Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.
Đệ nhất hội quán trong ngành điêu khắc đá có phân quán rải rác trên khắp các đại thành thị tại Ngọc Lan đại lục. Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đất đai vô cùng rộng lớn, mà những người ra vào đây đa phần đều tự cho rằng mình là một nhân vật có chút tài nghệ.
Tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, nếu bạn trên tay có đeo một chiếc nhẫn ma pháp nạm kim cương, phỏng chừng thứ mà bạn nhận được sẽ chỉ là sự coi thường từ những người khác, cho rằng bạn không có tài nghệ.
Nghệ thuật, tài năng.
Thực khó có thể đáp ứng được những điều này ở nơi đây.
Vé vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán: 1 kim tệ 1 người.
Những tiếng nhạc từ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán truyền đến réo rắt như sông núi miên man, nghe xong thực khiến người ta trong lòng phải dấy lên thứ cảm giác phiêu du êm ái. Đoàn người tiến vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cứ nối dài không dứt. Giới quý tộc, quý phụ, đám tiểu thư mỹ lệ đều tỏ vẻ rất chú tâm thưởng thức.
Trong khi đó, những người bình dân tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cũng không hề tỏ ra là mình thấp kém.
Bốn người Tiểu Nhạn trực tiếp tiến vào khoảng sân rộng phía trước Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Phàm là người có nhãn lực, thấy bọn họ trên người mặc trang phục thường ngày của Ân Tư Đặc Học viện, không ai dám tỏ ra khinh thường.
Tiểu Nhạn 4 người đều tiến vào bên trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Chính giữa đại sảnh của hội quán có một bức tượng đá hình người cao lớn, hình người tạc trên bức thạch điêu chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu 'Phổ Lỗ Khắc Tư' đại sư.
"Triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chủ yếu chia làm 3 phần - phổ thông triển lãm, cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm. Phổ thông triển lãm này là do những người yêu mến điêu khắc đá tự đem các tác phẩm của mình đến để cho người khác đánh giá và định giá tác phẩm. Thời gian triển lãm là 1 tháng, 1 tháng để đánh giá đúng về giá trị. Các tác phẩm ở đây tương đối là bình thường, đa phần có giá trị khoảng vài kim tệ, ưu tú thì cũng chỉ hơn 10 kim tệ mà thôi."
Lỗ Ân cười nói "Cao thủ triển lãm thì lại khác. Cao thủ triển lãm được chia thành từng gian trưng bày riêng, trong mỗi gian triển lãm lại là những tác phẩm riêng của 1 người. Thường thì được xưng tụng là cao thủ có nghĩa là các tác phẩm điêu khắc của hắn đã được công nhận rồi, ngay đến một tác phẩm bình thường của hắn cũng có giá trên dưới 1000 kim tệ. Về phần đại sư triển lãm lại lợi hại hơn nhiều. Cả một gian trong cùng của hội quán là để trưng bày các tác phẩm của các bậc đại sư. Tác phẩm của đại sư thì có giá vô cùng kinh khủng, thấp nhất cũng phải là mấy vạn kim tệ. Đại sư mà có một chút danh tiếng thì các tác phẩm cũng phải lên đến hơn 10 vạn kim tệ."
Trần Tiểu Nhạn gật gật đầu nghe giới thiệu, Lỗ Ân dẫn bọ họ đi tham quan xung quanh Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, từ phổ thông triển lãm tới đại sư triển lãm, đi tới đi lui cũng hết mất nửa ngày.
Đắm chìm giữa điện phủ của nghệ thuật, Tiểu Nhạn thậm chí còn cảm thấy tâm linh mình đã đạt tới trạng thái thăng hoa.
Buổi tối, trước cửa Ân Tư Đặc Học viện, Tiểu Nhạn 4 người cùng xuống xe.
"Nay đi chơi vui thật, nhưng cũng thực mệt" La Hoa hơi vặn vẹo mình, nàng lâu rồi không đi nhiều như vậy. Tiểu Nhạn bên cạnh cũng cười cười phân phó "Mọi người cũng mệt rồi, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi"
Ngồi trong phòng, Tiểu Nhạn không khỏi ngẫm nghĩ một phen về điêu khắc, nếu nàng nhớ không nhầm, để rèn luyện Tinh thần lực, Địa hệ có một phương pháp nhanh hơn Minh Tường, chính là điêu khắc, có điều cái này thì phải hỏi Đức Lâm gia gia, xem gia gia có chịu dạy cho không.
Sáng sớm hôm sau, phía sau núi, sau khi đấu tập với Lâm Lôi một trận, Tiểu Nhạn liền mở lời hỏi "Đức Lâm gia gia, người có biết điêu khắc không?"
"Cái tên tiểu tử này, sao ngươi lại hỏi vậy?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Chỉ là hôm qua con đi xem triển lãm điêu khắc ở Phỗ Lỗ Khắc Tư hội quán, nhìn gia gia phản ứng như vậy, chắc là không biết gì về điêu khắc rồi" Nàng nhún nhún vai.
"Ai nói ta không biết? Năm đó tên tiểu tử Phổ Lỗ Khắc Tư còn chạy đi tìm ta chỉ điểm cho mới có được chút thành tựu" Nghe Tiểu Nhạn nói vậy, Đức Lâm Kha Ốc Đặc lên tiếng phản bác.
Tiểu Nhạn chỉ ồ lên một tiếng có lệ, nhưng trong lòng nàng thì đang cười thầm, Đức Lâm gia gia sống nhiều năm như vậy, nhưng kế khích tướng đơn giản nhất lại không phát hiện ra được, dễ dàng trúng chiêu.
"Ngươi không tin sao, đáng tiếc các tác phẩm của ta đều để trong mật thất, mà theo thời gian, giờ vị trí mật thất đó ta cũng không nhớ nữa" Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt chòm râu trắng "Bất quá, ta có thể dạy các ngươi, điêu khắc theo cách của ta vừa là giải trí, cũng vừa là tu luyện Tinh thần lực"
Lâm Lôi ngồi bên cạnh nghe nãy giờ vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu gì cả "Đức Lâm gia gia, điêu khắc làm sao mà tăng được Tinh thần lực?"
Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự hào nói: "Bình thường các ngươi Minh tường để tăng Tinh thần lực, nhưng đều là mệt chết đi. Tiêu tốn Tinh thần lực tới cạn kiệt rồi lại ngủ để hồi phục gia tăng, như vậy không mệt chết mới lạ. Biện pháp của ta căn bản không phải tiêu hao Tinh thần lực, mà là một loại hoạt động giải trí. Nghệ thuật điêu khắc này có thể phải hao phí tinh lực, thân thể mang đầy mồ hôi, thế nhưng phương pháp điêu khắc của ta ngay từ đầu có thể mệt đến chết, nhưng ở giai đoạn giữa và sau này, hiệu quả thât sự đặc biệt rất là tốt. Với thạch điêu kỹ nghệ của ta, chính ta mệnh danh mình là 'Bình Đao' lưu phái., so với thạch điêu kỹ nghệ lưu phái hoàn toàn bất đồng, hướng tới một giá trị tột cùng. Đương nhiên, chỉ có một mình ta, từ hôm nay trở đi, còn có thể có thêm hai ngươi."
Tiểu Nhạn nở nụ cười thỏa mãn, mục đích của nàng ngày hôm nay đã đạt được.
Những ngày sau đó, nàng và Lâm Lôi theo học điêu khắc từ Đức Lâm Kha Ốc Đặc, khác với các điêu khắc khác cần nhiều dụng cụ, các nàng chỉ cần một bình đao là được, dĩ nhiên bình đao này phải vô cùng sắc bén.
Người khác điêu khắc phải sử dụng một đống lớn công cụ.
Chỉ riêng điểm bất đồng là phải dùng nhiều công cụ khác nhau thì đã phải tốn hao rất nhiều tâm tư, tự nhiên thêm lao tâm lao lực, mỗi một tác phẩm được làm ra, đều là tổn hao rất nhiều tâm huyết.
Bình Đao Lưu phái thì khác biệt.
Công cụ chỉ có duy nhất là bình đao, không cần lưu tâm đổi đi đổi lại các loại công cụ, đương nhiên chỉ sử dụng một loại công cụ khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều, như ngọc oản đao dùng để điêu ra các bộ phận, yêu cầu trong việc sử dụng bình đao điêu khắc, quan trọng nhất là phải phải nắm bắt thực rõ ràng đối với thạch chất.
Bên cạnh đó cũng cần cả sức khỏe.
Một ít phần thừa có khối lượng lớn cần phải sử dụng búa để bổ ra, nếu chỉ sử dụng riêng bình đao thì phải có sức lực đầy đủ.
Đối với việc nắm giữ khối đá, có thể dựa vào năng lực đặc hữu của Địa hệ ma pháp sư để cảm nhận. Nhưng lực ở tay, cần phải luyện tập. Tiểu Nhạn hiện tại đã là tam cấp ma pháp sư, cơ tay cũng có thể xem như tạm được. Nhưng lực tay cũng chỉ có thể điêu khắc được tác phẩm nhỏ, để điêu khắc được tác phẩm có hình dạng lớn thì sức lực không đủ.
Những tác phẩm đầu tiên của Tiểu Nhạn đưa ra đều bị Đức Lâm Kha Ốc Đặc bắt phá hủy tại trận, ông cho rằng nhữ tác phẩm như vậy đem ra chỉ tổ làm mất mặt Bình Đao lưu phái. Một tuần sau đó, sau khi đã năm được tương đối cơ bản về điêu khắc, công với việc tay nghê đã được nâng lên đáng kể, hiện tại, bên cạnh thác nước, Tiểu Nhạn đang vô cùng chăm chú chạm khắc một khối đá nhỏ cỡ to hơn một nắm tay một chút. Chỉ trong một thoáng chốc, hình một chú chim nhạn nhỏ đã được hình thành, trông qua vô cùng sống động, nàng hớn hở cất bức thạch điêu vào ngực áo, thi triển Phong hệ trở về Ân Tư Đặc Học Viện.
Kết thúc niên khóa Phong hệ, hôm nay Địch Lỵ Á cũng vẫn làm lơ khong nói chuyện với nàng. Tình trạng này cũng đã xảy ra được hơn một tháng rồi, kể từ cái ngày hôm đó. Trong lòng Tiểu Nhạn cứ bồn chồn, nàng đi tới trước mặt Địch Lỵ Á, đưa ra lễ vật nhỏ mà nàng mới hoàn thành "Tặng muội, hy vọng muội thích". Địch Lỵ Á nhận lấy chú chim nhạn trong tay Tiểu Nhạn, trong lòng vui mừng nở hoa, nhưng bên ngoài vẫn làm bộ giận dỗi.
"Không phải huynh và muội không có quan hệ gì sao? Sao giờ lại tặng quà muội?"
"Ngày hôm đó là ta sai, muội đừng giận nữa có được không?" Tiểu Nhạn gãi đầu gãi tai, bối rối vô cùng. Nàng lo lắng Địch Lỵ Á sẽ thích nàng, khiến cho mọi chuyện đi chệch quỹ đạo, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị người ta coi như không khí, không nói chuyện, không đoái hoài, nên hôm nay mới quyết định lén Đức Lâm sư phụ, chạm khắc ra tiểu thạch điêu này, nếu Đức Lâm gia gia mà phát hienj nhất định sẽ mắng nằng một trận cho coi.
"Hừ, muội tạm tha thứ cho huynh" Địch Lỵ Á thè lưỡi, làm bộ mặt đáng yêu với nàng, trên tay vẫn còn cầm bức thạch điêu, yêu thích không rời tay. Thực ra nàng hết giận lâu rồi, chỉ là chờ cái con người đầu gỗ kia đến nhận sai cùng nàng thôi. Thấy tiểu mĩ nhân tóc vàng cười, tảng đá trong lòng Tiểu Nhạn cũng buông xuống.
"Được rồi, lễ vật của huynh muội đã nhận, hôm nay muội còn có hẹn với ca ca, muội đi trước." Nói rồi, nàng bước tới cửa phòng học, chợt nàng quay đầu lại nở một nụ cười xinh đẹp "Tiểu Nhạn, hẹn mai gặp lại".
Trần Tiểu Nhạn ngơ ngác nhìn bóng dáng kiều diễm khuất sau cửa. Trong lòng thằm mắng mình ngu ngốc. Tỉnh lại đi, ngươi không được thích nàng!
~~~ Haizzz, cảm thấy...ừm, không được tự tin với hai chương mới lắm =)) Mọi người đọc và góp ý, có gì mình sẽ chỉnh sửa ạ ~~~
Danh Sách Chương: