Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nhan đẩy ra cửa phòng liền nhìn thấy biểu muội Ma Da Đồng của mình đang đứng ngắm hoa trước tiền viện ở hoàng cung, sườn mặt của nàng thật sự là cực kỳ giống mẫu phi Ma Ny Lan.
Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, thật vất vả mới nhìn thấy người thân của mình, đáng tiếc ta lại phải đi, chỉ có thể về sau hữu duyên tái kiến, như vậy liền cùng nàng nói cáo biệt đi.
Nghĩ đến đây, nàng tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói với Ma Da Đồng: "Biểu muội sớm."
Ma Da Đồng đầu tiên là ngẩn ra, hẳn là vẫn chưa quen đối với xưng hô biểu muội này, một lúc sau, mới khẽ gật đầu với Mộ Dung Nhan, ôn nhu nói: "Biểu...biểu ca sớm.."
Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm vào dung nhan của Ma Da Đồng, do dự một chút, mở miệng nói: "Biểu muội, ta có một chuyện muốn nhờ, nếu ngươi cảm thấy khó xử thì coi như ta chưa nói gì đi."
"Chuyện gì?" Ma Da Đồng khó hiểu hỏi,trải qua sự hiểu biết hôm qua đối với Mộ Dung Nhan, nàng cảm thấy biểu ca này là một nam nhi tình thâm ý trọng, tuy rằng mới nhận thức hắn trong một thời gian ngắn, nhưng trong lòng đối với hắn đã sinh ra vài phần hảo cảm.
"Ta...ta muốn ôm ngươi một cái, ngươi yên tâm! Cũng chỉ là một cái ôm, tuyệt đối không làm gì khác, ta...ta chỉ là rất nhớ mẫu phi..." Mộ Dung Nhan nói lời cuối, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Ma Da Đồng thầm nghĩ, mẫu phi của hắn hẳn đã qua đời rất nhiều năm...ta thực sự rất giống nàng sao? Nàng nghĩ đến mình từ nhỏ tới lớn có phụ vương cùng mẫu hậu yêu thươn, liền đối với Mộ Dung Nhan sinh ra vài phần thương tiếc, lập tức hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
Mộ Dung Nhan nhìn thấy Ma Da Đồng đáp ứng, liền tiến lên phía trước ôm eo nhỏ của nàng, tựa như mình trước đây cũng ôm mẫu phi giống vậy, tựa đầu mình vào vai nàng, nghĩ đến những chuyện gặp được mấy năm qua, nghĩ đến hiện tại có lẽ mình chỉ còn hai bàn tay trắng, liền không khỏi nghẹn ngào ở bên tai Ma Da Đồng lẩm bẩm: "Mẫu phi...Mẫu phi...Nhan nhi rất nhớ người...Hiện tại Nhan nhi lại cô đơn một mình..."
Ma Da Đồng vốn là một cô nương dễ mềm lòng, lúc nàng nghe được Mộ Dung Nhan nói câu 'Hiện tại Nhan nhi lại cô đơn một mình', chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong đáy lòng bị xúc động, nàng chậm rãi nâng ngọc thủ lên, nhẹ nhàng xoa đầu Mộ Dung Nhan, nàng nhớ rõ mỗi lần mình khóc khổ sở, mẫu hậu sẽ làm vậy để an ủi mình.
Lúc hai người đang gắt gao ôm nhau, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng hô kinh ngạc: "Các ngươi đang làm gì?"
Mộ Dung Nhan cùng Ma Da Đồng đồng thời giật mình, rời khỏi cái ôm, Hung Nô vương cùng Lâu Lan vương đang muốn đi tới điện dùng điểm tâm sáng, vừa vặn đi ngang qua đình viện liền nhìn thấy một màn trước mắt.
Ma Da Đồng nhìn thấy bộ dáng kiếp sợ của phụ vương mình, chắc là bị hiểu lầm rồi, vội vàng giải thích: "Phụ vương, chúng ta không làm cái gì, biểu ca hắn...hắn chỉ là muốn ôm ôm ta..."
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Nhan cảm thấy sự tình càng bôi càng đen, không khỏi trách chính mình lo lắng không chu toàn, nàng ấy dù sao vẫn không phải mẫu phi mình, hai người tuổi xấp xỉ, ôm nhau cùng một chỗ, người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào...
"Cữu cữu, ta chỉ là bỗng nhiên rất nhớ mẫu phi...ta không có ý gì." Mộ Dung Nhan giải thích,nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Ma Ni Âu.
Tô Luân lặng lẽ ở bên tai Sở Hạ Đề nói: "Muội muội, nhìn xem, tên vô sỉ có mới nới cũ như thế, muội còn thích hắn làm gì?"
Sở Hạ Đề lúc này thật sự là bị chọc tức, lại bị Tô Luân bên tai châm ngòi thổi gió, chỉ hận không thể trực tiếp dùng kiếm đâm đâm chết Mộ Dung Nhan, chính là trước mặt còn có Phụ vương cùng Lâu Lan vương, lập tức lửa giận không có chỗ phát tiết, liền hung hăng dùng chân dẫm nát chân vương huynh.
Tô Luân hút vài ngụm khí lạnh, hung hăng trừng trừng Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, tiểu tử thối nhà ngươi gây hoạ, lại để cho ta tới chịu khổ...
Ma Da Liệt trong lòng cũng không dễ chịu, thầm nghĩ, ngày hôm qua ngươi ngăn cản ta trở thành kim đao Phò Mã của Sở Hạ Đề muội muội, hôm nay ngươi lại động thủ động cước với muội muội ta, nếu không nể tình ngươi là anh em bà con của ta, tiểu Vương tuyệt không tha cho ngươi.
Hung Nô vương nhìn chằm chằm vào Ma Da Đồng, người trông giống Ma Ny Lan, trong lòng hiểu được, ngay cả khi khuôn mặt giống nhau, nhưng người này không phải là người mình yêu, vừa rồi nhìn thấy cảnh nàng cùng Mộ Dung Nhan ôm nhau, nội tâm vẫn ẩn ẩn sinh ra vài tia phiền muộn.
Lan nhi, nếu ta có thể ôm ngươi một cái, thật là tốt biết bao nhiêu...
Mộ Dung Nhan cảm nhận được ánh mắt hung tợn của mọi người, không khỏi thầm nghĩ, quả nhiên nơi này không thể ở lâu, hôm nay ta nhất định phải đi!
Buổi tối hôm đó, Mộ Dung Nhan lợi dụng đêm tối, đánh hôn mê một gã thị vệ người Hung Nô, thay quần áo của hắn, lẻn ra khỏi hoàng thành Hách Đồ Nhĩ Đốn.
Mộ Dung Nhan cưỡi ngựa, đứng ở trên sườn núi, nhìn xuống hoàng thành Hách Đồ Nhĩ Đốn đèn đuốc sáng trưng, không biết vì sao, trong lòng lại sinh ra cảm giác không nỡ, nàng hung hăng vỗ vỗ mặt mình, nói với chính mình: "Ngươi là hoàng tử của Yên quốc, sao có thể luyến tiếc địch quốc! Hiện tại không biết Ca nhi như thế nào, ngươi phải quay về càng sớm càng tốt mới phải!"
Nghĩ đến đây Mộ Dung Nhan liền không quay đầu lại, cao giọng kêu: "Linh nhi, chúng ta về nhà!"
Nói xong, nàng liền kéo cương ngựa, tuyệt trần rời đi.
Nàng nhìn Linh nhi đang bay trên đỉnh đầu của mình, không khỏi thở dài, nhiều năm như vậy,không nghĩ tới vẫn là chú chim nhỏ này ở bên ta không rời không bỏ.
***
Sáng sớm hôm sau,Hung Nô vương vẻ mặt phẫn nộ nhìn tên thị vệ bị trói trong phòng Mộ Dung Nhan.
"Không xong! Vương Thượng! Không xong rồi!" Lúc này, môt tên thị vệ chạy lảo đảo tới quỳ trước mặt Hung Nô vương
"Có chuyện gì?!" Hung Nô vương quát.
"Công chúa...không thấy...Công chúa" tên thị vệ nơm nớp lo sợ thưa.
"Cái gì?" Hung Nô vương cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này, Ma Da Liệt cũng nổi giận đùng đùng bước vào cửa phòng, cao giọng quát: "Mộ Dung Nhan! Ngươi giấu muội muội của ta đi đâu?! Di? Người đâu?!"
Ma Ni Âu cũng sốt ruột gọi: "Đồng Nhi! Đồng nhi!"
"Xú tiểu tử chết tiệt! Nhất định là hắn mang theo nữ nhi của chúng ta bỏ trốn!" Hung Nô vương một phen rút ra bảo kiếm, đem cái bàn trước mặt chém thành hai đoạn.
"Truyền ý của Bổn Vương, lập tức truy nã Mộ Dung Nhan, mang hai Công chúa trở về!" Hung Nô vương nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
***
Mộ Dung Nhan nhìn những tên thủ vệ trên thành trì đang cẩn thận đối chiếu bản vẽ trên tay, thẩm tra từng vị nam tử trẻ tuổi, không khỏi thầm nghĩ không ổn, không ngờ hiệu suất làm việc của Hung Nô vương lại nhanh đến như vậy...
Nhìn mình một thân phục sức của thị vệ hoàng cung, dễ gây chú ý, lúc này lại không có địa phương thay quần áo, như vậy không ổn, đợi lát nữa đi xuống, trời sẽ tối, cửa thành một khi đóng, mình sẽ phải ngủ nơi hoang dã...
Không được, chỉ có thể đánh liều thôi!
Mộ Dung Nhan vốc một nắm bùn, bôi lên mặt, dắt ngựa sải bước đi về phía cửa thành.
Mộ Dung Nhan cúi đầu, dùng thân ngựa chặn một bên thị vệ, tim bắt đầu đập mạnh.
Trăm ngàn đừng phát hiện ta...Trăm ngàn đừng phát hiện ta...
"Ngươi! Đứng lại!" Mộ Dung Nhan vừa lướt qua vai thị vệ,vốn tưởng đã an toàn, nhưng không ngờ hắn lại ở phía sau gọi lại chính mình.
Mộ Dung Nhan không muốn cho đối phương khả nghi, đành phải đứng bất động.
Tên thị vệ cầm bản vẽ trên tay, hồ nghi đánh giá Mộ Dung Nhan.
"Ngươi là người trong cung?" Thị vệ kia cảm thấy có chút khả nghi.
"Phải."
"Tới nơi này để làm gì?"
"Làm việc."
"Tại sao mặt ngươi lại bẩn như vậy? Ngươi đem bùn đất lau sạch cho ta nhìn xem." Thủ vệ kia lên tiếng nói.
Khi Mộ Dung Nhan đang do dự, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "A Mộc, ngươi mau lăn lại đây cho bổn vương."
Mộ Dung Nhan sửng sốt, khi nhìn lại không khỏi chấn động, chỉ thấy Sở Hạ Đề mặc một thân nam trang của quý tộc Lâu Lan, đứng trên một cỗ xe sang trọng, đang trợn mắt nhìn mình.
Tướng thủ cửa thành cúi người đối nói Sở Hạ Đề: "Mạt tướng không biết thái tử điện hạ đại giá quang lâm, thần sẽ lập tức thông báo cho Thái Thú đại nhân!"
"Không cần, lần này tiểu Vương muốn cải trang đi tuần, không cần tuyên dương bốn phía!" Sở Hạ Đề dày giọng nói với tướng thủ thành.
"A Mộc, ngươi còn không mau lại đây? Ngươi là muốn tiểu Vương tự mình đánh xe sao?!" Nhìn Mộ Dung Nhan đứng ngốc một chỗ, Sở Hạ Đề bực mình quát lên.
Trong đầu Mộ Dung Nhan lúc này hiện lên rất nhiều nghi hoặc.
Ta mới không cần trốn... Ta mới không cần trốn...
Nàng ấy muốn mang ta trở về sao...
Không đúng, nếu nàng ấy muốn đưa ta về, vì sao lại phải cải trang?
Nàng ấy rốt cuộc có ý đồ gì?
"Tên thị vệ này đâu óc không được tốt, Vương thượng phái tới làm xa phu cho ta, không nghĩ tới giữa đường bỏ tiểu vương lại mà đi trước, khi tiểu vương trở về, ta phải báo với Vương thượng hảo hảo trách phạt kẻ vô tâm vô phế này!" Sở Hạ Đề trừng mắt với Mộ Dung Nhan, oán hận nói với tướng thủ thành.
"Vâng vâng vâng! Tiểu tử nhà người còn không mau lăn lại! Chậm trễ Lâu Lan vương tử, làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, ngươi đảm đương nổi sao?!" Tướng thủ thành vì muốn lấy lòng vương tử Lâu Lan, liền quát Mộ Dung Nhan.
"Tuân lệnh" Mộ Dung Nhan đành phải kiên trì, bước lên xe ngựa.
"Vương tử điện hạ, tính ở trong thành này bao nhiêu ngày a?" Tướng thủ thành tiếp tục nịnh bợ.
"Không nhất định, lần này tiểu vương đi là muốn ngắm phong cảnh của Mạc Bắc, còn muốn đi rất nhiều nơi, ngươi tên là gì? Tiểu vương từ trước tới nay là hảo bằng hữu với vương tử của quý quốc, có thể thay ngươi nói tốt vài câu." Sở Hạ Đề muốn mau thoát khỏi tên tướng thủ thành này, liền mở miệng hỏi.
Tướng thủ thành nghe vậy vui mừng khôn xiết, nghe nói Lâu Lan vương tử cùng Tô Luân vương tử là bằng hữu, hắn chờ đợi chính là lời nói này của hắn, vội vàng đáp: "Vậy thật đúng là cảm kích vô cùng, mạt tướng là tướng thủ thành Đồ Khắc, Hách Liên bạt."
"Tốt lắm, Hách Liên tướng quân, tiểu vương đã biết, ngươi cứ chờ tin tốt một bước lên mây xanh đi!" Sở Hạ Đề cười nói, sau đó đá một cước vào lưng Mộ Dung Nhan, quát lớn: "Đi! Cái tên không có mắt này!"
Mộ Dung Nhan cảm thấy Sở Hạ Đề là đang báo thù riêng, bất đắc dĩ vung roi lên, xe ngựa nghênh ngang mà đi, mình cũng không còn bị tên thủ thành kia làm khó dễ nữa.
Lúc này, trời sắp tối, Mộ Dung Nhan lái xe đến một quán trọ, muốn hỏi Sở Hạ Đề có muốn ở lại hay không, vừa xốc lên màn xe, càng thêm trợn mắt há mồm, lắp bắp: " Biểu...biểu muội...tại sao ngươi lại ở đây?"
"Hừ, nhờ sự thông minh của Đồng muội muội, đưa cho ta lệnh bài của Ma thị, cho ta đóng giả thành ca ca của nàng ấy, bằng không sao lại cứu được người vô tình vô nghĩa như ngươi chứ!" Đối với việc Mộ Dung Nhan đi không từ giã, trong lòng Sở Hạ Đề vừa tức giận lại khổ sở.
"Biểu ca, vì cái gì ngươi lại không nói một lời với bọn ta đã đi?" Ma Da Đồng hiểu Mộ Dung Nhan làm như vậy chính là không coi mình như người thân, trong lòng thực không thoải mái.
Đêm đó, nàng vốn muốn tìm Mộ Dung Nhan để trò truyện, vừa vặn đụng phải Sở Hạ Đề ở cửa cũng đang tìm Mộ Dung Nhan để lý luận, kết quả hai người gõ cửa nửa ngày, phát hiện bên trong không có tiếng động, mở cửa ra, liền nhìn thấy một tên thị vệ bị lột sạch quần áo đang hôn mê nằm ở trên giường, thế mới biết Mộ Dung Nhan đã đi rồi, hẳn là về Yên quốc.
Không biết mình bị làm sao, thế nhưng lại theo Sở Hạ Đề đi tìm hắn, có lẽ bởi vì hiếu kì với thế giới bên ngoài, cho nên tự chủ năn nỉ Sở Hạ Đang dẫn mình theo.
"Aish,ta về Yên Quốc, các ngươi theo ta làm gì?! Dù ta có chết cũng không theo các ngươi về!" Mộ Dung Nhan cảm thấy đầu mình như to lên.
"Hừ,Yên quốc! Yên quốc! Ngươi chỉ biết Yên quốc, ta thực muốn mau chóng đến nhìn xem, rốt cuộc Yên quốc tốt thế nào?!" Sở Hạ Đề dỗi nói.
"Ta nghe biểu ca kể nhiều chuyện thú vị và tin đồn ở Yên quốc, cũng muốn chính mắt kiến thức một chút." MA Da Đồng cúi dầu, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Nhan thở dài, lại nói: "Hai muội muội tốt của ta, cái này cũng không phải ngao du đạp thanh, ta đây là đang chạy trốn bảo vệ tính mệnh, từ đây đến Yên quốc đi xa tới ngàn dặm, dọc đường đi trừ lệnh truy nã của phụ vương ngươi, còn rất nhiều nguy hiểm khác, ta sợ là ta không bảo vệ được các ngươi...Các ngươi vẫn nên trở về đi!" Mộ Dung Nhan thầm hi vọng hai người thấy khó mà lui,
"Phi, nếu vừa rồi không có chúng ta cứu ngươi, ngay cả cổng thành này ngươi còn không vào được, còn nói cái gì bảo hộ chúng ta...ngươi đừng liên luỵ chúng ta là tốt lắm rồi!" Sở Hạ Đề chỉ vào mũi Mộ Dung Nhan yêu kiều khẽ quát.
Thấy hai người kiên quyết như vậy, Một Dung Nhan bất đắc dĩ nhảy xuống xe, nói: "Tuỳ các ngươi đi, ta quản không được."
Mộ Dung Nhan tự mình đi vào nhà trọ, chủ quán nhìn thấy Mộ Dung Nhan bộ dạng chật vật mặt xám mày tro liền không chú ý tới.
Hắn nhìn đến một đôi nam nữ tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi vào phía sau, liền nghênh đón, cười nói: "Khách quan đi hai người sao? Nghỉ trọ hay là ở trọ?"
"Đúng vậy, tuỳ tiện lấy hai gian thượng phòng đi." Sở Hạ Đề phe phẩy cây quạt, dày giọng nói, đắc ý nhìn về phía Mộ Dung Nhan.
"Hai vị khách quan đúng là vận khí tốt, khách điếm của chúng tôi vừa vặn còn hai gian thượng phòng cuối cùng." Chủ quán vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Thật tốt, đêm nay người nào đó phải ngủ trong xe ngựa rồi." Sở Hạ Đề đi ngang qua người Mộ Dung Nhan, như có như không bỏ xuống những lời này, liền đi lên lầu.
"Biểu ca, ta có thể thương lượng với Hạ Đề tỷ tỷ để trụ chung một phòng..." Ma Da Đồng nhẹ giọng nói.
"Không cần, các ngươi trụ đi." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói.
Sở Hạ Đề đi đến một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại lao xuống lầu, chỉ vào Mộ Dung Nhan nói, "Ngươi, ở cùng ta!" Nàng thầm nghĩ, thiếu chút nữa quên, nếu để tên này ở trong xe ngựa một mình, nàng chắn chắc sẽ bỏ lại chúng ta bí mật lấy xe ngựa rời đi, thật vất vả mới tìm được nàng, tuyệt đối không để cho nàng chạy thêm một lần nữa.
Nhưng Ma Da Đồng vừa nghe mấy lời này, trong lòng cả kinh, Hạ Đề tỷ tỷ cùng biểu ca đã phát triển tới bước này sao.
"Ngươi đùa gì vậy, ta sẽ không ở cùng ngươi!" Mộ Dung Nhan lập tức phản bác nói.
"Ta với ngươi đều là nam tử,ngươi sợ cái gì, hay là ngươi có bí mật gì không nói ra được." Sở Hạ Đề híp mắt uy hiếp, ý tứ trong lời nói là nếu như ngươi không theo ta, ta liền nói ra bí mật của ngươi.
"Ngươi..." Mộ Dung Nhan cúi cùng cúi thấp đầu xuống, hữu khí vô lực đi theo Sở Hạ Đề lên lầu.
Vào cửa phòng, Mộ Dung Nhan trực tiếp mở miệng nói: "Ta đáp ứng ngươi, nhưng sẽ không ngủ chung giường với ngươi."
"Phi, ta có nói là sẽ ngủ cùng với ngươi sao?! Ngươi ngủ trên bàn cho ta!" Sở Hạ Đề tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại trào ra một chút chua xót. Những ngày mình cùng A Mộc chung giường chung gối rốt cuộc không trở về được...
Mộ Dung Nhan lau mặt, trực tiếp ngồi xuống cạnh bàn nằm úp sấp, có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh liền thiếp đi.
Nhưng Sở Hạ Đề nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không được, aish, thiếu A Mộc ôm ấp, luôn làm cho người ta cảm thấy khó ngủ...
Nàng nghe thấy người nằm trên bàn bắt đầu ngáy nhẹ, lại làm cho nàng khó có thể tiến vào giấc ngủ...
Sở Hạ Đề nhịn thật lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhảy xuống giường, muốn đánh thức Mộ Dung Nhan.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và trong trẻo khi ngủ của người kia, lại không đành lòng quấy rầy.
Nàng ngồi xuống đối diện Mộ Dung Nhan, si ngốc nhìn nàng. Thầm nghĩ, bây giờ ngươi đang mơ cái gì? Trong mộng có thể có ta không?
Nàng chậm rãi vươn tay, muốn vuốt ve má Mộ Dung Nhan.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Sở Hạ Đề sợ tới mức rút tay lại, thấp giọng cảnh giác hỏi: " là ai?"
"Hạ Đề tỷ tỷ, là ta..." Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhu nhược của Ma Da Đồng.
Sở Hạ Đề mở cửa, nhẹ giọng hỏi: "Đồng muội muội,làm sao vậy?"
"Ta ngủ một mình, có chút sợ hãi, ta có thể ngủ cùng tỷ không?" Đây là lần đầu tiên Ma Da Đồng ở nơi xa lạ bên ngoài hoàng cung, lại một người một phòng, có thể nào không sợ, trằn trọc không dám ngủ.
Động tĩnh của hai người ở cửa cuối cùng đánh thức Mộ Dung Nhan, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, mê mang nhìn Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng ở ngoài cửa hỏi: " Làm sao vậy?"
"Biểu ca, muội sợ ở một mình, ngủ không được...muốn ngủ cùng Sở Hạ Đề tỷ tỷ." Ma Da Đồng thấp giọng nói.
"Được rồi, vậy ta có thể ngủ trong phòng của muội." Mộ Dung Nhan vươn vai định bước ra khỏi cửa, lại bị Sở Hạ Đề một phen nắm lại tay áo.
Mộ Dung Nhan bắt gặp được ánh mắt của Sở Hạ Đề, khó hiểu hỏi: "Lại làm sao?"
"Ngươi...ngươi sẽ không nửa đêm...chính mình vụng trộm trốn đi chứ?" Sở Hạ Đề khẩn trương hỏi.
Mộ Dung Nhan sửng sốt, mới hiểu được, nguyên lai nàng lo lắng chuyện này.
Nàng thấy Ma Da Đồng vẻ mặt lo lắng nhìn chính mình, liền ôn nhu nói: "Các ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không từ biệt mà đi, hai ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Ta tin ngươi." Sở Hạ Đề cắn cắn môi dưới, liền buông lỏng tay ra.
Ma Da Đồng cùng Sở Hạ Đề nhận thức nhau từ khi họ còn nhỏ, hai người cách vài năm sẽ sang quốc gia của đối phương để đi du ngoạn và sẽ ở lại một thời gian, hai người có thân thể bối cảnh giống nhau nên mối quan hệ luôn tốt đẹp. Hơn nữa Ma Da Đồng biết vương huynh của mình Ma Da Liệt vẫn luôn thích Sở Hạ Đề, vốn nghĩ nàng sau này chắc chắn sẽ trở thành tẩu tử của mình, ai ngờ lần này cùng phụ vương và vương huynh đi vào Hung Nô, mới biết được nguyên lai nàng đã có người mình thích, người nọ cư nhiên là biểu ca chưa từng gặp mặt của mình.
Ma Da Đồng nằm ở bên cạnh Sở Hạ Đề, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì mình đã chứng kiến và nghe thấy trong những ngày qua, thở dài, Hạ Đề tỷ tỷ cũng thật là si tình, biểu ca đã có thê tử ở Yên quốc, nàng ấy lại vẫn không bỏ xuống được.
"Ngươi thích hắn sao?" Trong bóng đêm, Sở Hạ Đề đột nhiên mở miệng hỏi.
Ma Da Đồng cả kinh, nghi hoặc hỏi: "Muội thích ai?"
"Biểu ca ngươi" Sở Hạ Đề thản nhiên nói.
"Không không không, Hạ Đề tỷ tỷ ngươi có phải là hiểu lầm gì chứ, ta coi biểu ca như là thân ca ca của ta vậy...Sao có thể có tư tình nhi nữ." Ma Da Đồng vội vàng ngồi dậy, giải thích.
"Ha Ha, ngươi tại sao lại khẩn trương như vậy, ta chỉ là hỏi một chút thôi...Aish,ta thích hắn, nên nghĩ mọi người trên thế gian đều thích hắn." Sở Hạ Đề sâu kín nói, nàng là nữ nhân hào phóng rộng rãi của đại thảo nguyên, trong lòng nghĩ gì sẽ trực tiếp thổ lộ ra.
Ma Da Đồng nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ yên lặng nằm xuống, thật lâu sau mới quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi rốt cục thích hắn ở điểm gì?"
"Vậy thì nàng ấy lại thích người kia ở điểm nào đây?" Sở Hạ Đề cười khổ mà nói: "Nếu thích một người lại cần phải kể ra nhiều lý do, vậy liệu vẫn được coi là thích hay không?"
"Nhưng hắn đối với ngươi..." Ma Da Đồng không đành lòng nói tiếp, chỉ là người mù đều có thể nhìn ra, người Mộ Dung Nhan thích không phải Sở Hạ Đề.
"Phải, ta hiểu, nàng không thích ta chút nào..." Sở Hạ Đề cười khẽ tự giễu, nàng hơi dừng một chút, lại kiên định nói: "Nhưng mà, một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng thích ta, hoàn toàn hoàn toàn thích ta."
Ma Da Đồng nghe xong, không biết vì sao, cảm thấy từ hốc mắt trào ra một tia nóng bỏng, sau một lúc mới nức nở: "Một ngày nào đó...biểu ca hắn chắc chắn sẽ đáp lại tấm chân tình này của Hạ Đề tỷ tỷ."
"Chỉ hy vọng như thế..."
Mộ Dung Nhan một mình ngủ một phòng, ngủ đến một đêm mộng đẹp.
Ở trong mộng, nàng mơ thấy Lãnh Lam Ca tựa vào lòng mình, cười khẽ vuốt ve mình, tay nàng lướt qua mặt mày, lướt qua trán, cuối cùng dừng trên mũi, nhưng lại siết lấy, làm nàng không thể không dùng miệng hô hấp.
"Ca nhi, đừng nghịch." Mộ Dung Nhan bất giác đưa tay giữ bàn tay đang chạm mũi mình, lại ngoài ý muốn cảm thất chân thật. Nàng đột nhiên mở to mắt, lại thấy trước mặt là Sở Hạ Đề đã khôi phục nữ trang, còn cả Ma Da Đồng vẻ mặt kinh ngạc phía sau.
Sở Hạ Đề rút tay về, chua xót nói: "Ca nhi...thì ra ngươi gọi nàng ấy là Ca nhi..."
Ta nên sớm biết, trong mộng của ngươi không có ta, chỉ có nàng ấy...
"Khụ khụ, trời đã sáng rồi sao?" Mộ Dung Nhan có chút xấu hổ gãi gãi đầu, hỏi.
"Nhanh lên, chúng ta phải giúp ngươi chỉnh trang lại một chút, để ngươi an toàn qua cửa." Sở Hạ Đề lạnh lùng nói.
Mộ Dung Nhan nhìn mình trong gương đồng, không khỏi khen: "Phải, không sai, không sai! Bất quá ta cảm thấy, bộ dáng hiện tại này của ta tuy rằng uy vũ có thừa, không không đủ hung thần ác sát, còn không thể làm cho người ta vừa thấy liền run sợ, không dám nhìn thẳng." Mộ Dung Nhan vuốt ve bộ râu trên mặt mình, cười nói với Ma Da Đồng: "Biểu muội, vẽ giúp ta thêm một vết đao lên mặt đi."
Thì ra, Ma Da Đồng ở Lâu Lan học một ít thuật dịch dung, lần này thấy bức hoạ của Mộ Dung Nhan bị thông cáo truy nã khắp nơi liền nghĩ ra biện pháp này, hy vọng có thể lừa dối qua của. Vốn cũng đã giúp tô cho mặt Mộ Dung Nhan vàng đi, gắn thêm chút râu giả, lót thêm vả vai, làm cho hắn nhìn qua giống một tên đại hán tục tằn, không ngờ hắn cũng không thoả mãn, còn muốn nhìn qua càng thêm hung ác, liền bất đắc dĩ giúp hắn vẽ thêm một vết đao dữ tợn trên mặt.
Dáng vẻ này, sợ là Mộ Dung Nhan tuỳ tiện trừng mắt một cái đều có thể doạ khóc một đám người.
Chỉ là Mộ Dung Nhan không ngờ, nhiều năm về sau thật sự sẽ có một người lưu lại một vết sẹo thực sự trên mặt mình.
"Ha ha, đủ! Đủ! Nhìn mà chính ta còn sợ!" Mộ Dung Nhan cười ha ha nói.
"Biểu ca, thuật dịch dung này chỉ cần không dính nước sẽ có thể bảo trì trong bảy ngày, cách bảy ngày ra sẽ giúp ngươi dịch dung một lần." Ma Da Đồng nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan nay đã biến thành một người khác, trong lòng thầm nghĩ, biểu ca thật đúng là người kỳ quái, rõ ràng là một vương tôn tuấn tú, sao lại cứ thích hoá trang mình thành bộ dáng hung ác như thế.
Vì vậy, khi Mộ Dung Nhan thay một thân y sam tối màu, bên hông đeo một cây đao, dẫn theo Sở Hạ Đề và Ma Da Đồng xuống lầu, chủ quán sợ tới mức đánh rơi bàn tính trong ray. Nếu không phải thấy hai vị vô nương kia không chút nào để ý, trò chuyện vui vẻ với hắn thì thật không khỏi nghĩ hắn là ác phỉ từ đâu đến bắt cóc hai vị cô nương kia...
Sau ngày hôm đó, dáng vẻ ác nhân này của Mộ Dung Nhan quả thật làm giảm đi không ít phiền toias, thường thường ở cửa thành tên thủ vệ hơi liếc hắn một cái liền lập tức để hắn vào, đầu năm nay người có bộ dáng hung ác như thế cũng hiếm...
Còn lúc ở trọ, Mộ Dung Nhan chỉ cần vừa đứng trước mặt chưởng quầy, hắn liền lập tức tè ra quần chuẩn bị xong xuôi phòng ốc, đi đứng nhanh nhẹn cực kỳ.
Có khi ở trên đường, nếu có vài tên vô lại không biết tốt xấu có ý đồ gây rối với Sở Hạ Đề và Ma Da Đồng, Một Dung Nhan chỉ cần trừng mắt hổ, còn không chờ mình rút đao uy hiếp, đám vô lại kia cũng sẽ đồng nhìn nhìn Sở, Ma hai người rồi chạy trối chết.
"Uy! Ánh mắt tên tiểu tử kia là thế nào?! Làm gì coi ta cứ như kẻ ác thế?!" Một Dung Nhan bất mãn nói, hắn trước khi đi dùng ánh mắt "cô nương các ngươi chịu khổ" đó là ý gì...
"Ha ha ha ha, bộ dáng hiện tại này của ngươi, mười phần chính là đại ác nhân!" Sở Hạ Đề cười đến cả người run rẩy.
"Aish, cho nên con người hiện tại ấy à, toàn trông mặt mà bắt hình dong!" Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.
Hết chương 43
Danh Sách Chương: