• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Đại Lý Tự.

Cố Trạch canh giữ trước cửa Đại Lý Tự, tay gắt gao nắm bội đao bên hông, hắn thầm nghĩ, hôm nay đúng là trường diện lớn ah...Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Hoàng quý phi, Thục phi, các vị điện hạ, ngay cả cửu Hoàng Tử không đến tám tuổi cũng đều đến.

Thừa Tướng Lãnh Hựu ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa công đường, Khanh Tiễn đại nhân của Đại Lý Tự ngồi bên trái, Đại lý Thiếu khanh Miêu đại nhân ngồi bên phải.

Thị vệ phụ trách canh giữ ở cửa, để ngừa trong chúng nhân vây xem bên ngoài có người lòng mang ý gây rối.

Cố Trạch đứng bên ngoài công đường nhìn đám đông, cũng nhìn thấy Lãnh Lam Ca vẻ mặt khẩn trương, hắn ra ý bảo Lãnh Lam Ca đến đứng cạnh mình, như vậy có thể nhìn xem rõ ràng hơn một chút.

Lúc này, nha dịch hai bên công đường bắt đầu cầm côn trượng trong tay gõ thật mạnh xuống đất, cao giọng ca đường uy*.

(*cái kiểu tiếng "ùeee ù ù ù như trong phim "Bao Thanh Thiên" mỗi lần trước khi xử án ấy:SS)

Sau một lúc lâu, Lãnh Hựu hắng giọng, mở miệng nói: "Cho mời Lục điện hạ và Thất điện hạ nhập đường."

Mộ Dung Nhan cùng Mộ Dung Cảnh mỗi người bị một nha dịch theo hai sườn đưa vào trung ương công đường, điểm khác nhau duy nhất chính là, Mộ Dung Nhan vẫn bị trói tay xích chân, mà Mộ Dung Cảnh thì không.

Hai vị bởi vì là Hoàng tử, đương nhiên không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng trên công đường là được rồi.

Mộ Dung Nhan phẫn nộ trừng Mộ Dung Cảnh, nếu không phải vì mình bị trói, nàng chỉ hận không thể nhào qua đem hắn thiên đao vạn quả.

Thấy hai vị Hoàng tử đều đến, Lãnh Hựu lại mở miệng nói: "Nay hai vị điện hạ cần lần lượt xác nhận lời khai, Lục điện hạ ngài trước kia nói là gặp được Thất điện hạ làm nhục dân nữ, cho nên Thất điện hạ mới muốn giết ngài diệt khẩu phải không?"

"Đúng thế." Mộ Dung Cảnh không chút hoang mang nói.

"Ngươi nói dối!!!" Mộ Dung Nhan giận không thể át muốn xông tới chỗ Mộ Dung Cảnh, lại bị hai nha dịch gắt gao giữ chặt.

"Khụ khụ, yên lặng." Lãnh Hựu nói với Mộ Dung Nhan.

"Như vậy, Thất điện hạ ngài nói kỳ thật là Lục điện hạ làm nhục dân nữ kia, cho nên ngài muốn báo thù cho nữ tử đó, nên mới muốn giết Lục điện hạ phải không?"

"Đúng vậy!" Mộ Dung Nhan cao giọng đáp.

Lãnh Hựu vỗ án, nghiêm mặt kêu: "Như vậy, truyền dân nữ Tiêu Tử Yên cô nương lên công đường."

Sau đó, Tiêu Tử Yên được một gã nha dịch cùng đi theo đưa vào công được.

Nàng vừa xuất hiện, bên ngoài công đường liền truyền đến một trận xì xào.

"Đây là hoa khôi của Vọng Nguyệt Lâu, Tiêu Tử Yên a, nàng cũng thật có bản sự, một hơi thông đồng hai vị Hoàng Tử."

"Còn không phải sao, hai vị Hoàng Tử đều vì nàng mà thủ túc tương tàn...Aish, quả thật là hồng nhan hoạ thuỷ..."

"Bốp" một tiếng, Lãnh Hựu nặng nề gõ án: "Trong ngoài công đường, không được ồn ào!" Hắn dừng một chút, nhìn Tiêu Tử Yên quỳ gối dưới công đường, hỏi: "Tiêu cô nương, uỷ khuất ngươi, nhưng lão phu vẫn phải hỏi một câu, lời của hai vị Hoàng Tử vừa rồi, của người nào mới là thực?"

Tiêu Tử Yên nâng mi mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua Lãnh Hựu ngồi trên công đường, lại liếc mắt nhìn Mộ Dung Nhan thật sâu, mới nói: "Lời hai vị điện hạ nói, cũng không phải là tình hình thực tế."

Thốt ra lời này, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Lãnh Hựu hỏi tiếp: "Kia tình hình thực tế là cái gì?"

"Dân nữ ngày ấy cùng Thất điện hạ đi ra ngoài, Lãnh đại nhân cũng biết đó, chỉ là sau đấy dân nữ không đuổi kịp Thất điện hạ, lại bị Lục điện hạ gặp được, Lục điện hạ đối với dân nữ lòng mang ác ý, liền có ý đồ phi lễ, may mắn vào lúc khẩn yếu quan đầu, Thất điện hạ quay trở lại tìm được dân nữ, đuổi Lục điện hạ đi, bảo vệ danh tiết của dân nữ...Dân nữ vì để báo đáp Thất điện hạ, liền lấy thân báo đáp, cũng không phải Thất điện hạ ép buộc dân nữ...Là dân nữ tự nguyện...Sau đó cũng là do dân nữ cầu Thất điện hạ giết kẻ có ý đồ gây rối với ta là Lục điện hạ...Cho nên nếu đại nhân muốn trách cứ, thì cứ trách toàn bộ tội danh lên người dân nữ đi, dân nữ nguyện một người gánh vác toàn bộ tội nghiệt, khẩn cầu đại nhân thả Thất điện hạ ra là được rồi!"

Tiêu Tử Yên nói xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nhiều lời nữa.

Đừng oán ta, ta chỉ có thể sử dụng cách này để lừa mình dối người...Chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ ta, nhớ ta cả đời...kia cũng đủ làm cho...

Mộ Dung Nhan nghe xong liền luống cuống, kêu lên: "Tiêu cô nương ngươi...ngươi sao có thể nói bừa như thế! Bổn vương khi nào thì cùng ngươi...rõ ràng là..." Mộ Dung Nhan cảm thấy quá khó khăn để mở miệng, lắp ba lắp bắp mãi cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Mộ Dung Cảnh thầm cân nhắc trong lòng, Tiêu Tử Yên nói thế, rốt cuộc là giúp mình hay muốn hại mình đây?

Lãnh Hựu nghe xong, càng cảm thấy đau đầu, vốn chỉ có hai tình huống, kêu Tiêu cô nương này đi ra làm chứng là để chứng thật một cái trong đó, không ngờ ngược lại nàng lại nói ra một tình huống khác. Trong nhất thời, cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả...

Lúc này, Yêu Chiêu đế vốn một mực yên lặng không lên tiếng mở miệng: "Xem ra đều là do nữ tử này ở giữa làm khó dễ, châm ngòi li gián hai vị hoàng nhi của trẫm."

Lãnh Hựu nghe xong, thầm nghĩ, bệ hạ nói như vậy là muốn thuận nước đẩy thuyền đem mọi tội danh đều tính lên đầu Tiêu Tử Yên.

Lập tức hắn liền cất cao giọng nói: "Tiêu Tử Yên, những lời ngươi nói là sự thực?"

Tiêu Tử Yên yên lặng gật gật đầu.

"Như thế, người đâu! Đem tội nữ Tiêu Tử Yên áp vào đại lao của Hình bộ, bản quan hiện lấy tội câu dẫn Hoàng Tử, châm ngòi Hoàng Tử phán xử ngươi..." Lãnh Hựu dừng một chút, nói tiếp: "Tử hình."

"Trưa mai ở ngã tư trảm đầu thị chúng!"

Tiêu Tử Yên chậm rãi mở hai mắt, thê lương cười.

Nụ cười này, làm cho Lãnh Lam Ca nghĩ tới ngày đó khi mình rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu, nàng chính là nở nụ cười đó, thì ra...thì ra từ khi ấy nàng đã có dụng ý này...

"Không được! Tiêu cô nương không có tội!!! Nàng vô tội!!!" Mộ Dung Nhan nóng nảy, xoay người gọi Tiêu Tử Yên đã bị hai nha dịch nâng lên: "Ngươi...ngươi vì sao lại ngu ngốc như thế?"

"Ngươi đau lòng ta sao?" Tiêu Tử Yên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng hỏi: "Hay là, chỉ đồng tình với ta?"

"Ta..." Mộ Dung Nhan không biết nên trả lời thế nào.

"Vậy thì đừng để ý tới ta..."Tiêu Tử Yên tâm như tro tàn, chỉ cầu được chết.

Hai nha dịch liền tròng dây xích vào tay Tiêu Tử Yên, lôi kéo nàng muốn đi.

"Chậm đã!" Mộ Dung Nhan lại nói, nàng đảo mắt nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng đám người Lãnh Hựu trên thượng vị, giận dữ nói: "Thả nàng! Mọi chuyện đều là một mình ta gây nên! Không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Ta hiện tại nhận! Muốn giết cứ giết ta đi! Mộ Dung Nhan ta còn không vô sỉ đến mức để một thiếu nữ đi gánh tội thay! Không phải các ngươi muốn mạng của ta sao?! Vậy tới lấy đi! Tới lấy đi!!!"

Nói xong, Mộ Dung Nhan ưỡn thẳng lưng, con ngươi màu hổ phách phiếm tơ máu, sáng quắc nhìn chằm chằm mọi người.

Lãnh Hựu nhìn Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, aish, Thất điện hạ này quả thật là kẻ ngốc, rõ ràng sinh ở hoàng gia, lại không học được thói người lừa ta gạt, tâm ngoan thủ lạt trong hoàng cung...

Đúng lúc đó, Bộ binh Thượng thư Trầm Kì Mặc đột nhiên lao vào Đại Lý Tự, hắn thở hổn hển quỳ gối trên công đường, vội vàng la lên: "Khởi bẩm bệ hạ, biên thuỳ báo nguy! Thần mới thu được tin khẩn tám trăm dặm từ biên cảnh, gót sắt của Hung Nô suốt đêm qua công hãm Quách Lâm Tích Lạc, cũng đưa lên thủ cấp của Bình tướng quân thủ Quách Lâm Tích Lạc...làm chiến thư!"

"Cái gì?!" Yên Chiêu đế kinh hãi bật dậy, chau mày.

Tề Vương Mộ Dung Huyền vội đứng dậy, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần nguyện dẫn quân đi biên thuỳ phá Hung Nô!"

Yên Chiêu đế nhìn Mộ Dung Huyền, lại lơ đãng liếc Mộ Dung Nhan, suy nghĩ một lúc, sắc mặt ngưng trọng nói: "Được, trẫm hiện phong Tề vương Mộ Dung Huyền làm Trấn quốc Đại tướng quân, thống soái tam quân, lãnh mười vạn binh. Phong Thất hoàng tử Mộ Dung Nhan làm tam quân phó Đô Thống, cùng Tề vương đi biên thuỳ, nếu có thể lập nên chiến công thì tội có thể bỏ qua, ngày mai khởi hành, không được để lỡ!"

Mộ Dung Huyền nghe thế, trong lòng liền hiểu, phụ hoàng đây là cố ý muốn thả Thất đệ, liền nhanh chóng quỳ một gối, cũng kéo Mộ Dung Nhan còn đang đứng ngẩn ra đó quỳ xuống, cất cao giọng: "Tạ phụ hoàng! Nhi thần cùng Thất đệ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng và Đại Yên!"

"Được rồi, quốc nạn lâm đầu, đừng tiếp tục thẩm tra nữ nhi tình trường nữa, bãi đường đi." Yên Chiêu đế hơi gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, xoay người dùng ánh mắt ý bảo Cao Tuyền ở bên cạnh khởi giá hồi cung.

Mộ Dung Nhan quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, nàng chỉ cảm thấy vừa rồi hết thảy phát sinh quá nhanh, không biết mình thế nào lại đột nhiên trở thành tam quân phó Đô Thống, dĩ nhiên ngày mai sẽ cùng Tứ ca đi đánh giặc với Hung Nô...

Đợi thị vệ hộ tống Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các quý tộc rời khỏi Đại Lý Tự, Lãnh Lam Ca lập tức lao vào công đường, bổ nhào lên người Mộ Dung Nhan, gắt gao dán phía sau lưng nàng, nức nở hô: "Ngốc tử...ta không muốn ngươi đi chiến trường..."

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Mộ Dung Huyền cùng Tiêu Tử Yên trong nháy mắt đều trở nên thập phần khó coi, cả hai cùng quay mặt đi không muốn nhìn thấy ý trung nhân của mình ôm người khác.

"Ca nhi...ta..." Mộ Dung Nhan vươn tay đặt lên ngọc thủ của Lãnh Lam Ca, trong lòng cảm khái ngàn vạn, chỉ cảm thấy biến số trên thế gian thật sự nhiều lắm.

"Khụ khụ!" Lãnh Hựu ho mạnh, từ ghế trên đi xuống, nhìn nữ nhi mình giữa ban ngày ban mặt cùng Thất điện hạ ôm ôm ấp ấp, hơn nữa Tề vương còn ở một bên nhìn, hắn sắc mặt xanh mét khẽ quát Lãnh Lam Ca: "Ca nhi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?!" Nói xong liền tự mình đưa tay dùng sức đem Lãnh Lam Ca kéo đến bên cạnh mình.

Lúc này, nha dịch đã qua tháo bỏ xích trên người Mộ Dung Nhan và Tiêu Tử Yên.

Mộ Dung Nhan bị trói ba ngày, hai tay đã sớm đau nhức không thôi, nàng vừa xoa xoa cổ tay mình, vừa nhìn sắc mặt giận dữ của Lãnh Hựu, trong lòng tư vị phức tạp.

Mộ Dung Nhan đi tới, nhìn thẳng Lãnh Hựu, bực bội nói: "Lãnh đại nhân, ta biết ngươi thực không thích ta, nhưng ta cùng Ca nhi đã sớm tình đầu ý hợp, duyên định một đời, vô luận ngươi tán thành cũng được, không chấp nhận cũng vậy, ta chắc chắn sẽ cưới nàng!"

Lời này vừa nói ra, Lãnh Hựu bị Mộ Dung Nhan chọc giận đến phát nghẹn, hung hăng trừng mắt, thầm nghĩ, tính nết này quả thực quá giống Lan phi năm đó! Thật sự là một tên người Hồ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!

Lãnh Lam Ca nghe xong, cảm động vô cùng, nàng không dự đoán được Mộ Dung Nhan dĩ nhiên sẽ vì nàng, ở trên công đường liền trực tiếp nói với phụ thân muốn kết hôn với mình. Nàng dùng sức giãy ra khỏi tay Lãnh Hựu đang giữ chặt mình, chạy đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, nắm tay người kia, đôi mắt rưng rưng, bình tĩnh nói với Lãnh Hựu: "Cha, mong người thành toàn cho nữ nhi và Thất điện hạ!"

Lãnh Hựu nhìn nữ nhi và Mộ Dung Nhan giống một đôi bích nhân, trong lòng không cam tâm, khẽ thở dài: "Thất điện hạ, ngài ngày mai sẽ xuất chinh, trong thời gian này đừng lo lắng về lão phu, đợi điện hạ khải hoàn trở về, lão phu tất sẽ cho điện hạ một câu trả lời rõ ràng, thế nào?"

"Được! Một lời đã định!" Mộ Dung Nhan thấy Lãnh Hựu rốt cục có chút buông lỏng, liền vui vẻ đáp.

Lúc này, Tiêu Tử Yên lại thầm nghĩ, aish, ta vẫn nên quên đi thì hơn...Hắn cùng Lãnh thiên kim mới là trời sinh một đôi, còn ta chẳng qua là một phong trần nữ tử đã không còn trong sạch...

Nghĩ vậy, Tiêu Tử Yên ảm đạm thất hồn lạc phách đi ra ngoài...Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đã sớm vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ, đều đau đến chết lặng...

Mộ Dung Nhan thấy Tiêu Tử Yên thất hồn lạc phách, liền kêu lên: "Tiêu cô nương...ngươi muốn đi đâu?"

Tiêu Tử Yên buồn bã xoay người, chống lại ánh mắt Mộ Dung Nhan, nói: "Dân nữ bất quá làn tàn hoa bại liễu, không phiền Thất điện hạ để bụng..." Nói xong, tiếp tục lê thân thể vô lực của mình tới trước.

"Tiêu cô nương! Bổn vương muốn chuộc thân cho ngươi!" Mộ Dung Nhan lại ở phía sau hô to một tiếng, nàng thầm nghĩ, tuyệt đối không thể lại làm cho nàng ấy trở lại nơi thị phi đó, ngày mai ta sẽ xuất chinh, hôm nay phải an trí ổn thoả cho nàng mới được.

"Vì cái gì còn muốn...giúp ta chuộc thân?" Tiêu Tử Yên không xoay lại, nhưng vẫn dừng cước bộ.

Mộ Dung Nhan đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Ngày ấy ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ trở về an trí ngươi, ta sao có thể nuốt lời..."

"Nhưng cho dù Tử Yên khôi phục lại tự do, trên thế gian này cũng không còn chỗ dung thân cho Tử Yên..."

"Việc này dễ lắm, nếu Tử Yên cô nương không chê, có thể tạm thời lấy thân phận thị nữ của bổn vương, vào ở Chiêu Lan điện...Ah..." Mộ Dung Nhan cảm thấy đây bất quá là công phu một cái nhấc tay, bổn ý là muốn trong lúc mình chinh chiến, sẽ để Tuyết di hỗ trợ dàn xếp cho nàng, chờ mình chinh chiến trở về, sẽ giúp nàng tìm một phu quân tốt là được.

Nhưng vừa dứt lời, lòng bàn tay đã bị Lãnh Lam Ca ở một bên hung hăng nhéo, làm cho nàng hít một hơi khí lạnh.

Tiêu Tử Yên thế này mới quay người, không nói một lời nhìn Mộ Dung Nhan.

"Tiêu cô nương...Nếu ngươi không muốn cũng không sao, bổn vương sẽ tìm chỗ ở khác cho cô nương." Lòng bàn tay của Mộ Dung Nhan bị Lãnh Lam Ca nhéo đến phát đau, thấy Tiêu Tử Yên cũng không lên tiếng, nghĩ nàng không thích, liền cũng không miễn cưỡng.

"Ta nguyện ý!" Tiêu Tử Yên bật thốt.

Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy miếng thịt trong lòng bàn tay sắp bị Lãnh Lam Ca nhéo đứt...

Mộ Dung Nhan đành phải nén đau, len lén nói với Lãnh Lam Ca: "Ca nhi, nàng biết ta không có ý gì mà...Nàng đừng giận..."

Lúc này, Lãnh Lam Ca lại nghĩ đến hôm qua mình đã đáp ứng Tiêu Tử Yên, chỉ cần nàng ấy chịu lên công đường làm chứng cho Mộ Dung Nhan, mình sẽ nợ nàng một nhân tình, nay Mộ Dung Nhan muốn để nàng ấy ngày sau ở lại điện Chiêu Lan, mình tuy rằng trong lòng mười vạn phần không vui, nhưng không tiện phản đối, lại nghĩ, ngày mai Mộ Dung Nhan sẽ xuất chinh, hốc mắt lập tức đỏ, nàng thả lỏng tay đang nhéo Mộ Dung Nhan, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi dàn xếp hảo Tiêu cô nương rồi thì tới Lãnh phủ tìm ta, ta có một nơi muốn cùng ngươi đi."

"Được, nàng chờ ta."

Hết chương 25

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK