"Vậy là Quân đoàn hải lực Phù Sa có chuyện rồi...." Từ những đầu mối và phỏng đoán, đại khái Khải Minh cũng rõ phần nào.
Theo như trước mắt, rất có thể quân đoàn Phù Sa bị quân địch tấn công, nhưng nếu vậy bọn họ không chỉ bị tấn công bởi quân địch, mà có cả quân ta.
Xét theo ý nghĩ trên, vậy càng phức tạp, hiện giờ chưa biết mọi chuyện ra sao, ai là kẻ phản bội, nói chung ở trong sương mù thì không biết đường đâu mà mò.
Kẻ gian thì có ở khắp mọi nơi, không chỉ trong quân khu mà có khi có ở cả nhóm người hiện trên quần đảo Trăng Sa, nói chung lòng người khó dò, đâu thể ai cũng mổ tim ra để xem nó có màu đen hay đỏ nhỉ?
Cũng đâu giống như Đại Việt phái, có chức năng xem được lòng trung thành của từng người.
Nói thật, phức tạp nhất là lòng người và sự tín nhiệm, sự tin tưởng, có đôi khi kẻ gian chính là người mà mình không ngờ tới.
"Quay tàu về quần đảo Trăng Sa đi, tôi cần nói chuyện với thủ trưởng." Khải Minh sau nửa ngày đắn đo suy nghĩ, hắn cuối cùng ra một quyết định không phải đi tìm kiếm, mà là trở về.
Với tình trạng kia, rất có thể quân đoàn Phù Sa vẫn còn một phần, và họ đang trốn chạy ở đâu đó, nếu tìm kiếm thì có khi tìm được một số người còn sống.
Nhưng Khải Minh lại không, hắn có ý nghĩ khác.
"Đội trưởng, không liên lạc được với khu liên lạc ở quần đảo Trăng Sa." Vừa cho tàu trở về, Khải Minh vừa cho người liên lạc với nhóm người kia.
Tuy rằng hệ thống thông tin liên lạc của thời đại này rất cổ lỗ sĩ, phải liên tục quay tay để tạo điện nên lúc có lúc không, tuy vậy liên lạc gần hai tiếng mà không được, đây ắt hẳn không bình thường.
"Anh Minh, có chuyện gì à?" Thấy thái độ của Khải Minh không đúng, Ngọc Mơ liền trở nên lo lắng.
"Trong nhóm người của chúng ta, đặc biệt có Việt gian, có kẻ phản bội." Khải Minh gật đầu nói, trong giọng nói tràn ngập nghiêm túc.
Lúc trước không phải quân liên hợp ngu ngốc, mà đó chính là cái bẫy được đặt ra, bọn họ cố tình tạo cho quân giải phóng Đại Việt một con đường thoát, mục đích đương nhiên là dụ quân đoàn Phù Sa vào trận chết.
Và nếu để kế hoạch thành công, tất nhiên trong quân giải phóng ở đảo Vinh Xa phải có người nắm mọi nhất cử nhất động, mà đặc biệt phải có tiếng nói để điều tiết các bước kế hoạch.
Theo đó, trong quân giải phóng đảo Vinh Sa nhất định có nội gián, người này chức vụ thấp nhất cũng phải Thượng tá hoặc thậm chí cả tên Đại tá kia.
Sự xuất hiện của nhóm người thủ trưởng Dũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tuy vậy, chính sự xuất hiện này làm cho kế hoạch của bọn chúng càng thêm thành công.
Là một thủ trưởng đương nhiên có giá trị hơn một Đại tá, có giá trị rất cao theo mọi hướng, do đó điều động chi viện sẽ trở nên không vấp phải ý kiến gì.
Nói chung, hiện giờ nhóm người ở khu vực quần đảo Trăng Sa có thể đối mặt với nguy hiểm, việc với quân đoàn Phù Sa đã xong, nhóm người quân giải phóng đảo Vinh Xa không còn tác dụng, do đó kẻ xâm lược sẽ không muốn họ tiếp tục tồn tại.
"Đội trưởng, phát hiện một đoàn tàu chiến đang hướng về phía chúng ta." Chạy thêm một lúc, các thành viên trên chiến hạm liền gặp một tổ đội tàu thuyền khoảng hai mươi chiếc tiến đến.
"Đội trưởng, bọn họ tấn công ta." Khi áp sát khoảng cách gần, tổ đội tàu thuyền kia không nói gì mà lập tức bắn phá về phía chiến hạm.
"Tiến hành bắn trả, đừng quên đây là chiến hạm." Khải Minh dùng ánh mắt hung ác ra lệnh, qua quan sát nhóm thuyền này là của quân liên hợp, do đó không cần phải nhân nhượng.
Với chiến hạm, tuy không tự động nhưng trang bị vũ khí đầy đủ, thời gian qua các thành viên trên tàu cũng bổ túc đến khá giỏi, do đó vận hành không còn là việc khó khăn.
Chiến hạm công nghệ hiện đại đấu với hai mươi chiếc tàu thuyền có công nghệ thấp, đơn giản như xe tăng đấu với xe máy, do đó không đáng nhắc đến, chỉ là tốn chút ngư lôi và tên lửa.
[Đinh, kích hoạt nhiệm vụ ẩn thay thế nhiệm vụ trước kia.
Nhiệm vụ trước đây hệ thống đưa ra về việc ký chủ không tham gia vào trận chiến vừa rồi, đó chỉ là hình thức nhiệm vụ giả, căn bản không phải nhiệm vụ thật sự, vì quân giải phóng Đại Việt không thể nào thắng được.]
{Ký chủ, tiểu Thê Tử sẽ giải thích, mục đích của việc trên là theo quy trình thế giới, hệ thống muốn ký chủ lật mật sự phản bội của những kẻ bán nước cầu vinh, nếu lúc đầu ký chủ tham gia vào trận chiến, ký chủ sẽ bị liệt vào đối tượng bị gạt bỏ, ngoài ra chiến thuyền cùng các vật công nghệ cao khác sẽ bị nội gián buộc ngài giao lên cho tổ quốc, bọn họ có công nghệ cao này, trong tương lai quân Đại Việt sẽ không thể nào giành được độc lập, do sự xuất hiện của ký chủ mang đến thay đổi rất lớn, nên ký chủ phải hiểu cho hệ thống, phải theo quy trình vì phần cuối hệ thống xâm nhập rất khó khăn.}
[Đinh, nhiệm vụ ẩn!
Khởi động một thế lực tại tinh cầu này, chiếm lại khu vực quần đảo Trăng Sa, Bạch Long, Thiên Xa, Phú Linh, cho phép sử dụng những gì mình có.
Nhiệm vụ thành công: Tiến trình 1% của phần trăm thứ 80 sẽ được mở khóa cho cả hai chương trình.
Nhiệm vụ thất bại: Làm lại một nhiệm vụ khác.]
Sau khi tiêu diệt toàn bộ nhóm tàu kia, âm thanh của hệ thống và tiểu Thê Tử vang lên liên hồi.
Nghe đến âm thanh nhiệm vụ, Khải Minh liền hiểu tại sao tiến trình xâm nhập đạt đến 79% liền ngưng lại, hóa ra cần phải làm nhiệm vụ để đến bước kia.
"Tiểu Thê Tử, có thể xem xem trên tàu có tên nội gián nào không?" Biết được thật sự trong quân mình có nội gián, Khải Minh nghĩ về nhóm người của mình hiện tại, tuy rằng rất tin với con mắt nhìn người của mình, nhưng có đôi lúc mắt cũng bị mù tạm thời mà.
{Ký chủ, hệ thống có thể giúp ký chủ quét nội tâm của tất cả người ở đây một lần miễn phí, lần sau quét một người phải cần một ký lô vàng nguyên chất.}
[Đinh, tiến hành quét.....]
[Đinh, kết quả.....
Lê Ngọc Mơ nội tâm.......
............]
Âm thanh của tiểu Thê Tử cùng hệ thống lại vang lên, sau khi quét xong hệ thống liền đưa lên trước mặt Khải Minh một bảng danh sách của từng thành viên trên tàu.
{Ký chủ, hệ thống đã kiểm tra hoàn tất, hiện tại không người nào có ý định xấu, tổng kết không có nội gián trên tàu.} Vì tránh cho Khải Minh mất thời gian tra xét, tiểu Thê Tử nhanh chóng giúp hắn tra kết quả.
Ngoài ra tiểu Thê Tử chỉ nói là hiện tại, tức là trong tương lai vẫn có thể thay đổi, suy nghĩ và ý định của từng người đâu thể khóa chết một chỗ được.
Mà theo việc Khải Minh chọn người, hắn chỉ chọn toàn thanh niên thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi, một độ tuổi chưa hiểu nhiều về lợi ích tham vọng, một độ tuổi chỉ biết về sự đau thương tàn khốc, do đó ý định làm gian vẫn chưa xuất hiện.
"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, trước mắt khu vực căn cứ ở quần đảo Trăng Sa ắt hẳn có chuyện, thậm chí rất tồi tệ." Nhìn nhóm thuyền tiến đến từ quần đảo Trăng Sa, Khải Minh đoán rằng bọn chúng rất có thể đã tấn công khu vực quần đảo kia.
Đêm tối, khi mà chiến hạm vạch nước, chạy hết tốc độ lướt băng băng trên mặt biển, quần đảo Trăng Sa rất nhanh hiện ra trước mắt nhóm người Khải Minh.
Gọi là quần đảo Trăng Sa, vì cụm nhóm những hòn đảo này đều giống như những ánh Trăng chiếu lên mặt biển, có hòn đảo dạng Trăng khuyết, nửa mặt Trăng hoặc Trăng tròn, vào ban đêm, cảnh sắc của đảo hiện lên với ánh Trăng, trông rất tuyệt đẹp.
Nhưng hôm nay, đêm của một ngày tồi tệ, nhóm người Khải Minh nhìn thấy một khung cảnh không phải ánh Trăng màu bạc, mà là một ánh Trăng Huyết chiếu khắp mọi nơi, tựa hồ như mặt Trăng đang khóc thương cho tình trạng bên dưới.
Trên hòn đảo lớn nhất của quần đảo Trăng Sa, đảo Vô Minh, một hòn đảo hình lưỡi liềm với đủ các dạng sinh thực vật để con người sinh tồn, đây cũng chính là nơi tập kết tạm thời của quân giải phóng và dân thường Đại Việt.
Lúc này, cảnh sắc đêm của toàn đảo không phải ánh sáng màu bạc kết hợp với sắc xanh và đèn đom đóm, hiện lên bây giờ là màu Trăng Huyết kết hợp những ánh lửa cùng những con suối toàn màu đỏ.
Đèn pha trên chiến hạm chiếu sáng trên đảo đến đâu, người trên chiến hạm lặng người tới đó, ai cũng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng, một số không kiềm chế nổi tức giận mà đấm vào mạn thuyền bằng thép, dù đấm đến ra máu nhưng nỗi đau từ trên tay không sánh bằng nỗi đau trong lòng.
Trên đảo Vô Minh hiện giờ, không có một tia sức sống nào, mà chỉ có máu, lửa, thi thể và sự chết chóc.
Danh Sách Chương: