Trần Lâm khẽ cười thân thiện nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Thành Khôn như nhìn người đã chết chằm chậm hỏi:
- Là do các người làm?
Nghe thấy thế Thành Khôn ra vẻ khó xử nói:
- Huynh đệ chuyện... chuyện này không liên quan đến chúng tôi tất cả là do trưởng thôn làm.
- Chúng tôi chỉ là làm theo nhiệm vụ...
Khẽ mỉm cười quỷ dị, Trần Lâm lắc lắc đầu nhìn âm hộ của cô bé nói:
- Đã thành ra như vậy chơi cũng không thể chơi được nữa, các ngươi còn cố bắt về để làm gì?
Nghe Trần Lâm nói thế đám người Lê Dũng cũng ý thức được đám người kia có vấn đề, chỉ sợ không chỉ là xâm hại đứa bé kia mà rất có thế là những chuyện động trời khác như bắt nhốt tập thế đứa bế kia may mắn chạy thoát được...
Nghĩ đến đây Lê Dũng không muốn nhiều lời với đám người kia lạnh giọng hét lên:
- Không cần phải nói nhiều với bọn chúng...
- Chú Quý xông lên...
Chỉ chờ có thế Lê Quý không ngần ngại xông lên. Thật ra Lê Quý cũng có một người con gái trạc tuổi cô bé kia, nhưng không may đã chết trong miệng thây ma, thế nên khi chứng kiến thảm trạng của cô bé lão không khỏi sôi máu muốn lao đến chém đầu bọn không kiếp kia.
Bên kia thấy đám người Lê Dũng bất ngờ động thủ ba người Thành Khôn đều giật mình vội vàng nổ súng muốn bắn chết Lê Quý, tuy nhiên đây là Lê Quý trong trạng thái bạo nộ, không ngờ lão đã đạt đến tộc độ nhanh không tưởng chả thu kém gì tốc độ chiến vương Tiểu Tuyết của huyết tộc.
Nhẹ nhàng tránh né những viên đạn đang bay đến, Lê Quý lách người như một con báo đen lao đến vung tay nhẹ nhàng chém một đao vào đầu một tên thuộc hạ của Thành Khôn, cái đầu lâu tràng đầy hoảng sợ bị lão lạnh lùng bổ làm đôi.
Bên kia Lê Dũng cùng lao lên chắn trước người cô bé muốn tránh cho nàng vô tình bị Đan lạc bắn chết, nhưng việc đó là hoàn toàn dư thừa, bởi vì Trần Lâm đã xuất thủ...
Quỷ dị lao đến như một u linh rồi nhẹ nhàng tránh né những viên đạn, Trần Lâm khẽ vung tay ngọn huyết hỏa bay ra thiêu chết một tên, chỉ chừa lại duy nhất Thanh Khôn đã bị Trần Lâm bóp cổ xách lên như xách một con gà.
Khẽ nhìn Thành Khôn đang sở hãi mặt mày trắng bệt, Trần Lâm lạnh lùng nói:
- Nhanh dần ta đến thôn của các ngươi...
- Ta rất muốn biết cái mùi trên người các ngươi là mùi gì.
.
Tân Thành thôn một thôn trang khá nhỏ nằm cách Cát Tường thôn 100 km về phía tây, nhưng khác với người hàng xóm của mình, Tân Thành thôn lại khá nghèo, thôn trang chỉ có khoảng 200 người chủ yếu là làm nông rồi đến buồn bán ở Cát Tường thôn.
Khi mạt thế hàng lâm Tân Thành thôn may mắn thoát nạn không trở thành ổ thây ma như Cát Tường thôn, tuy nhiên nó lại giống như Bạch Gia thôn bị một thế lực khác chiếm đóng, chỉ là thủ lĩnh của thể lực này lại không có đầu óc như Vương Báo làm cho Tân Thành thôn chỉ là một tiểu thế lực của vùng hoang nguyên, nếu không phải địa thế khá hiểm trở và bị hai thế lực khác nhìn chằm chằm thì Vương Báo đã sớm tấn công cái thôn nát này...
Tuy nhiên rất nhanh thôi cái tên Tân Thành thôn cũng sẽ biến mất trong dòng chảy lịch sứ như người hàng xóm Cát Tường thôn của mình.
Lúc này trên một ngọn đồi hoang vắng một nhóm người đang lặng nhìn Tân Thành thôn phía xa.
Trần Lâm ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Thành Khôn đang đứng bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm, Thành Khôn toát mồ hôi hột hình qua thôn trang phía xa nói:
- Đại... đại nhân... phía trước là Tân Thành thôn...
- Mọi chuyện đều do tên thôn trưởng làm... ta chỉ là lính quèn xin người tha...
Đáng tiết khi Thành Khôn còn chưa nói hết câu, Trần Lâm đã vung tay vỗ lên đầu hắn, lực đạo khủng khiếp từ cánh tay truyền đến chấn nát đầu Thành Khôn thành đậu phụ...
Bên kia đám người Lê Dũng nhìn thấy thi thể không đầu nằm dưới đất, máu me óc ác văng ra tứ phía làm ai nấy đều không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Xưa nay vị Trần Đại Ca này luôn khá ôn hoà hay chính xác hơn là lười biếng ai làm gì đều mặc kệ không muốn ra tay, nhưng không hiểu sao lần này lại ra tay tàng độc như vậy, nhưng không biết là do tức giận trước thảm trạng của cô bé hay là muốn chấn hiếp bọn họ.
Tuy nhiên họ đã sai, Trần Lâm không hề muốn hù dọa gì đám người Lê Dũng, càng không phải vì cô bé kia, thứ làm cho Trần Lâm ra tay chính là đám người kia hay nói đúng hơn là mùi trên người chúng. Không hiểu do đâu Trần Lâm cảm thấy đám người Thanh Khôn tỏa ra một thứ mùi vị làm cậu cực độ khó chịu chỉ muốn giết sạch đám người kia.
Nhưng đáng nói hơn làm cảm giác kia không đến từ cơ thể Trần Lâm mà đến từ sâu trong huyết mạch, nói cách khác huyết mạch huyết tộc cực độ chán ghét đám người kia. Đây là chuyện chưa hề có trước đây, dù huyết mạch huyết tộc có làm cho các thành viên huyết tộc kinh thường các chủng tộc khá nhưng không hề phát sinh sự chán ghét đến độ phải tiêu diệt bằng được như vậy, cho nên Trần Lâm mới phải cất công đến đây tìm hiểu rõ nguyên nhân.
Nhìn thôn trang trước mặt, ánh mắt Trần Lâm không khỏi nhíu lại, lúc này huyết mạnh chảy trong người cậu đang sục sôi dữ chỉ muốn xông đến diệt sạch thôn trang trước mặt...
Bỏ mặt đám người Lê Dũng, Trần Lâm cứ thế tiến đến thôn trang kia. Thấy thế đám người Lê Dũng càng cảm thấy khó hiểu vôi vàng phân phó cho một số tộc nhân ở lại bảo vệ hai chiếc xe chở lương thực rồi chạy theo Trần Lâm, thật ra bản thân họ của cũng rất muốn biến thôn trang này đã xảy ra chuyện gì và nhất là vì đâu vị Đại Ca khá lười biếng này lại chủ động xuất thủ.
Tuy nhiên khi càng đến gần Tân Thành thôn, khung cảnh thôn trang hiện ra ngày một rõ ràng làm cho đám người Lê Dũng không khỏi giật mình.
Từ xa nhìn qua thì không thấy gì nhưng ở khoảng cách gần đám người Lê Dũng có thể thấy rõ Tân Thành thôn này khá xập xệ và tồi tàn, nếu so với Cát Tường thôn bị thây ma chiếm đóng kia thì chỉ hơn được mỗi bức tường bằng đá bao quanh phòng ngừa chó hoang, trong thôn rác rưởi không ai dọn dẹp chất thành một đống bóc mùi hôi thúi, đặc biệt lẫn trong đóng rác đó là vô số xương cốt nhưng không phải của động vật mà là của con người, rất nhiều những họp sọ, xương sừng nằm vuơng vãi khắc nơi tựa như chốn địa ngục...
Trước khung cảnh đó, một ý nghĩ vô thức hiện ra trong đầu đám người Lê Dũng làm sống lưng họ lạnh toát, rất có thể cô bé kia bị bắt về không phải để chơi mà là để... ăn...
Trước cửa thôn hai tên trông như lưu manh đầu nhuốm xanh đỏ chịu trách nhiệm canh gác đang ngồi một chỗ tránh nắng, khi thấy một đám người đang tiến đến chúng không khỏi giật mình chỉa súng về phía đám người Lê Dũng hét lên.
- Các ngươi là ai...
- Đây là địa phân Tân Thành thôn không cho phép người ngoài xâm nhập...
Thực tế hai tên lưu manh kia không phải muốn cảnh cáo gì cả, khi thấy một đám người xông đến chúng đã sợ vở mật muốn hét lên để báo động cho đồng bọn trong thôn.
Dĩ nhiên đó là đám người Lê Dũng có súng còn nếu tay không tất sắc thì hai tên lưu manh kia đã không khách khí nổ súng từ lâu.
Bên kia Lê Quý cũng biết rõ ý định của hai tên kia muốn xông lên giải quyết chúng, nhưng Trần Lâm đã nhanh hơn.
Khi hai tên kia vừa hét lên Trần Lâm đã lao đến, một cánh tay chộp vào một trong hai tên lưu manh như đại bàng bắt gà con rồi nhấc bổng tên kia lên...
Thấy thế tên còn lại sợ vở mật muốn nổ súng bắn chết Trần Lâm, tuy nhiên trước khi hắn kịp làm việc đó thì một ngọn huyết hỏa đã bay đến thiêu sống hắn, chỉ là huyết hỏa vô cùng có linh tính nó hiểu rõ chủ nhân lúc này thích nhất là làm gì, nên nó chỉ châm lửa cho nên kia tự bóc cháy không hề thiêu chết hắn.
Bị ngọn lửa nuốt chửng tuy nhiên tên lưu manh kia vẫn chưa chết mà phải chịu cảnh bị thiêu sống, hắn nằm lăng lộn trên mặt đất không ngừng gào thét trong đau đớn...
Bị tiếng kêu gào thảm thiết kia đánh động những phần tử vũ trang trong thôn cũng vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy cảnh đồng bọn của mình bị thiêu sống, một tên còn lài còn bị bắt, một tên trung niên bước ra, hắn là lãnh đạo của đám phần tử vũ trang chiến đóng Tân Thành thôn này gọi là Lưu Thạch.
Lúc này Lưu Thạch ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Trần Lâm nói:
- Các ngươi là ai, sao lại tấn công thôn Tân Thành của bọn ta?
- Chúng ta thuộc liên minh Bạch Gia thôn, tốt nhất là các ngươi nên cút đi...
Nghe thấy thế đám người Lê Dũng đều không khỏi giật mình, không ngờ cái thôn nát này lại là đồng minh của Vương Báo.
Nhưng rất nhanh họ đã nhìn nhận được vất đề, vùng hoang nguyên này trước kia có ba thế lực lớn là Bạch Gia thôn của Vương Báo, Phi Vũ thôn của Phi Thiên và Thạch Sơn thôn.
Những thế lực nhỏ muốn tồn tại được chỉ có cách là làm chó cho một trong ba thế lực kia với một thuật ngữ vô cùng mỹ miều là kết minh.
Ngược lại các thế lực lớn cũng không phản đố chuyện này, dù sao các thế lực lớn dù có thể nuốt hết những thế lực nhỏ nhưng lại không đủ lương thực để nuôi những thôn dân kia, để họ tự cung tự cấp nhưng lại là thuộc hạ của mình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng Lưu Thạch nói dối, đám người Lê Dũng không tinh Vương Báo lại để ý đến cái thôn nát Tân Thành này, rất có thể tên kia đang hù dọa họ.
Chỉ tiết là Trần Lâm lại không mấy quan tâm đến lời nói của Lưu Thạch, cậu đã muốn giết ai thì lão thiên cũng không cản được huống hồ là một Vương Báo...
Không thèm quan tâm tên kia đang nói nhảm, Trần Lâm vung tay ném mạnh tên lưu manh kia về phía đám người Tân Thành thôn.
Thể lực của Trần Lâm vô cùng mạnh, mặc dù chưa dùng hết sức nhưng cũng đủ tên lưu manh xấu số kia bay như một quả pháo lao đến đám người Tân Thành thôn.
Thấy thế đám phần tử vũ trang của Tân Thành thôn giật mình muốn né tránh, nhưng thứ lao đến tốc độ không hề chậm, hai ba tên bị đập trúng trước tiếp phun máu nằm gục xuống đất, còn tên lưu manh kia đã bỏ mạng.
Thấy một màng trước mặt Lưu Thạch triệt để bạo nộ, ánh mắt đó ngầu hét lên:
- Khốn kiếp...
- Người đâu bắn chết hắn...
Không cần hắn ra lệnh những tên phần tử vũ trang của Tân Thành thôn đã sớm sợ chết kiếp điên cuồng nổ súng.
Bên kia Lê Dũng giật mình hoảng sợ muốn lao đến, nhưng một màng trước mặt lại một lần nữa làm hắn chết lặng.
Trần Lâm mặc kệ những viên đạn đang bay đến chầm chậm tiến về phía đám người Tân Thành thôn, những viện đạn bay vào người cứ tưởng sẽ biến Trần Lâm thành tổ ong nhưng không chúng chỉ chạm vào người Trần Lâm rồi rớt xuống như những hạt mưa không để lại bất kỳ thương tổn nào trên người cậu.
Thấy một màng đó đám người Lê Dũng triệt để chết lặng, hôm nay họ đã chứng kiến quá nhiều sức mạng của vị Đại Ca này, từ tốc độ hơn cả thây ma tốc độ đến sức mạnh vượt trội một vỗ nhè nhàng làm nát đầu người, giờ lại đến nhục thân siêu cương chịu được cả súng đạn. Mặc dù bản thân Lê Dũng cũng chịu được súng đạn nhưng đó là nhờ năng lực hoàng quang còn để thân thể máu thịt chịu đựng súng đạn thì quả thật hắn không giám.
Có thế nói không chỉ đám người Lê Dũng mà nhưng thành phần ở vùng hoang nguyên này đều khá là... hai lúa.
Phải hai lúa, chuyện dùng nhục thân chịu đạn không phải chỉ xuất hiện trên người Trần Lâm mà ngoài kia có rất nhiều kẻ có thể làm được việc đó, không nói đâu xa trong trận chiến ở cứ điểm Minh Nhật những con cự lực thây ma thuộc hạ của cư phủ thây ma đã chịu không ít đạn bắn vào người mà vẫn có thể tiếp tục chiến đấu huống hồ là Trần Lâm, huyết tổ của huyết tộc ngang cơ với thi hoàng của chúng.
Dĩ nhiên đó là đối với súng đạn phổ thông còn đối với hàng nóng và nặng như đại liên hay đại pháo thì hiện tại không chỉ mấy con cự lực thây ma kia mà đến cả Trần Lâm cũng ăn không tiêu, chỉ tiết là không chỉ cái thôn nghèo này mà chỉ sợ cả vùng hoang nguyên này đều không đào ra được một món hàng đủ động nóng và nặng làm Trần Lâm phải e ngại...
Có thể nói vùng hoang nguyên này không chỉ nghèo mà còn rất rất... may mắn, khi nằm giữa hai thế lực lớn là huyết tộc và quân khu 7, với sức mạnh của mình hai gả khổng lồ này tiểu diệt hết những tên nguy hiểm gần mình vô hình chung biến vùng hoang nguyên này chả có được sinh vật nào cao cấp cả.
Có chăng chắc chỉ là Côn Khôi đã bị huyết tộc đánh bại rồi chạy xuống vùng duyên hải đông bộ hội hợp với thây mà ở đó, nhưng những thây ma ở đó cũng phải lo đối đầu với quân khu 7 không rảnh kéo đến vùng hoang nguyên chó ăn đá gà ăn sỏi này làm gì...
Danh Sách Chương: