Dưới màn đêm đen tối, hai người quấn quýt lấy nhau không rời, lần này Trương Ai Thống chủ động hôn lên môi Lê Dương Chính, nụ hôn vẫn trút trắc nhưng lại vô cùng cuồng nhiệt, cậu câu cổ hắn ghì xuống, đầu lưỡi luồn vào miệng đối phương rồi học theo cách hắn từng làm mạnh mẽ mút lấy cái lưỡi mềm mại của hắn.1
Lê Dương Chính thấy nhóc con gấp gáp như vậy cũng không đảo khách thành chủ mà buông lỏng cho cậu muốn làm gì thì làm, cậu cởi áo của hắn ra, đôi môi dời xuống cần cổ rồi tới ngực và bụng, những nơi môi cậu đi qua đều để lại dấu hôn đỏ rực.
“Em học nhanh thật đấy.”
Lê Dương Chính mỉm cười xoa đầu Trương Ai Thống, cậu nâng mí mắt lên nhìn hắn, sau đó vừa lúc hắn không đề phòng mà kéo quần hắn xuống ngậm vật nam tính của hắn vào miệng.1
“Này nhả ra!”
Lê Dương Chính hoảng hốt nâng đầu Trương Ai Thống lên, lúc này gò má của cậu đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ trông vô cùng quyến rũ.
“Ai dạy em cái trò này?” Lê Dương Chính nghiêm mặt hỏi.
Từ sau đêm ở khu rừng, hai người chỉ dùng tay giải quyết cho nhau, hắn không hề dạy cậu thêm thứ gì nữa, nhóc con ngây thơ như vậy hoàn toàn không biết chuyện giường chiếu, hôm nay cả gan dùng miệng làm cho hắn thì chắc chắn phải có kẻ đã dạy, chết tiệt, rốt cuộc là ai dám vấy bẩn đầu óc của nhóc con vậy?1
Trương Ai Thống xấu hổ đỏ bừng đôi má, cậu đã lấy hết can đảm mới dám làm chuyện đó, nhưng sao cậu chủ lại không vui?
“Cậu không thích em ngậm cho cậu sao?” Trương Ai Thống tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
Lê Dương Chính: …1
Chết tiệt, phía dưới lại cứng lên rồi, nếu nói không thích chẳng khác nào tự vả mặt mình.
Trương Ai Thống nhanh mắt phát hiện điều này, môi bỗng cong lên, trong đôi mắt to đen lúng liếng hiện lên vẻ tinh ranh, cậu cầm lấy của quý của hắn vỗ vỗ lên gò má của mình, sau đó lại cọ cọ vài cái.
“Cậu có thích không? Em học từ trong sách đó, bên trong nói rằng làm như vậy người nam sẽ thích lắm, cậu không thích sao?”1
Vừa nói Trương Ai Thống vừa thè lưỡi ra liếm dọc thân tr.ụ th.ị.t, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn trông cực kỳ mê người.
Phụt!1
Lê Dương Chính bụm mũi của mình lại ngăn không cho máu mũi xịt ra, hắn nhìn thiếu niên không chớp mắt, vành tai và mặt đều đỏ chót như muốn nhỏ ra máu, hắn không ngờ lại có một ngày bản thân lại bối rối trước sự quyến rũ của một con gà mơ như thế.
Trương Ai Thống tiếp tục to gan khiêu khích sức chịu đựng của nam nhân đối diện, cậu ngậm tr.ụ th.ị.t vào miệng một lần nữa, mùi đàn ông xộc vào khoang mũi, nhưng đây là mùi của cậu chủ, cậu không hề chán ghét một chút nào.
Bởi vì lần đầu làm chuyện tày đình cho nên thỉnh thoảng răng của Trương Ai Thống cạ vào lớp da mỏng manh khiến Lê Dương Chính nhăn mặt hít hà.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu của cậu, vỗ vỗ vài cái rồi nói: “Đừng cạ răng vào, dùng lưỡi đi… Hừm… đúng vậy, làm tốt lắm bé ngoan.”1
Lê Dương Chính ngửa đầu ra sau hưởng thụ sự phục vụ của Trương Ai Thống, động tác rất vụng về ngây ngô, nhưng chính điều này lại khiến tâm trạng của hắn tốt đẹp hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên của nhóc con chỉ được thuộc về hắn, dù là miệng trên hay miệng dưới thì cũng đều là của hắn.
Một lúc sau…
Trương Ai Thống ứa nước mắt miệt mài phun ra nuốt vào tr.ụ th.ị.t trong miệng, nhưng nó lại không hề có dấu hiệu muốn bắn.
Cậu vừa ngậm vừa khóc lóc nhìn hắn, hỏi: “Ao ậu ẫn ưa ắn…”
Lê Dương Chính che mắt của mình lại, sợ nhìn gương mặt lúc này của cậu sẽ không kìm được mà bắn vào miệng cậu mất, nhóc con này thật là, muốn nói chuyện sao không nhả thứ trong miệng ra, có biết làm vậy gợi tình lắm không.1
Hắn rút tr.ụ th.ị.t của mình ra khỏi miệng cậu, sau đó nâng cằm cậu lên xem có bị rách môi hay không, may mắn chỉ bị sưng đỏ lên một chút, nhưng nhờ vậy trông cậu càng mê hoặc ướt át hơn.
Thấy thiếu niên rầu rĩ ngồi vân vê ngón tay của mình, Lê Dương Chính thở dài, nói: “Em xoay lưng lại, nâng mông cao một chút.”1
Trương Ai Thống nghe lời làm theo mệnh lệnh của hắn, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn dán vào mông mình, cậu xấu hổ chôn mặt xuống gối không dám nhúc nhích.
Lê Dương Chính nhìn chằm chằm vào cái lỗ đỏ hồng đang mở ra đóng vào mời gọi mình mà cảm thấy cổ họng khô rát, quyến rũ đến mức này, nếu đối lại là một tên cầm thú nào khác thì có lẽ xương cũng không còn.1
Hắn đưa một ngón tay ra chạm vào nếp gấp mỏng manh kia, hai hòn bi phía dưới lập tức giật giật.
“A… đừng…”
Phụt!
Trương Ai Thống hét lên một tiếng rồi bắn ra, toàn thân nằm úp trên giường.
Bốp bốp!
Lê Dương Chính đánh vài cái vào mông cậu, hỏi: “Nơi này chưa từng giao hoan mà sao nhạy cảm quá vậy? Chỉ mới chạm nhẹ thôi đã bắn rồi à?”1
Trương Ai Thống xấu hổ nằm im không dám nhúc nhích, hắn thấy vậy lại chọc ghẹo: “Vừa rồi cuồng nhiệt như thế, bây giờ lại muốn trốn sao?”
Trương Ai Thống bụm mặt liên tục lắc đầu khiến Lê Dương Chính cảm thấy rất buồn cười, nhưng vì không để nhóc con thẹn quá hóa giận, hắn cũng không tiếp tục trêu nữa.
Hắn lót một cái gối dưới bụng cậu rồi kẹp chặt hai đùi của cậu lại, sau đó đưa tr.ụ th.ị.t của mình ra vào liên tục giữa hai mép đùi mỏng manh, mặc dù rất tiếc nuối cái động nhỏ phía trên, nhưng nghĩ đến khả năng đặc biệt của cậu, hắn không dám làm liều, trước khi xử lý xong kẻ thù kiếp trước kiếp này, hắn không thể có nhược điểm.1
Tiếng thở dốc hòa lẫn với tiếng da thịt chạm nhau vang lên trong màn đêm, sau một lúc lâu rốt cuộc Lê Dương Chính cũng bắn ra, Trương Ai Thống xụi lơ nằm sấp trên giường, phần thịt giữa háng vừa nóng vừa đau rát, chân cậu cũng mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Lê Dương Chính cẩn thận lau chùi cho cậu rồi ôm người vào lòng thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau.
Lê Dương Chính tỉnh dậy trước, hắn rón rén mặc quần áo vào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó dặn dò người hầu trong viện không được làm ồn tránh cho Trương Ai Thống thức giấc, tuy nhiên hắn vừa cùng thằng Quy bước ra khỏi cửa viện, con Thu con Hà đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng thì Mộc Sinh đã cố ý ném rớt đồ đạc tạo ra tiếng động cực lớn.
Mộc Lâm thấy thế vội chạy tới ngăn: “Mày làm gì vậy Sinh, cậu chủ đã dặn không được làm ồn rồi mà.”
Mộc Sinh hất mặt lên cao, ngang ngược nói: “Tao đang làm việc đó thôi, sáng sớm ai mà không phải làm việc? Đâu như ai kia dùng thân thể quyến rũ cậu ba xong lại lười biếng nằm trên giường chứ.”
“Mày đừng nói vậy, cậu Thống là chủ nhân của tụi mình mà.”
“Hừ, chủ nhân cái mốc, nó cũng chỉ là người hầu trong phủ thôi, chẳng qua dùng chiêu trò lẳng lơ quyến rũ cậu chủ để cậu chủ nâng nó lên làm phu thị chứ hơn gì ai, hơn nữa nghe nói lai lịch của nó bất minh, nói không chừng đã bị chơi nát trước khi về phủ rồi đấy.”1
Mộc Lâm còn định nói gì đó thì đột nhiên Mộc Sinh cướp cái rổ trên tay của nó đi, nó gấp gáp giật lại, nói: “Đây là trái nho bà lớn kêu mang qua cho cậu Thống ăn, quý lắm, mày đừng làm bậy.”
Mộc Sinh nghe vậy đảo tròng mắt một vòng rồi nói: “Được rồi đưa cho tao đi, lát nữa thằng Thống dậy tao mang vào cho, công việc của mày còn cả đống ở sân sau đấy.”
“Nhưng…”
Chưa kịp đợi Mộc Lâm phản ứng, Mộc Sinh đã giật lấy cái rổ rồi đi thẳng vào phòng bếp, Mộc Lâm đứng đó một hồi cũng đi ra sân sau làm việc, ở đằng xa, một người hầu đứng đó nghe thấy hết sự việc bèn tức tốc chạy đến viện của Lý thị thuật lại cho bà nghe.1
Danh Sách Chương: