Văn sĩ Càn rời khỏi phủ thái sư thì đi thẳng tới viện trạch dành cho thầy giáo dạy học cho con em quan lại nghỉ ngơi, không ngờ nửa đường gặp phải ông Cử nhân Hà và Văn sĩ Chu.
Hai người này cũng được mời tới nhà của các quan lớn dạy học cho con cháu của họ, nghe nói Cử nhân Hà dạy học vỡ lòng cho con trai út của Đại tướng quân Nhị Hầu, còn Văn sĩ Chu nhận cháu trai của Thượng thư Tống Văn Kha làm học trò.
Cả hai đứa trẻ đều sáng sủa thông minh, hơn nữa được dạy dỗ nghiêm khắc cho nên cư xử rất lễ phép đúng mực, đâu như phế vật Lê Dương Chính nổi danh dốt nát ngang tàng khắp kinh thành.
Nhìn thấy ông, hai người lập tức tiến tới cười tươi chào hỏi: “Càn huynh.”
Văn sĩ Càn lập tức chắp tay chào lại: “Hà huynh, Chu huynh.”
Cử nhân Hà mở miệng nói trước: “Nghe nói hôm nay huynh đến phủ thái sư nhận học trò, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
Văn sĩ Càn biết hai người này thường xuyên so bì với mình, nhưng ông không thể mang lòng dạ tiểu nhân như họ, bèn ăn ngay nói thật: “Mọi chuyện vẫn thuận lợi, hai huynh không cần lo lắng.”
Văn sĩ Chu tiến lên tiếp lời: “Cậu ba của phủ thái sư nổi tiếng khó dạy khó bảo, lần này cực khổ cho Càn huynh rồi.”
Lời châm chọc rất rõ ràng, lần này Văn sĩ Càn đanh mặt nghiêm túc đáp: “Đây là lệnh của thánh thượng bệ hạ ban cho, hà cớ gì mà vất vả? Chẳng lẽ Chu huynh không coi ý chỉ của thánh thượng bệ hạ là ơn huệ hay sao?”
Tội khi quân phạm thượng ụp thẳng lên đầu như thế, Văn sĩ Chu không dám gánh vác bèn cười trừ lúng túng nói: “Ý chỉ của thánh thượng bệ hạ đương nhiên là vinh dự của Chu này rồi, Càn huynh đừng nghiêm trọng như thế.”
Văn sĩ Càn khẽ nhếch môi, mở miệng: “Lần này thánh thượng bệ hạ ban cho ơn to bằng trời, giúp Càn này thu nhận được một học trò giỏi, Càn này phải cố gắng dạy dỗ mai sau tạo ra một đống lương tài cho đất nước.”
Cử nhân Hà và Văn sĩ Chu nhìn nhau, cả hai đều coi Văn sĩ Càn như một kẻ điên mất trí, có lẽ vì quá áp lực bởi mệnh lệnh của nhà vua cho nên tinh thần của ông không chịu nổi mà nói mê sảng mất rồi.
Cử nhân Hà hơi cong môi, mỉm cười nói: “Nếu vậy chúc Càn huynh sớm ngày dạy ra được một… Trạng nguyên, ha ha.
Dạy một phế vật biết chữ đã là kỳ tích rồi, nay Cử nhân Hà nói ra lời chúc này chẳng khác nào sỉ nhục Văn sĩ Càn, tuy nhiên chẳng những ông không tức giận mà còn thản nhiên đáp: “Đa tạ lời chúc của Hà huynh, sẵn đây Càn này cũng xin chúc hai vị sớm ngày dạy dỗ học trò nên người.”
Sau đó Văn sĩ Càn đi thẳng vào phòng ngủ, để lại hai ông nho tức đến mức đỏ mặt tía tai.
“Ý của ông ta là gì? Chê tôi và anh không có tài hoa cho nên chỉ có thể dạy học trò làm người à? Khinh người quá đáng!” Ông Văn sĩ Chu tức giận quát lớn.
Cử nhân Hà cũng tức giận không kém, nhưng trước mắt không phải thời điểm nóng giận hỏng việc, chính miệng thánh thượng chỉ định Văn sĩ Càn dạy học cho con trai của thái sư tức rất coi trọng thái sư, nếu chuyện hai người cãi nhau với Văn sĩ Càn đến tai thánh thượng, chỉ e họ không những đắc tội thái sư mà còn khiến thánh thượng chán ghét.
“Chúng ta chỉ cần nhịn chốc lát thôi, là bùn thì khó trát được lên tường, đợi ngày con trai của thái sư gây chuyện xấu hổ bên ngoài, người làm thầy chắc chắn sẽ vạ lây, nói không chừng… con cái đời sau của ông ta cũng chịu tội nữa đấy.”
Cử nhân Hà nhìn về phía phòng nghỉ của Văn sĩ Càn, trong mắt lóe lên sự ghen ghét đố kỵ.
Bên này, ám vệ của nhà vua quỳ bên trong cung An Định tâu bẩm lại sự việc mà ngài ta giao phó.
Vua Định Ưng nghe xong biểu cảm trở nên ngạc nhiên, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
“Thú vị vậy sao? Xem ra Hạo khanh không nói dối, thầy ấy cũng không biết con trai mình giấu tài, nếu không đã không lo lắng khi thầy giáo muốn thử thực học của hắn rồi.”
Ám vệ báo cáo xong thì lui vào trong tối, vua Định Ưng đi vào buồng trong, thái giám Nhân Lễ đang mặc quần áo vào, trên người gã còn hiện rõ vết tích sau cuộc hoan ái cách đây không lâu với nhà vua.
Vua Định Ưng ngồi xuống bên mép giường, giơ tay ra vuốt ve tấm lưng trần của Nhân Lễ, nơi đó vết hôn đỏ au rải rác khắp nơi như đang chứng minh rằng gã rất được nhà vua yêu thương.
“Nô tài lười nhát không hầu hạ thánh thượng bệ hạ thay y phục, tội đáng muôn chết!” Nhân Lễ quỳ rạp trên long sàng dập đầu với vua Định Ưng.
“Tội gì? Em khiến ta vui sướng, thưởng còn không hết lấy đâu ra tội? Em còn mệt, nằm nghỉ một lát đi, ta ru cho em dễ ngủ.”
Vua Định Ưng nói là làm, ngài ta vỗ vào bàn tay vào lưng Nhân Lễ, nhưng gã nào dám nhận ân huệ lớn như vậy bèn mặc vội quần áo vào rồi bước xuống đất khom lưng chờ nhà vua phân phó.
Vua Định Ưng thở dài, trong lòng hơi mất mác, nhưng cũng không trách tội Nhân Lễ, ngài ta đứng dậy đi ra ngoài, Nhân Lễ nối bước theo sau, ra đến cửa, ngài ta bỗng lên tiếng: “Cháu gái của trẫm, quận chúa An Hi đã đến tuổi cập kê rồi, nếu năm nay Dương Chính thật sự đề tên bảng vàng, trở thành quận mã cũng coi như xứng lứa vừa đôi nhỉ?”
- -
Lời của Gừng: Ông vua bắt đầu báo rồi đó mấy bà
Danh Sách Chương: