Mục lục
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thái sư hay tin con trai của mình được nhà vua gọi triệu kiến đã hoảng hốt đến mức muốn vào cung xin tội, ông tưởng hắn lại gây nên chuyện tày đình gì đó, lần này thì hay rồi, chuyện xấu đến tai bệ hạ thì chỉ còn đường chết mà thôi.

May mắn Lê Dương Chính kịp thời ngăn ông lại, hơn nữa còn dùng vẻ mặt thần bí nói: “Cha yên tâm, lần này con vào cung là để lập công.”

Bốp!

Thái sư tức giận vỗ một phát vào đầu hắn, quát: “Một người không có công danh như ngươi thì lập được công gì, còn không mau nói rõ nguyên nhân bệ hạ triệu kiến ngươi để ta biết đường giải quyết.”

Lê Dương Chính nhếch môi cười: “He he bí mật…”

“Bí mật cái mả cha nhà ngươi!”

Hôm đó thái sư nổi giận đùng đùng vác roi rượt đánh cậu ba, tin đồn truyền ra ngoài lập tức tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán, nuôi con không dạy, bây giờ có đánh thì người ngợm cũng hỏng bét rồi.

Cùng ngày, Lê Dương Chính được đón vào cung, vua Định Ưng nhìn thanh niên quỳ trước mặt mình, mặc dù hắn đang cúi đầu nhưng có vẻ không hề run sợ, nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu hai người gặp nhau, có mấy người lần đầu quỳ trước vua mà không sợ hãi như hắn đâu chứ?

“Ngươi là Lê Dương Chính, con trai thứ ba của thái sư?” Vua Định Ưng mở miệng hỏi.

Lê Dương Chính áp mặt sát đất, đáp: “Bẩm bệ hạ, chính là thảo dân.”

“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn mặt.”

Lê Dương Chính ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo không nhìn ra tâm tư gian tà toan tính gì, vua Định Ưng gật gù, khen: “Con trai của thái sư quả nhiên đều là nhân tài hiếm có.”

Lê Dương Chính nhoẻn miệng cười, trông biểu cảm có vẻ rất khoái chí vì lời khen của nhà vua, không giống những kẻ khác vội vàng hạ thấp bản thân để lấy danh khiêm tốn.

“Đội ơn bệ hạ đã khen.”

Thấy hắn thẳng thừng nhận lời khen như vậy, vua Định Ưng càng cảm thấy hắn thú vị, thấy tâm tính của hắn còn trẻ con hiếu thắng, thái độ của nhà vua cũng thoải mái hơn nhiều, lúc này ngài ta dùng giọng điệu của bậc trưởng bối hỏi: “Trẫm đọc bài luận của ngươi rồi, ý tưởng rất táo bạo, nhưng ngươi có từng nghĩ nếu sản lượng không đạt như ngươi nói, ngươi sẽ mang tội khi quân hay không?”

Lê Dương Chính trợn to mắt lộ vẻ ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại: “Như… như vậy sẽ phạm tội khi quân sao?”

Vua Định Ưng nhíu mày: “Hừ, bây giờ mới biết sợ? Trẫm còn tưởng ngươi gan to thế nào, làm việc không màng hậu quả gì cả.”

Lê Dương Chính nhăn mặt gãi đầu, đáp: “Thảo dân không hiểu, thảo dân cảm thấy một người phạm sai lầm và thất bại không có gì đáng phải trách tội cả, con người không ai hoàn hảo, thất bại là mẹ thành công, quan trọng là chúng ta có rút được bài học gì cho tương lai hay không thôi.”

“Cậu Chính.” Nhân Lễ sợ hắn chọc giận nhà vua cho nên nhỏ giọng nhắc nhở.

Vua Định Ưng liếc nhìn Nhân Lễ với ánh mắt mang ý cười, nói: “Ngươi gọi nó làm gì, trẫm còn muốn nghe nó giải thích thất bại là mẹ thành công có nghĩa thế nào nữa đấy.”

Nhân Lễ nghe vậy không nói gì thêm, chỉ mong sao Lê Dương Chính không nhổ phải râu hổ, nếu không gã cũng không biết sẽ có hậu quả ra sao nữa.

Vua Định Ưng nhìn chàng trai trẻ tuổi gan dạ dám nghĩ dám làm trước mặt, trong lòng không khỏi tiếc nuối thanh xuân, lúc đó ngài ta cũng tràn đầy nhiệt huyết, khí thế trương dương, không biết từ lúc nào lại trở nên đa nghi rụt rè như vậy.

“Theo ý của ngươi thì nếu ngươi trồng không ra lương thực phụ, sản lượng cũng không như ngươi nói thì trẫm chẳng những không thể trách phạt ngươi mà còn phải cho ngươi tiếp tục thử lại lần nữa sao?”

Lê Dương Chính lắc đầu, đáp: “Mặc dù nói có thất bại mới có thành công, nhưng không thể vì vậy mà qua loa, thảo dân đã dựa trên kinh nghiệm trồng trọt của người đi trước, sau đó tính toán cẩn thận, làm bước nào chắc bước đó, như vậy sẽ không có sai sót đâu ạ, bệ hạ cứ yên tâm hì hì.”

Vua Định Ưng bật cười, chỉ vào hắn rồi hỏi: “Nếu trẫm nhất quyết muốn phạt tội ngươi thì sao?”

Lê Dương Chính nhúng vai tỏ vẻ không sao cả: “Vậy thì chỉ có thể nói thảo dân vô duyên với quan trường thôi.”

“Ha ha, Chính à Chính, lời ngươi vừa nói ra đã đắc tội với phần lớn quan thần của trẫm rồi đấy.”

Đám quan lại bo bo giữ mình, suốt ngày sợ tội không đưa ra được ý kiến nào hay ho, vấn nạn thiếu hụt lương thực kéo dài mấy năm nay cũng không ai dám đứng ra nhận trách nhiệm, chỉ có chàng trai này, không ngại thử thách chính mình, dũng cảm gan dạ, nếu Đại Lịch có nhiều người tài như hắn thì còn sợ gì dân không giàu nước không mạnh.

“Lương thực phụ của ngươi khi nào thu hoạch?” Vua Định Ưng hỏi.

Lê Dương Chính đáp: “Bẩm bệ hạ, khoảng ba ngày nữa.”

“Ừm, được rồi, để không khiến ngươi có áp lực, trẫm hứa nếu sản lượng lương thực phụ nhiều như ngươi trình bày trong bài luận, mặc kệ kết quả thi cử của ngươi thế nào, trẫm cũng cho ngươi vào triều làm quan, hơn nữa còn ghi công đức của ngươi vào sử sách, thế nào?”

Lê Dương Chính vội vàng dập đầu: “Tạ ơn bệ hạ, thảo dân nhất định sẽ không khiến bệ hạ thất vọng.”

Sau đó vua Định Ưng lại hỏi Lê Dương Chính đôi điều về mẫu ruộng khoai tây, hắn đều trả lời đâu ra đấy, dáng vẻ vô cùng tự tin khiến tâm trạng của nhà vua càng thêm tốt đẹp, sau đó ngài ta cho hắn xuất cung.

Lê Dương Chính mang theo vẻ mặt phấn khởi tràn đầy niềm tin bước ra khỏi cung, mãi cho đến khi ngồi vào kiệu, màn che phủ xuống ngăn cách hắn với người bên ngoài, sắc mặt của hắn lập tức trở nên lạnh tanh, ánh mắt tràn ngập vẻ tính toán.

- -

Lời của Gừng: Oscar nợ con tui giải diễn viên chính xuất sắc nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK