Thấy hai bên sắp đánh nhau đến nơi, Lôi Vũ khóc không ra nước mắt, không biết phải là sao.
Thật lòng Lôi Vũ chỉ muốn nhờ Mạnh lão đến cho Trần Lâm một trận xả giận, không ngờ lại kéo theo cả Liễu Mộng Điệp vào cuộc, đôi bên còn sắp đánh nhau đến nơi khiến hắn không biết phải là sao...
Nếu để lão cha biết chuyện này do hắn mà ra chắc chắn sẽ ăn no đòn.
Bất chợt khi thấy Trần Lâm đang đứng một bên ăn dựa xem kịch vui, ánh mắt Lôi Vũ khẽ sáng lên...
Cách giải quyết có lợi nhất chính là kéo Trần Lâm vào cuộc để hắn trở hành kẻ chủ mưu thay mình.
Nghĩ là làm Lôi Vũ cắn răng tiến lên giả vờ khuyên ngăn nói.
- Bác hai, chuyện... chuyện này không liên quan đến dì Liễu...
- Chắc... chắc là do tên nhóc kia đã tác động đến...
- Hắn... hắn ta chính là người tình của dì, nhất định không thể để hắn đội nó xanh cho chú Minh được...
Nghe thấy Lôi Vũ nói thế, ánh mắt Mạnh Siêu không nhịn được ánh lên tia sát ý liếc nhìn Trần Lâm.
Trong mắt Mạnh Siêu, Liễu Mộng Điệp là cháu dâu của lão, giờ lại có quan hệ mập mờ với tên nam nhân kia khác nào cấp sừng cho Lôi Minh, cháu ngoại của lão...
Không thể nhịn được sự tức giận trong lòng.
Mạnh Siêu vùng quyền đánh tới, nhưng không phải là nhắm vào Liễu Mộng Điệp mà nhắm vào Trần Lâm, tên tiểu tam đang ngồi xem phim kia...
- Đm lão gia ngu kia, chuyện này liên qua gì đến ta...
Đang nghiêm túc giữ vai trò quần chúng ăn dưa lại tự nhiên bị đánh, Trần Lâm dù hiền lành cách mấy cũng không nhịn được tức giận chửi ầm lên.
Dĩ nhiên Trần Lâm không hiền, miệng thì chửi nhưng tay vẫn không chút kiêng kỵ xuất thủ đối đầu với một quyền của Mạnh Siêu.
Quyền phong giao nhau, Mạng Siêu bị đánh bay Trần Lâm cũng bị đánh lui mấy bước không nhịn được nhướng mày nhìn lão già phía xa.
Rõ ràng năng lực của Mạnh Siêu thiên về sức mạnh, một quyền kia có thể nói là một quyền có lực nhất Trần Lâm từng trạm tráng với một nhân loại.
Bên kia bị đối thủ đánh bay...
Mạnh Siêu cũng không nhịn được kinh nghị liếc nhìn tên nhóc tóc trắng, mắt chột trước mặt.
Không chỉ có năng lực thiên về sức mạnh mà nền tảng thể lực của Mạnh Siêu cũng rất tốt, không ngờ lại bị nhóc con kia đánh bay.
Đứng ngay sau lưng của Mạnh Siêu, Lôi Vũ lúc này đã đái ra máu đổ mồ hôi hột như tắm.
Khung cảnh Trần Lâm bị đánh nằm bẹp dưới đất không hề diễu ra mà còn ngược lại, kẻ bị bay lại là người phe mình.
Có đánh chết Lôi Vũ hắn không thể nào ngờ được Trần Lâm lại có thể đánh lui cả Mạnh Siêu, tồn tại không khác gì thần trong mắt hắn.
- Tự tiện đánh nhau, các ngươi có phải muốn tạo phản rồi không...
Bất chợt một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lôi Thành dần theo Ngô Bình và cả La Thiên hùng hổ tiến đến, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Trần Lâm, hiển nhiên Lôi Thành đã đánh giá Trần Lâm, chính là đầu sỏ của mọi chuyện.
Bên kia, Trần Lâm thấy được ánh mắt của Lôi Thành không nhịn được nhảy dựng lên hét lớn.
- Này... này đừng nhìn ta như vậy... ta là người bị hại đó...
- Đm ta đáng đứng một bên xem kịch vui tự dưng bị người ta đánh.
- Nếu không phải nể lão ta già sắp đoàn tụ với ông bà, thì ta đã bẻ đầu lão già dịch kia rồi.
Đứng một bên Liễu Mộng Điệp cũng khoang tay trước ngược lạnh giọng nói.
- Nhưng người ở đây đều có thể làm chứng...
- Mạnh lão ra tay trước, Trần Lâm chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi.
Nghe thấy thế Lôi Thành khẽ nhíu mày liếc nhìn Mình Siêu.
Xét theo vai vế Mạnh Siêu là cậu ruột của Lôi Thành, tuy lão ở đây dưới cơ mình nhưng không phải Lôi Thành muốn xử là xử được.
Ngược lại Mạnh Siêu thấy Lôi Thành liếc nhìn mình cũng không nhịn được tức giận nhảy dựng hét lớn.
- Lôi Thành ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì...
- Ngươi thân là người lãnh đạo Vũng Hải mà lại để Liễu Mộng Điệp chung chạ với tên nhóc kia, ngươi ăn nói sau với Lôi Minh đây.
- Không được ta nhất định phải đến Viễn Đông báo cho Lôi Minh biết.
Nghe thấy thế Lôi Thành thoáng hoảng sợ nhanh tay giữ lấy Mạnh Siêu lại nhíu mày nói.
- Cậu à... nói gì cũng phải có bằng chứng, bắt gian phải bắt tại giường...
- Lão nhân gia người mà nói với Lôi Minh là chết cha ta đó...
Trực hệ nhà họ Lôi có bốn anh em, trong đó người Lôi Thành sợ nhất không phải đại ca Lôi Chấn mà chính là nhị ca Lôi Minh, người đang trấn thủ pháo đài Viễn Động...
Ngoài ra còn là vị hôn thế trên lý thuyết của Liễu Mộng Điệp, nếu một ngày đẹp trời nào đó hai người quyết định kết hôn ở tuổi U30 này thì Liễu Mộng Điệp chính là chị dâu của Lôi Thành.
Tuy nhiên, quan hệ giữ Liễu Mộng Điệp và Lôi Minh lại không đớn giản như vậy, khiến cho không ít người của hai nhà Lôi-Liễu thời trước mạt thế đau đầu đến suýt tự vận...
Xét về mặt lý thuyết, Liễu Mộng Điệp chính là vị hôn thê không bao giờ cưới của Lôi Minh.
Chỉ là Lôi Minh lại không chấp nhận để bất kỳ nam nhân nào đến gần nàng, lại không hủy bỏ hôn ước.
Theo cách nói của người hiện đại chính là sống chó đẻ, không ăn mà treo để đó cho người ta thèm chơi...
Đến cả đại ca Lôi Chấn cũng bó tay đá Liễu Mộng Điệp cho Lôi Thành ôm nhằm tránh rước họa vào thân.
Bây giờ vị hôn thê 10 năm chưa đám cưới của Lôi Minh lại ăn nằm với một tên nhóc ngay trong địa bàn nhà mình, Lôi Thành nghĩ thôi cũng cảm thấy chân tay bủn rủn sắp ngất đến ngơi.
Chỉ là Lôi Thành lại không dám làm cứng với Liễu Mộng Điệp, 10 chữ lý cũng không bằng một chữ tình, làm cứng quá để Liễu Mộng Điệp tức giận chạy đến Viễn Đông xuống nước nhỏ chút ít với Lôi Minh thôi thì Lôi Thành cũng đủ mềm mình rồi.
Cứng không được mềm cũng không xong, Lôi Thành chỉ đành chọn cách giả mù xem như không thấy gì, không biết gì, cũng không dính dáng đến chuyện rối ren này.
Huống chi chuyện này lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Liễu Mộng Điệp là một nữ nhân khoảng trống giữa hai chân cần người đến lắp, Lôi Minh không muốn lắp lại cấm người khác đến lắp, đổi lại là Lôi Thành lão cũng trở mặt nói gì là Liễu Mộng Điệp...
Tuy nhiên đương sự trong câu chuyện, Liễu Mộng Điệp khi nghe thấy đám người kia đều cho rằng mình có quan hệ bất chính với Trần Lâm thì không nhịn được tức giận chửi ầm lên.
- Đám đầu bò các ngươi đang nói cái quái gì vật...
- Ta làm sao có thể có quan hệ nam nữ với Trần Lâm, các ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy...
Thấy Liễu Mộng Điệp thoái thác phủ nhận...
Mạnh Siêu tức giận râu tóc dựng ngược lên nắm đầu Lôi Vũ kéo ra nói.
- Tiểu Vũ và cả mọi người đều có thể làm chứng, ngươi và tên nhóc kia có quan hệ rất thái qua...
- Đừng nói với ta là tất cả mọi người đều hiểu lầm các ngươi...
Rõ ràng tuy chỉ là trên mặt lý thuyết nhưng Liễu Mộng Điệp vẫn mang tiếng là hôn thế của Lôi Minh, người cổ hủ như Mạnh Siêu làm sao có thể chấp nhận để nàng cấm sừng cháu trai mình.
Lồng ngực phập phồng vì tức giận, Liễu Mộng Điệp ánh mắt như muốn giết người liếc nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại mọi người xung quanh.
Rõ ràng một nữ nhân chấp nhận chơi hết mình với một nam nhân thì ngoài chuyện tình cảm ra thì còn lý do nào khác thuyết phục hơn, không chỉ Lôi Vũ gần như tất cả những người có tiếp xúc với Liễu Mộng Điệp và Trần Lâm đều nghĩ vậy.
Thậm chí đến chính Trần Lâm cũng nghĩ vậy.
Khẽ họ khan một tiếng, Trần Lâm ra dáng công tử vuốt tóc ngược ra sau cười nói.
- Liễu tỷ... thật ra ta cũng nghĩ nàng bị phong thái anh tuấn của ta hớp hồn...
- Hay là tối nàng chúng ta... a... đau...
Đáng tiếc, chưa để pha chơi ngu để đời của Trần Lâm kịp kết thúc, Liễu Mộng Điệp đã tự tay bóp nát nó không chút khách khí lấy tẩu thuốc gõ lên đầu Trần Lâm khiếu hắn ôm đầu ngồi xuống đất.
Liếc nhìn Trần Lâm đang mếu máu ôm đầu mình rồi nhìn lại ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
Liễu Mộng Điệp chỉ có thể bất lực thở dài nói.
- Ta là dì của tên đầu bò này, quan tâm hắn là đều đương nhiên...
- Con cháu Liễu gia bộ ta không biết sao, ngươi đừng nghĩ...
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Mạnh Siêu hiển nhiên là không tin hừ lạnh nói.
Tuy nhiên, lão chưa nói hết câu đã tự mình ý thức được gì đó trợn tròn mắt nhìn Trần Lâm...
Bên kia mọi người cũng không khác gì mấy ngạc nhiên nhìn Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại Trần Lâm, có đánh chết họ cũng không ngờ đến hai người này lại có quan hệ ruột thịt.
- Trần Lâm... phải rồi họ Trần còn đến từ thành phố Bạc Hà...
- Đáng lẽ ta phải nghĩ ta ngay từ sớm, hắn là con của tên khốn Trần Thiên kia...
Như nghĩ ra gì đó Ngô Bình không nhịn được vỗ đầu nói lớn.
Lôi Thành cũng khẽ gật gật đầu liếc nhìn Trần Lâm ẩn ẩn hiện lên tia sát ý.
Chỉ có Lôi Vũ và cả Trần Lâm đang ngồi dưới đất là không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngạc nhìn mọi người xung quanh.
Khẽ gãi gãi mũi ngước nhìn Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không nhịn được liếm môi cười nói.
- Đại tỷ... đúng là mẫu thân của ta họ Liễu nhưng Việt Long quốc có đến 100 triệu người.
- Người họ Liễu cũng không ít... có khi nào là người nhận... á đau đừng...
Thấy thằng cháu trai không nhớ đến mình là ai...
Liễu Mộng Điệp không khỏi tức giận nắm lấy lỗ tai Trần Lâm kéo lên trầm giọng nói.
- Nhóc con mẫu thân ngươi tên là Liễu Mộng Cầm đúng không...
- Còn lão nương là em gái của mẫu thân người, lúc nhỏ còn tắm cho ngươi tiểu kê kê của ngươi cũng đã búng qua...
- Giờ ngươi lại quên mất lão nương đúng là chán sống rồi.
Bị kéo lên không khác gì kéo một con heo lên thọc tiết, Trần Lâm khóc không ra nước mắt cười nói.
- Nhớ... nhớ... làm sao ta có thể quên được nhưng ngày đen tối ấy...
- Nếu được tối nay dì tắm cho ta ôn lại kỷ niệm cũng không sao.
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Liễu Mộng Điệp buôn lỗ tai của Trần Lâm ra rồi liếc nhìn ba người Lôi Thành, Ngô Bình và Mạnh Siêu trầm giọng nói.
- Trần Lâm là cháu của ta... chuyện của người đời trước không hề liên quan đến hắn...
- Các ngươi đều là bật trướng bối, ta mong các ngươi có thể đại nhân đại lượng...
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, rõ ràng là có ý định cầu tình cho Trần Lâm, Ngô Bình lẫn Lôi Thành đều rơi vào trầm tư.
Chỉ có Mạnh Siêu già mà gân không biết sống chết bước ra cười nói.
- Sao lại không liên quan, nợ cha con trả, nợ của tên khốn kiếp Trần Thiên kia không tính lên đầu hắn thì lên đầu ai.
- Mà thằng nhóc này chỉ đến một mình, xem ra tên Trần Thiên kia đã chết trong miệng thây ma rồi...
- Ha... ha... chết tốt, chết rất tốt... tên đó đáng phải bị như vậy...
Nghe thấy Mạnh Siêu cười trên cái chết của lão cha mình.
Trần Lâm đột nhiên nghiệm mặt nhìn lão rồi nhếch mép cười lạnh, một nụ cười khiến ba người Yến Nhi đang đứng một bên phải rùng mình rồi như không có chuyện gì nói.
- Lão già, ngươi nói như vậy là có ý gì?
Danh Sách Chương: