Trước không nói thêm gì với đám người ở đây, Khải Minh hắn tạm thời trở ra ngoài, hắn cần phải suy nghĩ thêm một lúc.
Tình hình hiện tại trong thôn của hắn cũng rất ổn định, đầu tiên là khu vực cũng rộng rãi, rất nhiều việc vẫn cần nhiều người,.....
Đám người phàm nhân ở đây cũng đều có nhân phẩm khách quan, không mang trên người tội ác gì, không ma đạo, ác tinh gì hết, bọn họ chỉ bình bình ổn ổn sinh hoạt sống qua ngày mà thôi.
Về tán tu, tuy không hẳn tất cả đều tốt, nhưng cũng không hạn định toàn bộ đều xấu, nói chung muốn tồn tại ở thế giới này cũng vô cùng khó khăn....
Đối với người của Hằng phái, bọn họ thậm chí nhận toàn bộ nạn dân giữa thảm họa thảm khốc này, một việc mà có rất ít thế lực có thể làm được, do đó nhân phẩm của bọn họ cũng chẳng cần truy xét.
Với toàn bộ hơn mười ngàn người này, Khải Minh có thể hoàn toàn tín nhiệm thu tất cả về Thôn Minh Việt.
Nhưng điều hắn băn khoăn nhất, điều mà hắn vẫn cần suy nghĩ cho thật tốt.
Đó chính là cái hại ở đây, những khó khăn hoặc đại loại như phiền phức xảy ra sau này.
"Tiểu Sầu, tổ chức một chi đội tiến về vị trí của ta, mang thêm cả tiểu Hổ, Lạc Yến Linh tạm thời thay thế vị trí của tiểu Hổ." Thông qua lệnh bài tông môn, Khải Minh hắn liên lạc về Thôn.
Tiếp đó, ngày hôm sau, nhóm tiểu Sầu liền đi đến vị trí của Khải Minh đưa ra, đến đây bọn họ liền lập ra một doanh trại dã chiến tạm thời trên bãi đá trống trước cửa hang núi.
Đây cũng chính là nơi bầy Tinh Sát Lang làm căn cứ địa lúc trước, và cũng có vẻ như đông người nên lá gan Khải Minh trở nên bành trướng, hắn không sợ bầy lang trở về gặm hắn.
"Chưởng phái và những trưởng lão cao tầng vẫn chưa trở lại à?" Khải Minh nhìn Hồng Tuyết và mấy người đại diện gần đó hỏi.
Nhìn mấy nàng lắc đầu, hắn lại tiếp tục hỏi thăm xem còn cách nào để liên lạc với những người kia không, nhưng cuối cùng dành đến nửa ngày chỉ để nhận được kết quả 'thất vọng'.
Căn bản không có vật gì để biết được những người kia thế nào, ở đâu, còn sống hay đã chết, bọn họ đã rất nhiều lần kêu gọi qua lệnh bài môn phái, nhưng tất cả chỉ có sự im lặng không có hồi âm.
Có lẽ bọn họ đã chết, đã rời khỏi, đi lạc hoặc bị bắt đi, có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, trong khi đó giả dụ tất cả đều đã chết hoặc bị bắt là cao nhất.
Khải Minh hắn cũng cho mười hạt đậu chiến binh mở rộng tìm kiếm đến hơn 50 cây số bán kính, nhưng tất cả chỉ vô ích mà thôi.
Tìm không được, kiếm khó khăn, chiều hôm ấy Khải Minh liền quyết định thực hiện kế hoạch của mình, nhận lấy đám người này về Thôn.
Về phần kẻ địch, chắc có lẽ do hắn quá đa nghi đi, một thế lực nhất phẩm mà thôi, không cần phải đuổi tận giết tuyệt chứ.
Nếu xét về lo lắng, hắn càng lo nhóm người từ Nam Linh quốc kia hơn, bên đó kẻ thù của bọn họ mới kinh khủng.
"Tiểu Sầu, đăng ký, phụ trách kiểm duyệt từng người, tiểu Hổ phụ trách đưa các nhóm người về Thôn, Lý Tín, Vũ Đức phụ trách đưa những người không phù hợp đến Huyễn Nhân thành." Sau khi phân phát cháo và thức ăn tạm thời cho đám người kia, Khải Minh họp lại nhóm người mình rồi sau đó phân chia nhiệm vụ.
Ngay sau đó nhóm người liền nhiều việc hẳn lên, bận rộn chạy muốn xấp mặt.
Tuy tiểu Sầu đem đến toàn bộ chỉ ba mươi người, một số lượng ít ỏi đối với hơn mười ngàn người kia, nhưng vừa bắt đầu tiểu Sầu liền kiểm tra người của Hằng phái trước, những người hợp quy định liền ngay lập tức gia nhập hỗ trợ, do đó dần dà mọi việc đều dễ dàng đi.
Về việc kiểm tra bọn họ, ở đây kiểm tra là kiểm về việc nhân phẩm của từng người, tính cách, lối sống, mơ ước hoài tưởng........
Những người có nhân phẩm mà được cho là tốt nhất, không xấu bụng, hẹp hòi, ích kỷ, tự cao tự đại,.... liền sẽ được nhận vào Thôn, những người không hợp sẽ được đưa đến Huyễn Nhân thành.
Đối với trong thành có nhận bọn họ không, đó là việc của thành, không phải việc của bọn hắn.
"Ta cảm thấy hình như ta đang làm việc xấu thì phải, người tốt đều nhận lại, người xấu đem đến thành, kiểu này chẳng mấy chốc Huyễn Nhân thành sẽ trở thành một nơi tràn ngập tội phạm sao?" Nhìn từng nhóm người không hợp cách được đưa đi, Khải Minh vừa lẩm bẩm vừa than thở.
"Tiến độ thế nào rồi?" Lắc đầu để vứt cái ý nghĩ vừa rồi ra, hắn trở lại nhìn tiểu Sầu hỏi.
"Tuy có vài người sinh sự lúc đầu, nhưng may ra tất cả vẫn tốt đẹp." Tiểu Sầu mỉm cười nói.
Từ lúc lăn lộn theo Khải Minh làm mấy chuyện cứu người, bây giờ lại nhìn thấy vô số người được cứu, những người này toát ra trên khuôn mặt hốc hác đều là nụ cười chân thành, cứ mỗi lần qua nhóm người tiểu Sầu bọn họ, những người này đều cúi đầu nói cảm ơn, có một số lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười, nhìn bọn họ vui mừng sau cõi chết, tiểu Sầu dần dà cũng bị cảm xúc cảm động đến.
Tiểu Sầu cuối cùng cũng có thể xem như triệt để bị cảm hóa, không còn những ý nghĩ hủ bại của lúc trước, hắn lúc này cũng đã nhận ra được điều đó, và cũng như vậy, bất tri bất giác tu vi của hắn phá vỡ bình cảnh, nhẹ nhàng tấn thăng đến Linh Đan cảnh.
Cứ thật tâm cười, thật tâm vui vẻ, mọi chuyện sẽ đơn giản, tốt thêm.
Khải Minh tận mắt thấy tiểu Sầu tấn cấp cũng kinh ngạc, chơi gì chơi lạ thế, không cắn thuốc, không tu luyện, chỉ nhìn người liền tấn cấp.
Quá mẹ nó không bình thường!
Khải Minh nhìn tiểu Sầu nói vài câu chúc mừng, bàn giao thêm một số việc liền đi đến một vị trí cách đó rất xa, hướng về phía đông khoảng bảy mươi cây số.
Một trong những hạt đậu chiến binh đi thăm dò phát hiện ra gì đó, trước mắt hắn không giúp được thêm gì ở đây nên đến đó xem.
Hắn lúc đầu cũng muốn giúp đỡ ghi chép kiểm tra, nhưng bọn tiểu Sầu liền nói làm vậy sẽ mất đi hình tượng của Chưởng phái, do đó hắn chỉ có thể đứng ngắm nhìn các muội tử, tiện thể cải thiện quan sát, nhận biết là D hay C.
Riết cũng chán nên có việc hắn liền vui mừng, nhưng khi đến nơi hắn lại không vui nổi.
Đúng như những gì lúc đầu hắn nghĩ đến, Chưởng phái Hằng phái cùng các cao tầng, bọn họ đã không còn nửa.
Nhìn những mảnh thi thể lã tả, những mảnh trang phục rách nát, những lệnh bài ngổn ngang khắp nơi, tình cảnh huyết tinh khiến Khải Minh chỉ có thế tiếc nuối cảm than.
Những người này có ý định hắn biết chứ, đó chính là đi tìm sự trợ giúp, cố gắng cứu đám người kia, nhưng hoang sơn dã lĩnh, yêu thú thú triều không tha bọn họ.
Phải chi bọn họ không quan tâm đến những người đằng sau, bọn họ có thể sẽ không thế này!
Phải chi bọn họ bỏ mặc tất cả mà chạy trốn, bọn họ sẽ không như vậy!
Phải chi bọn họ gặp nhóm người Khải Minh trước, chắc có lẽ....
Qua dấu vết, bọn họ có lẽ bị Ngạc Ngư Xích tấn công, một loại yêu thú quần thể mạnh mẽ, nếu bị bọn chúng để mắt tới, thực lực yếu bỏ mạng là chuyện thường.
Lắc đầu, quan sát xung quanh, khi chắc chắn không có yêu thú dòm ngó tập kích, hắn cùng vài hạt đậu nhanh chóng thu gom các di thể lại.
Nửa đêm dẫn đến, cuối cùng Khải Minh hắn cũng hoàn tất việc này, thu tro cốt hắn lại trở về nơi đóng quân ở hang núi, về đến đây hắn lại sửng sốt bởi một việc.
Hắn nhớ lại lúc trước về bầy Tinh Sát Lang, căn bản xét theo góc độ nào đó, bọn nó đến đây chí ít không phải vì dòm ngó đám người này chứ?
Bởi vì bên ngoài vẫn có rất nhiều thôn làng khác nhau, người lại nhiều vô kể, bọn chúng không thể nào ngồi xổm chờ đợi như vậy được, không lý giải chút nào.
Trừ phi có một vật gì cao cấp hơn đám người này, một vật có thể đề thăng sức mạnh hoặc tiến hóa cho chúng chẳng hạn.
Tinh Sát Lang? Đại Trận Truyền Tống Thượng Cổ?
Vậy bên trong cái hang này còn có bí mật gì?
Danh Sách Chương: