Chiều hôm ấy, vẫn như mấy ngày trước, Khải Minh hắn cứ ngẩn người tại biệt thự, về phần lớp học, ai quản thì quản chứ hắn không quản đến.
"Chưởng phái, bên quân đội muốn chúng ta trợ giúp về việc tu luyện, ý của ngài thế nào?" Một vị đệ tử ngoại môn tiến đến chỗ Khải Minh đang nằm hỏi.
Vì biệt thự hơi lớn, lọc nhọc nhiều việc nên Khải Minh gọi thêm hai tên đệ tử nội môn đến nơi đây giúp việc.
Hai tên này gọi là Vũ Minh và Phan Cần Kiệm, tu vi đều được hắn đắp đến Ngưng Đan cảnh đại viên mãn đỉnh phong, cũng tức là Võ Thánh đỉnh phong, đứng đầu hàng cường giả ở thế giới này.
"Hỗ trợ tu luyện kiểu gì? Trực tiếp cử người đến hỗ trợ hay truyền thụ công pháp?" Khải Minh không hứng thú hỏi đến.
Trước đây khi vừa hợp tác với nhau, bên quân đội của Đông Dương từng có ý định đưa thiên tài đến Đại Việt phái tu luyện, nhưng vì bên đó hiện giờ tình hình thời tiết quá khắc nghiệt, do đó bọn họ không bàn về vấn đề này mà chờ cho đến năm sau.
Nhưng vì hiện tại tình hình trên Địa Tinh đang dần mất kiểm soát, do đó bọn họ phải nhanh chóng tăng thực lực theo cách khác.
"Bọn họ muốn cả hai, về điều kiện bên kia nói chưởng phái cứ nêu ra, trong khả năng họ sẽ toàn lực thực hiện." Vũ Minh tiếp tục nói.
"Ừ, đợi tiểu Sầu về cứ giao việc này cho hắn, trước hết thông báo cho người chỉ đạo ở đảo rằng, bây giờ tạm thời giúp đỡ họ ổn định thú triều ở khu vực toàn biên giới phía nam." Khải Minh suy tính nói, sáng hôm nay tiểu Sầu có việc về Đại Việt phái nên hiện giờ thiếu người phù hợp cho việc trước mắt.
Về việc ổn định tình hình toàn biên giới phía nam, âu cũng là cổng không gian liên thông đến Đại Việt phái nằm ở Quần Đảo Đông Nam, thuận tiện nên hắn bảo hộ toàn bộ khu vực biển Đông và Tây Nam.
Nhờ vậy bên phía quân đội cũng giải tỏa được một phần áp lực lớn, trừ hai hạm đội ở lại làm nhiệm vụ hậu cần cho Đại Việt phái, mười sáu hạm đội còn lại đều được chuyển đến Quần Đảo Đông Bắc cùng vùng biển Đông Bắc, vòng phòng tuyến hải vực phía Bắc của Đông Dương càng thêm vững chắc.
Không còn gì khác, Khải Minh hắn lại tiếp tục ngẩn người nằm phơi nắng.
"À, ngươi đi điều tra tất tần tật về tên Hứa Dương của lớp ta đang dạy, ngoài ra điều tra luôn cả cô gái lúc nãy hắn cứu." Nằm xuống không lâu, Khải Minh sực nhớ đến việc kia nên lập tức hướng đến Phan Cần Kiệm đang trồng cây gần đó nói.
"Vâng, đệ tử lập tức đi."
................
Trung Tâm Y Tế xã Tân Phong!
"Bác sĩ, anh ấy có sao không?" Trước cửa phòng cấp cứu, một cô gái trẻ với bộ dáng lo lắng hỏi vị bác sĩ trước mắt.
"Bệnh nhân chỉ bị thương ngoài da, cùng với suy yếu kiệt lực, điều trị khôi phục cùng theo dõi vài hôm sẽ không sao." Vị bác sĩ nói về tình hình rồi lập tức rời khỏi.
"Cảm ơn bác sĩ!" Cô gái nói một câu cảm ơn rồi tiếp tục đứng đợi, không bao lâu liền có y tá đẩy Hứa Dương ra ngoài, hướng về phòng bệnh, thấy thế cô gái kia lập tức đi theo.
Thời gian trôi, chiều chạng vạng hôm ấy.
"Ư? Đây là đâu?" Hứa Dương bộ dáng vẫn rất suy yếu tỉnh dậy nhìn xung quanh.
"Đây là bệnh viện, cảm ơn bạn lúc nãy cứu mình." Cô gái nhìn thấy Hứa Dương tỉnh liền thở phào mỉm cười nói, tuy bác sĩ nói rằng không sao, nhưng nàng vẫn rất lo.
Cứ thế hai người nói qua nói lại câu được câu không, nhưng chủ yếu chỉ có cô nàng kia là người dẫn truyện, đầu gỗ Hứa Dương chỉ trả lời, đôi lúc hắn còn bị lỗi vấp chữ, trông trạng thái thẳng ra là không biết bắt chuyện với người khác giới.
....................
Cực Nam Địa Tinh!
Không ai biết từ lúc nào, từ bao giờ, một nơi từng chỉ có cái lạnh và băng giá, hiện giờ ngay trung tâm của khu vực này, băng tuyết đang từ từ tan chảy với tốc độ chóng mặt, nước lũ hình thành càn quét đến bốn phía, nhưng lạ là khi dòng nước chảy đến khoảng cách mười cây số phía ngoài, chúng bỗng nhiên biến mất một cách bí ẩn.
Khu vực trung tâm của Cực, khi mà băng giá tan hết, nơi đây liền xuất hiện một tòa thành lúc ẩn lúc hiện giữa thiên địa, kiểu y như rằng nó muốn xuất hiện nhưng không đủ năng lượng.
Tòa thành này nhìn từ bên ngoài trông có vẻ rất cổ, từ hình thù, hoa văn,...... Nói tóm lại từ lịch sử khảo cổ của Địa Tinh, căn bản chưa thể biết được nó là gì.
.........................
00 giờ 00 phút, ngày thứ tư Khải Minh tại Địa Tinh!
Biệt Thự Đại Việt!
[Đinh, xác nhận nguồn năng lượng Tối Thượng Sáng Thế Cổ cấp cao, cảnh báo ký chủ Thời Nguy Hiểm không xác định xuất hiện.]
[Đinh, trước mắt phán đoán, năng lượng thuộc về Thượng Cổ Tân Nguyên Thủy, thời kỳ ngang với Tiên Long tộc, thời kỳ Bán Long thuần huyết.]
[Đinh, cần biết rõ chi tiết, mong ký chủ tiến về vị trí, vị trí thuộc Cực Nam của hành tinh.]
Trong lúc Khải Minh đang mộng đẹp, bất chợt âm thanh hệ thống vang lên loanh quanh trong đầu hắn.
"Bà nó, không để người ngủ à, năng lượng thời kỳ quái gì, tổ bà nó, giờ tận thế ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn ngủ." Khải Minh sau khi giật mình, hắn liền nổi đóa chửi rủa.
Và thế, do không ngủ tiếp được hắn cứ thế chửi hệ thống cả đêm, chỉ tiếc hệ thống lại im lặng chứ không thèm ngó đến hắn, cứ thế nóng cộng thêm nóng, khiến cho lớp học ngày hôm sau khổ không thể tả.
Lớp 3A9 Cao Võ Tân Phong!
"Vẫn tiếp tục tự học, không phản đối vì phản đối vô hiệu." Khải Minh vẫn bộ dáng ấy nhìn lớp học.
Liếc đến chỗ tên Hứa Dương hắn liền gật đầu, ân, không tệ, Đại Võ Sư tam giai, chỉ một đêm mà lên cấp ghê thật.
Với thực lực như vậy, Hứa Dương đủ sánh ngang với thiên tài cấp Huyện.
Mặc kệ những ánh mắt u oán của lớp, Khải Minh lấy hai tập hồ sơ ra lật xem.
Đây chính là hai tập hồ sơ tất tần tật rõ ràng nhất của tên Hứa Dương và cô gái hôm qua.
Lật của tên đệ tử kia xem trước, ngoài thông tin cá nhân ra, hắn để ý đến một vài chuyện khá thú vị.
Gia đình Hứa Dương có tất cả bốn thành viên, cha mẹ hắn đều là giáo viên, đặc biệt nhất lại là giáo viên dạy trường này, người cha có tu vi Đại Võ Sư cửu giai sơ kỳ, người mẹ với tu vi Đại Võ Sư ngũ giai trung kỳ, đại khái xem như tiêu chuẩn bình thường của Địa Tinh.
Ngoài ra Hứa Dương có một người em gái 15 tuổi, cũng theo học ở trường này, lớp 1D mấy gì đó, thiên phú cũng xem như được, tu vi hiện tại ở Võ Sư nhị giai hậu kỳ.
Nếu tính ở lúc trước, cô em gái bỏ xa ông anh đến 36 phố phường.
Về nhân sinh của tên đệ tử này, thật đặc biệt là hắn có một tình tiết vô cùng máu chó!
Hứa Dương có một cô người yêu, hoặc có thể xem như là người yêu cũ, nàng ấy tên Lê Yến Quyên, cũng là học sinh của lớp 3A9.
Về tình duyên ở đây, bọn họ là thanh mai trúc mã từ lúc ba tuổi, bắt đầu yêu nhau lúc Hứa Dương mười bốn tuổi, tính ra cũng bốn năm chứ ít gì.
Tình tiết máu chó ở đây bởi vì Yến Quyên là tiểu thư của một tiểu gia tộc ở Huyện Bình Long, đẳng cấp cao hơn gia đình của Hứa Dương, do đó rất tự nhiên mối tình này rất trắc trở, bên ngăn cản tất nhiên là do gia tộc kia.
Tuy cố gắng vượt qua nhiều lần ngăn cản, nhưng bởi vì một lần kia mà hai bạn trẻ trở mặt chia tay nhau, mà lỗi cao nhất là từ Yến Quyên.
Mẹ của Yến Quyên dựng nên một vỡ kịch gài Hứa Dương vào thế bí, vừa mang danh nhận tiền từ gia tộc để rời xa Yến Quyên, vừa mang danh một kẻ tra nam bại hoại.
Nói chung tình cảnh của Hứa Dương bây giờ chính là thân bại danh liệt.
Mà nỗi đau lớn nhất của hắn chắc từ Yến Quyên không tin hắn, cái đau này đau đến nỗi có thể thay đổi tâm trạng của một người, qua đó liền biết nó đáng sợ thế nào.
Danh Sách Chương: