuốt ve gò má Mộ Dung Nhan, nức nở nói, "Ngươi chịu khổ rồi..."

Nàng nhìn bộ dáng hiện tại của Mộ Dung Nhan, nghĩ đến những năm gần đây hắn nhất định là chịu nhiều khổ sở, mới có thể làm cho một vương tôn tuấn tú lưu lạc thành như bây giờ...

"Bất luận ngươi biến thành bộ dạng gì, trong lòng ta cũng chỉ có ngươi." Lãnh Lam Ca rơi lệ, khẽ vuốt vết sẹo dữ tợn trên mặt Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan nghe xong trong lòng cảm động, nàng thầm nghĩ, hiện giờ bộ dáng này của ta nàng vẫn yêu ta như cũ, nàng đối với ta quả nhiên là thật lòng.

Mộ Dung Nhan khẽ mỉm cười, đứng lên, đi về phía cửa động.

Lãnh Lam Ca không hiểu hỏi, "Ngươi muốn đi đâu?"

Mộ Dung Nhan cười nói, "Ngươi chờ ta một chút."

Nàng ngồi trước cửa động, múc một vốc nước vỗ lên mặt mình.

Chỉ một lúc sau, Mộ Dung Nhan liền rửa sạch dịch dung, khôi phục diện mạo thật sự.

Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm con ngươi thiếu niên ôn nhu như nước từng bước đi về phía mình, mang theo nụ cười ôn lương như ngọc, giống hệt bộ dáng năm đó.

Mộ Dung Nhan khuỵ gối trước mặt Lãnh Lam Ca, ngưng mắt đối mặt với nàng, âm thanh ấm áp mà ẩm ướt, "Ca nhi, ta đã trở về."

Lãnh Lam Ca run rẩy vươn tay, lại một lần nữa khẽ vuốt gò má Mộ Dung Nhan, sợ chỉ mình đang nằm mơ, thiếu niên mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình.

"Ngốc tử, không phải ta đang nằm mơ chứ? Ngươi.. Ngươi còn sống? Hay là ta đã chết?" Lãnh Lam Ca run giọng hỏi.

Mộ Dung Nhan ôm Lãnh Lam Ca vào trong ngực, ôn nhu nói bên tai nàng, "Đây không phải mộng, hai chúng ta đều đang yên đang lành..."

Lãnh Lam Ca nghe xong, rốt cuộc không kiềm chế được tình cảm tương tư cùng vui sướng khi gặp lại người trong lòng, nước mắt như mưa ngẩng đầu lên, liền đưa lên môi anh đào của mình.

Mộ Dung Nhan cũng cảm xúc dâng trào, mình thật sự chờ mong đôi môi mềm mại đã quá lâu rồi, nàng liều mạng mà đáp lại nụ hôn khắc cốt ghi tâm này của Lãnh Lam Ca, hôn đến động tình, chỉ cảm thấy huyết mạch sục sôi, liền kìm lòng không được đặt Lãnh Lam Ca dưới thân mình, hai tay sờ khắp eo nàng, bắt đầu nhẹ nhàng cởi bỏ y sam của nàng.

Khi ngón tay nóng rực của Mộ Dung Nhan khẽ chạm vào da thịt của mình, Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy cả người run lên, không nhịn được phát ra từng tiếng ưm, mà tiếng rên rỉ này. Tiếng ngâm làm cho tất cả lý trí của Mộ Dung Nhan đều tan thành mây khói, nàng nhìn người mình yêu dưới thân đã nửa thân trần mê ly, nhịn không được dục vọng mãnh liệt bùng phát, đưa tay nắm chặt nơi no đủ đẫy đà tròn trịa của nàng, thật sâu ngậm lấy nụ hoa mê người.

Lãnh Lam Ca ôm thật chặt cổ Mộ Dung Nhan, cảm giác thân thể của mình càng ngày càng khô nóng, nơi bí mật xấu hổ cũng tuôn ra chất lỏng, nàng ở dưới thân Mộ Dung Nhan uyển chuyển hầu hạ, nhưng cuối cùng cảm thấy y phục trên người Mộ Dung Nhan quá vướng bận, liền đưa tay ra chủ động thay Mộ Dung Nhan cởi áo nới dây lưng.

' tí tách ', một giọt nước lạnh như băng từ trên đỉnh động rơi xuống, vừa vặn nhỏ trên cần cổ nóng bỏng của Mộ Dung Nhan.

Toàn thân Mộ Dung Nhan khẽ run lên, lúc này mới phát hiện Lãnh Lam Ca đang cởi y phục của mình, tay ngọc nhỏ dài của nàng đã cởi bỏ áo ngoài, đang cởi đến nội y.

Mộ Dung Nhan cả kinh, theo bản năng vội vàng đẩy Lãnh Lam Ca ra, sợ hãi thất thố nhìn nàng.

Không đúng.. Vẫn chưa thể như vậy.. Nàng còn không biết thân phận thực sự của mình...

Huống hồ... Huống hồ... Nàng đã là thê tử của Tứ ca...

Làm như vậy... Là sai... Đối với tất cả mọi người là sai...

Lãnh Lam Ca không thể tin nhìn Mộ Dung Nhan, trong đầu một mảnh ầm ầm, rồi mới từ trong ý loạn tình mê hoàn toàn tỉnh ngộ, những thứ này đều là mộng... Những thứ này đều là mộng...

Ôi, ta thực sự ngu ngốc... Ta đã mất trinh tiết, kiếp này cũng không có cơ hội sẽ cùng hắn đoàn tụ rồi.

"Xin lỗi... Ta..." Mộ Dung Nhan không biết nên giải thích như thế nào.

Lãnh Lam Ca cực kỳ bi thương phủ thêm quần áo, vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Dung Nhan, một lúc lâu, mới đau thương nói, "Ngươi không sai... Là lỗi của ta, là ta lúc trước không có vì ngươi thủ thân như ngọc, bây giờ ngươi chán ghét ta cũng phải."

"Ta không có ý này!" Mộ Dung Nhan vội la lên, mặc dù không thể phủ nhận sâu trong nội tâm mình có vài phần để ý, nhưng vừa rồi cũng không phải bởi vì ghét bỏ thân thể không còn trong sạch của nàng mới đẩy ra nàng.

"Ôi.." Lãnh Lam Ca sâu kín thở dài, bị người mình thương nhất đẩy ra, chỉ làm cho nàng cảm thấy thế gian này không còn gì lưu luyến nữa...

Nàng thật sâu nhìn Mộ Dung Nhan, nhổ xuống cây trâm hoa mai trên đầu tàn nhẫn đâm vào cổ ngọc của mình.

"Không được!" Mộ Dung Nhan hoảng hốt, vội vàng duỗi tay tới chặn, cũng không kịp vận chuyển nội lực.

Mộ Dung Nhan rên khẽ một tiếng, cây trâm kìa trực tiếp đâm vào bàn tay của mình, máu me đầm đìa.

Mộ Dung Nhan dùng sức gỡ ra tay Lãnh Lam Ca đang nắm trâm hoa mai, lại rên khẽ một tiếng, miễn cưỡng rút cây trâm từ bàn tay mình ra.

"Ta tặng nàng cây trâm này, không phải cho nàng tự sát!" Trong con ngươi trong suốt của Mộ Dung Nhan ẩn chứa thương tiếc, tức giận, còn có một chút cảm xúc không thể giải thích được.

Ông trời a, ta rốt cuộc phải làm như thế nào đây?

Sau khi hai người bình tĩnh lại, mới phát hiện, có vài thứ đã không thể trở về.

Lẽ nào nàng có thể không làm Tề vương phi sao? Lẽ nào nàng có thể không cần hài nhi của mình sao? Lẽ nào Tứ ca sẽ chắp tay đem nàng trả lại cho ta sao?

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy lồng ngực của mình bị đá tảng mạnh mẽ ép đau đớn khó nhịn, nàng nắm chặt cây trâm hoa mai, mà máu tươi trong bàn tay theo cây trâm từng giọt từng giọt chảy xuống.

Mộ Dung Nhan đầy đau xót, nhưng vẫn khàn giọng mở miệng hỏi, "Vì sao?"

Vì sao không đợi ta? Vì sao phải gả cho Tứ ca?

Lãnh Lam Ca ngoại trừ rơi lệ, cái gì cũng không nói lên lời.

Người trong cả thiên hạ đều nói cho ta, ngươi đã chết.. Ta là thân bất do kỷ... Thân bất do kỷ...

Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca không nói một lời, vẻ mặt vô cùng thống khổ, lại nghĩ đến nàng vừa rồi còn muốn tự tử, liền thở dài một hơi, thầm nghĩ, ôi, ta không thể ép nàng...

Mộ Dung Nhan dịu dàng cắm cây trâm hoa mai lên tóc Lãnh Lam Ca, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má nàng, ôm ngang lên nàng, từng bước từng bước đi ra ngoài động, nhưng mỗi một bước đi, Mộ Dung Nhan đều cảm giác được trái tim mình bị búa nặng hung hăng đập vào.

"Ta đưa nàng về Tề Vương phủ." Mộ Dung Nhan cắn răng, đau thấu tim gan nói.

Lãnh Lam Ca chỉ có thể gắt gao ôm chặt cổ Mộ Dung Nhan, ở trong ngực hắn rơi lệ, nàng không thể nói không, nàng không có cách nào nói không.

Nàng lúc này mới tỉnh táo lại, mình đã không phải Lãnh Lam Ca, nàng là Tề vương phi Đại Yên, Tề Vương phủ cần mình, Tề vương cần mình, Ngạn nhi cần mình...

Tất cả thị vệ Tề Vương phủ, bao gồm Tề vương Mộ Dung Huyền, đều ra ngoài tìm Lãnh Lam Ca, lúc này cửa vương phủ không có bất kỳ ai.

Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng thả Lãnh Lam Ca xuống, nhịn nước mắt, bi thương nói, "Nàbg vào đi thôi."

Nàng vào đi thôi, lần sau gặp lại, nàng chính là Tứ tẩu của ta rồi.

Lãnh Lam Ca si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, tựa như muốn đem tất cả mặt mày của hắn đều khắc ở trong lòng, một lúc sau, nàng khom người, cúi người thật sâu với Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng nói câu, "Đa tạ Thất điện hạ."

Nói xong, nàng liền xoay người đi vào Tề Vương phủ.

Từ nay về sau, chớ phục tương tư, tương tư cùng quân tuyệt.*

(*Trích trong "Hữu sở tư": Chẳng còn tương tư! Cùng chàng ta đoạn tuyệt!"

Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Lam Ca rời đi, ở trong lòng ngàn vạn lần lặp đi lặp lại, quay đầu lại đi, quay đầu lại đi...

Nhưng Lãnh Lam Ca không có quay đầu lại, một lần đều không có.

Kim tịch hà tịch, quân dĩ mạch lộ.

(*Đến lúc này, quân đã thành người lạ)

Cũng không quay đầu lại, hà tất không quên?

Hết chương 49

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: ta viết như vậy không biết mọi người có lý giải được hay không, ta đơn giản giải thích một chút.

Hai người lần này gặp nhau, kỳ thật ngay từ đầu tương tư cùng vui sướng đã làm hai người quên mất lập trường của chính mình.

Chỉ là không thể chờ đợi được nữa muốn triền miên cùng nhau, nhưng rất nhanh trong nháy mắt cảm xúc mãnh liệt tiêu tan, sau khi bình tĩnh lại, tự nhiên sẽ phát hiện ra thực tế tàn khốc

Có vài thứ đã không thể trở lại.

PS: chúc mừng Tiểu Nhan đến nay là lần thứ tư muốn "chuyện đó" lại cũng lấy thất bại để chấm dứt...

Ta thật sự là mẹ kế, cười.

- --------------------

Bài "Hữu Sở Tư"

Lòng nhớ nhung,

Người ở cách phương trời.

Lấy gì gửi tới nơi?

Một chiếc trâm đồi mồi,

Thêm ngọc trám xung quanh.

Nghe lòng chàng đổi thay,

Bẻ gãy, đốt bỏ đi.

Đốt bỏ đi,

Gió thổi cuốn tro bay.

Từ nay mãi mãi,

Chẳng còn tương tư!

Cùng chàng ta đoạn tuyệt!

Gà kêu chó sủa,

Anh chị cũng sắp hay.

Ôi buồn thay!

Gió thu hiu hắt, chim cắt bay,

Phương đông sắp sáng, biết sao đây!

(nguồn: thivien)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK