Trương Ai Thống tưởng Lê Dương Chính muốn nuốt lời mà xâm hại mình bèn ra sức vùng vẫy, cậu mặc kệ cơn đau trên người, chỉ muốn thoát khỏi tay của nam nhân này.
“Nằm im, ngươi không cảm thấy đau sao?” Lê Dương Chính quát to.
Nhưng Trương Ai Thống vẫn tiếp tục vùng vẫy, cậu không muốn làm chuyện đó, cậu phải rời khỏi nơi này rồi trốn đi thật xa vĩnh viễn không trở về kinh thành nữa, cậu không cần phụ mẫu, không cần thân nhân, cậu chỉ muốn sống yên ổn mà thôi.
Bốp!
Một tiếng vỗ mạnh vào da thịt vang lên, Trương Ai Thống rốt cuộc cũng cảm nhận được sự nóng rát trên mông của mình, cậu sợ hãi không dám làm loạn nữa, lúc này Lê Dương Chính mới thở phào, trong lòng thầm nghĩ mông của "chính mình" không hổ là thuốc độc câu chết nam nhân, đàn hồi như vậy đánh thật đã tay.
“Ta có làm gì ngươi đâu? Ta chỉ lo lắng cho vết thương của ngươi thôi, bị thương ở chỗ này rất nguy hiểm, dễ mưng mủ hoại tử, nếu không chăm sóc kỹ người chịu khổ sẽ là ngươi đấy.”
Mặc dù đang tức giận, nhưng Lê Dương Chính vẫn giải thích rõ ràng cho Trương Ai Thống hiểu, bởi vì đời trước hắn từng nhìn thấy một lão kỹ nam bị lở loét toàn bộ cửa sau, tiêu tiểu không thể khống chế, cuối cùng chết trong đau đớn vì cơ thể dần bị ăn mòn, từ đó hắn luôn chú ý chăm sóc cửa sau, hắn có thể chết, nhưng không thể chết một cách ghê rợn như thế được.
“Ta hứa không làm hại ngươi thì sẽ không nuốt lời, nhưng ta đã mua ngươi vậy thể xác và linh hồn của ngươi đều thuộc về ta, ngươi không được tự làm tổn thương chính mình khi không được ta cho phép, hiểu chưa?”
Trương Ai Thống im lặng không trả lời, cậu biết trở thành kẻ hầu của người khác thì sẽ mặc cho chủ nhân định đoạt, cho dù chủ nhân muốn chiếm đoạt thân thể của mình thì kẻ hầu cũng chỉ có thể ra sức thỏa mãn dục vọng của chủ nhân.
Vậy nên nam nhân này nghĩ rằng cậu đã thuộc về hắn cho nên mới tùy tiện động chạm nơi riêng tư của cậu sao?
Lê Dương Chính lấy khăn tay của mình ra nhẹ nhàng chấm đi vết máu đang rỉ ra phía sau mông của Trương Ai Thống, sau đó với tay cầm lấy lọ thuốc trị thương trên đầu nằm thoa lên cho cậu, cả quá trình không hề buông cậu ra một chút, hắn sợ nhóc con này sẽ lại vùng vẫy khiến vết thương bị rách nặng hơn.
“Hừ, thật không biết tốt xấu, ta là chủ nhân của ngươi, nhìn hoặc sờ chỗ riêng tư của ngươi thì đã sao? Ngươi cứ đợi đến khi chỗ này lở loét đi, lúc đó không chỉ mình ta đâu, có khi còn bị mấy ông già thầy thuốc nhìn nữa đấy.”
Trương Ai Thống vừa nghe vậy lập tức ngoan ngoãn nằm im không dám nhúc nhích nữa, Lê Dương Chính nhìn phản ứng này của cậu bèn phì cười, “chính mình” khi chưa bị vấy bẩn vẫn là một chàng trai ngây ngô đáng yêu đấy chứ.
“Cởi áo ra để ta xem còn vết thương nào bị rách hay không?”
Trương Ai Thống ậm ừ một lát rồi từ từ ngồi thẳng người dậy tháo dây rút áo ra, nửa thân trên gầy gò bầm xanh bầm tím của cậu tiếp xúc với không khí khiến cậu không khỏi rùng mình.
Lê Dương Chính xem xét một lúc rồi thoa thuốc trị thương lên một vài vết thương hở.
“Xuýt…” Trương Ai Thống bị đau bèn xuýt xoa một tiếng.
“Cố gắng chịu đựng một chút, ta sẽ nhẹ tay.”
Xong việc, Lê Dương Chính tự tay mặc áo vào cho Trương Ai Thống, tuy vậy cậu vẫn rất sợ hãi nam nhân này, hắn vừa thả tay ra, cậu lập tức bò vào trong góc tường rồi mở to đôi mắt cảnh giác nhìn hắn.
Lê Dương Chính thấy tên nhóc này vì sợ lại làm rách vết thương phía sau mà bò vào trong bèn không nhịn được mà bật cười.
“Đói bụng không?”
Trương Ai Thống lập tức lắc đầu.
Ọt ọt ọt… bụng cậu lập tức kháng nghị lời nói dối của cậu.
“Ha ha, không đói cũng phải ăn, ta đã sai người nấu cháo rồi, ngươi chờ một lát.”
Nói xong Lê Dương Chính đứng dậy đi ra ngoài phòng, thằng Quy và hai con hầu đang canh gác bên ngoài, thấy hắn đi ra bèn khom lưng chờ hắn giao việc.
“Bưng tô cháo tới đây.”
“Dạ.” Một con hầu nhận lệnh đi đến nhà bếp.
“Bẩm cậu, con có chuyện muốn thưa.” Thằng Quy cung kính nói.
“Nói đi.”
“Bà lớn biết chuyện cậu đưa chàng trai kia về phủ rồi, bà có gọi con sang hỏi vài điều, con đã dựa theo lời cậu dặn trả lời bà, nhưng không biết bà nghe ai nói mà hay tin cậu để người nọ ngủ trong phòng của cậu, trông bà khá tức giận đấy ạ.”
Lê Dương Chính cau mày cụp mắt nhìn xuống, khi hắn đưa Trương Ai Thống về nhà không hề nghĩ sẽ che giấu cậu với người ngoài, sau này hắn còn sẽ để cậu bên cạnh cho tiện che chở, nhưng trước mắt hắn phải trấn an Lý thị, nếu không những lúc thân bất do kỷ không thể đưa cậu theo, cậu có thể nương nhờ chỗ của Lý thị.
Lê Dương Chính nhìn sang con hầu còn lại, nói: “Ngươi đi dọn dẹp gian phòng kế bên phòng của ta.”
“Dạ.” Con Thu lập tức rời đi.
Hai con hầu này một đứa tên Thu một đứa tên Hạ, đều do Lý thị kêu tới, bà cũng dặn họ phải tuyệt đối nghe lệnh cậu chủ chứ không được bép xép như thằng Bính con Hồng nếu không sẽ mặc cậu chủ đánh chết, vì thế cho dù có nghe thấy cậu chủ có điều giấu giếm bà lớn, họ cũng không dám mở miệng mách lẻo.
“Bây giờ mẹ của ta có ở trong viện không?” Lê Dương Chính hỏi thằng Quy.
“Bẩm cậu không ạ, bà lớn đã sang phủ Hầu An Dương thăm cô tư rồi.”
Lê Dương Chính gật đầu, con Hạ đã bưng cháo tới, hắn giơ tay ra nhận lấy rồi trở ngược vào phòng.
Hành động này của hắn càng khiến đám hầu bên cạnh hiểu rõ hơn về địa vị của người trong phòng, cậu chủ phải cưng chiều đến mức nào mới tự tay tắm rửa lau chùi thậm chí đút ăn như vậy chứ, sau này họ phải tôn kính người nọ hơn mới được.
Danh Sách Chương: