Bị Trần Lâm chọc tức Phương Ngân không nhịn được ôm mặt khóc lớn, dù nàng biết rõ những gì Trần Lâm nói hoàn toàn là sự thật nhưng hai hàng nước mắt vẫn không nhịn được chảy dài trên má, đôi mắt cũng vì thế sưng lên đỏ hoe.
Bên ngoài thượng thiên như cũng đồng cảm trước số phận của nàng nên bất chợt đổ mưa, cơn mưa nặng nề trút xuống đại căn cứ Vũng Hải khiến cho khu ổ chuột ngoại thành đã đìu hiu nay lại càng đìu hiu hơn.
Những ngôi nhà đất tồi tàn hứng chịu những hạt mưa trút xuống càng toát lên vẻ ẩm ước cũ kỹ, những con đừng đất trở nên sình lầy không khác một ruộng nước đầy trơn trượt, nhưng nó vẫn để cho vô số những nạn dân đang giành giật lấy sự sống từng ngày hối hả chạy đi tìm nơi trú ấn. Nhưng cũng vì thế mà một bức tranh mạt thế hoàn toàn khác biệt hiện ra...
Bên trong nhà Phương Ngân vẫn không ngừng khóc, hồi ức khi xưa vô thức hiện lên trong đầu nàng.
Lúc đó nàng vẫn còn sống cùng cha mẹ và tỷ tỷ, cả gia đình hạnh phúc quay quần bên nhau, không ngờ mạt thế hàng lâm cha mẹ vì cứu nàng mà phải bỏ mạng, chị gái nàng vì sinh tồn của hai người mà phải đánh đổi thân xác.
Hằng đêm nàng đều phải chứng kiến không ít nam nhân đê tiện bước vào nhà làm những chuyện mà nàng biết rõ nhưng không cách nào thay đổi với tỷ tỷ rồi mỉm cười rời đi, nàng rất hận bản thân mình vô dụng đã có lúc nàng muốn chết đi cho xong, nhưng sự sống của nàng do cha mẹ ban cho, là do tỷ tỷ đanh đổi, nàng không thể phụ lòng họ. Dù có lây lách qua ngày thì nàng vẫn phải cố mà sống...
Nhưng hôm nay người thân duy nhất của nàng sắp phải bỏ lại nàng ra đi, một lần nữa ý nghĩ tìm đến cái chết hiện lên trong đầu nàng...
Bất chợt như nghĩ ra gì đó Phương Ngân ngước mặt lên nhìn nam nhân tóc trắng đang đứng trước cửa nhà ngắm mưa như không có chuyện gì kia.
Bất chấp nền đất dơ bẩn Phương Ngân tiến đến quỳ trước người Trần Lâm ôm lấy chân y cầu khẩn.
- Đại nhân... xin ngài cứu lấy tỷ tỷ ta, ngài muốn gì ta đều chấp nhận...
- Ta xin ngài...
Trần Lâm có thể dễ dàng nhìn thấy nguyên nhân bệnh trạng của tỷ tỷ nàng, rất có thể hắn ta có cách cứu sống tỷ tỷ nạng. Tuy vô cùng mơ hồ nhưng đây là cộng rơm cứu mạng duy nhất mà Phương Ngân có thể níu lấy lúc này.
Liếc nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất Trần Lâm không tim không phổi nói.
- Cứu tỷ tỷ ngươi, tại sao ta phải cứu nàng ta?
- Ta được lợi gì trong chuyện này nào?
Nghe thấy Trần Lâm từ chối Phương Ngân không chỉ không thất vọng mà còn vui mừng ôm lấy chân Trần Lâm cầu khẩn.
- Đại nhân chỉ cần ngài cứu sống tỷ tỷ ta, ngài muốn ta làm gì ta đều chấp nhận, cầu xin ngài...
Nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình Trần Lâm không khỏi bật cười hỏi.
- Ngươi có cái quái gì có thể cho ta, không lẻ lại bán trinh nữa sao?
- Ngươi thật là hài hức đó...
Tuy nhiên nghe câu nói đầy tính mỉa mai của Trần Lâm, Phương Ngân lại kích động ngước mặt lên nhìn sâu vào Trần Lâm lý nhí nói:
- Được nếu ngài muốn ta... ta có thể cho ngài...
- Chỉ xin ngài cứu tỷ tỷ ta.
Thấy bà chị này giờ phút này còn “chơi nhây” như vậy Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên. Tuy nhiên khi nhìn vào đôi mấy to tròn ngấn lệ nhưng đầy kiên cường của nàng, Trần Lâm chợt nghĩ khác.
Nhìn Phương Ngân từ đầu đến chân Trần Lâm bắt đầu không nhịn được nghĩ, không lẽ nàng ta còn thật.
Híp mắt lại nhìn Phương Ngân đang quỳ dưới đất, Trần Lâm chợt trở nên lạnh lùng nói.
- Ta muốn kiếm tra.
Nghe thấy câu nói đầy ma tính của Trần Lâm, Phương Ngân không khỏi cúi đầu nhưng giọt nước mắt bị thương chảy xuống ướt đẩm hai má rồi khẽ gật đâu.
Chầm chậm đứng dậy Phương Ngân bờ vai run run cởi bỏ từng mảnh y phục đã bạch màu của mình trước mặt Trần Lâm, đến khi mảnh y phục cuối cũng rơi xuống đất cơ thể nõn nà không tỳ vết cùng làn da trắng ngần cũng lộ ra trước mặt Trần Lâm.
Phương Ngân tuy không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng xinh đẹp hơn người, bộ ngực sữa tròn trị nhưng hai quả anh đào ửng hồng chờ nam nhân đến hái, vòng eo tinh tế do thường xuyên vận động hiện lên một ít cơ bắp làm nổi bật lên cùm lông đem tuyền như một cánh rừng nguyên sinh làm cho Trần Lâm vừa nhìn thấy nó lại nhớ về cánh rừng của huyết tộc.
Tình yêu quê hương ùa về Trần Lâm không khách khí đưa tay xuống vuốt ve đâm lông đen nhánh mượt mà của Phương Ngân rồi cho ngón tay vào chạy dọc theo khe suối tiên khám phá thượng nguồn của của của dòng chảy thần bí làm Phương Ngân khẽ run người từng đợt.
Khi chạm đến nơi hang sâu huyền bí Trần Lâm mỉm cười không khác kẻ phản diện liếc nhìn Phương Ngân ra lênh.
- Mở rộng hai chân của nàng ra...
Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Phương Ngân ánh mắt đỏ hoe vì tủi nhục nhưng vẫn gật gật đầu, đôi chân run run từ từ mở rộng ra để nam nhân kia tùy ý khám phá nơi tư mật nhất của nàng.
Mỉm cười không khác mấy thanh niên họ Sở, Trần Lâm nhẹ nhàng cho ngón tay vào tiểu huyệt nhỏ bé như muốn khám phá mọi ngóc ngách của nó, tuy nhiên hai bên thành vách lại siết chặt lấy ngón tay Trần Lâm như muốn đánh đuổi vị khách không mời kia, như điều đó cũng chứng minh hang sâu huyền bí này chưa được ai khám phá...
Dĩ nhiên là một người có khát vọng chinh phục thiên niên, đương đầu với mọi nghịch cảnh khó khăn để xây dựng một bến bờ hạnh phúc, Trần Lâm không thể vì chút khó khăn mà từ bỏ chầm chậm cho ngón tay của mình ra vào từng chút từng chút một trong âm hộ Phương Ngân, mỗi lần cho vào Trần Lâm lại để nó đâm xâu một chút rồi nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm sâu hơn một chút vào là Phương Ngân vừa đau đớn vừa có chút thư sướng...
Bất chợt ngón tay của Trần Lâm đụng vào một màng chắn huyền bí, tuy rất mong manh nhưng ai cũng muốn phá và Trần Lâm của tương tự...
Khẽ mỉm cười, ánh mắt Trần Lâm sáng lên như khi Cristoforo Colombo tìm ra tân thế giới liếc nhìn Phương Ngân, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt đó, nụ cười đó Phương Ngân không khỏi rùng mình sở hãi, nhưng đã quá muộn.
Không một giây chần chờ Trần Lâm đâm mạnh ngón tay vào sâu trong âm hộ Phương Ngân cũng như xuyên thủng bức tường thần tháng thiên liên của nàng.
Cơn đau xé lòng từ hạ thân truyền đến làm cho Phương Ngân bật khóc, đôi chân run lên nhưng muốn ngã quỵ nhưng nàng vẫn kiên cường đứng đó cắn chặc răng cố không rên lên một tiếng.
Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy Trần Lâm mỉm cười hài lòng rút ngón tay ra khỏi âm hộ nàng, một dòng máu đỏ chảy ra dính lên đùi nàng lẫn cả trên tay Trần Lâm.
Liếc nhìn ngón tay dính máu lẫn một ít dâm thủy Trần Lâm không khỏi bật cười nói.
- Xem ra tỷ tỷ của nàng nuôi nàng không tệ...
Quả thật nữ nhân không thế lực, không địa vị tiền tài như Phương Ngân mà vẫn còn trinh trong thời đại pháp luật chỉ là tời giấy này đúng là hiếm thấy, điều đó chứng tỏa tỷ tỷ nàng đã hy sinh rất lớn cho nàng.
Nghe câu nói của Trần Lâm, Phương Ngân vô thức liếc nhìn tỷ tỷ nàng đang nằm trên giường, ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu thương.
Hít sâu một hơi Phương Ngân nhìn quan Trần Lâm cúi đầu nói:
- Đại nhân, ngài muốn kiểm tra đã kiểm tra rồi, xin ngài cứu lấy tỷ tỷ ta.
Mỉm cười nhìn Phương Ngân đang trần truồng đứng trước mặt mình, Trần Lâm đưa bàn tay dính máu của nàng ra trước mặt nàng lạnh lùng nói.
- Liếm sạch nó đi.
Nhìn ngón tay dính đầy máu lẫn dâm thủy của chính mình, Phương Ngân run lên nhưng vẫn chầm chậm tiến đến lên mở chiếc miệng nhỏ anh đào ngầm lấy ngón tay kia cẩn thân tiếp sạch, vị tanh tanh mằn mặn xuông vào mũi nàng khiến nàng nhíu mày nhưng vẫn cố gắng chịu được.
Nhìn nữ nhân đang liếm ngón tay cho mình như một thị nữ phục vụ cho hoàng đến, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị nói.
- Ta đâu có nói mình cứu được tỷ tỷ của ngươi nhỉ.
Nghe thấy câu nói của Trần Lâm, ánh mắt Phương Ngân trường lớn con ngươi đen tuyền run lên, một giọt nước mắt vô thức chảy xuống trên gương mặt vô hồn rồi rơi trên mặt đất, cùng lúc đó cơ thể nàng cũng ngã quỵ ngồi bịch xuống đất thẫn thờ, con ngươi đen nhánh theo giọt nước mắt kia dần dần mất đi sinh khí khiến cho nàng trông như một cái xác không hồn ngồi đó.
Cứng kiến tất cả Trần Lâm mỉm cười hài lòng vỗ lên vai nàng nói.
- Ta chỉ đùa với nàng thôi...
- Hảo hảo ngủ một giất, sáng mai tỷ tỷ yêu quý của nàng sẽ khỏe mạnh xuất hiện trước mặt nàng.
Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân vô thức ngước mặt lên nhìn cậu, nhưng khi thấy nụ cười ấm ấp tràng đầy tự tinh của Trần Lâm hắc ám bao phủ lấy nàng như bị thái dương xua tan,
Dần dần Phương Ngân không nhịn được áp lực tinh thần chầm chậm kép mắt lại rồi thiếp đi.
Nhìn thấy nữ nhân đang cuộn mình ngủ trên mặt đất Trần Lâm không khỏi mỉm cười ôm lấy nàng rồi đặc lên giường, lắc lắc đầu nhìn qua nữ nhân đang nằm bên cạnh, tỷ tỷ của Phương Ngân.
Tình cảm của hai tỷ muội Phương Ngân thật đáng quý, có thể xem những di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, là một tia sáng nhỏ bé giữa mặt thế đầy hắc ám, là một nhà nghệ thuật tự mình phong Trần Lâm không thể để vẻ đẹp này bị cuộc đời hắc áp vùi dập, nêu quyết định thu hai chị em này về huyết tộc làm thị nữ cho mình.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là hai tỷ muội Phương Ngân khá giống về ngoại hình, tuy không giống đến độ y như hai giọt nước nhưng nhìn sơ qua vẫn có thể bị hiểu lầm là hai chị em sinh đôi.
Tuy nhiên lúc này tỷ tỷ của Phương Ngân lại xanh xao và hốc hác hơn nàng rất nhiều, nếu không nằm chung kiểu này Trần Lâm thật sự rất khó để phân biệt được ai với ai.
Mỉm cười đê tiện vì sắp thu được hai chị em có thể xem như sinh đôi vào hậu cung, Trần Lâm thích ý gọi cho tiểu đệ tắc kè hoa đang bám theo lão chủ gian hàng trở về canh nhà, trang bị đỏ cam gì tầm này đều không quan trọng.
Danh Sách Chương: