Thoắt cái đã nửa năm trôi đi, đợt huấn luyện rèn luyện thân thể của Tiểu Nhạn đã trải những cơn mưa phùn của mùa xuân, cái nóng gay gắt của mùa hè và giờ đây là không khí mát lành của mùa thu lá rụng.
Hôm nay khác với thường ngày, trên mô đất trống tụ tập hơn 300 người.
"Buổi huấn luyện tối ngày hôm nay đến đây là chấm dứt!" Hy Nhĩ Mạn mỉm cười nói: "Tại đây, mọi người sẽ cùng cầu chúc cho đám hài tử của Ô Sơn trấn chúng ta chuẩn bị lên đường nhập ngũ."
Khi công việc đồng áng vụ thu qua đi, đó là lúc mùa tuyển quân sẽ đến.
"Hy Nhĩ Mạn thúc thúc, đa tạ"
Hơn 100 thiếu niên 17-18 tuổi này đều cùng khom mình xuống đất hành lễ. Bọn họ bình thường không đến tham gia huấn luyện vì họ đã là những người trưởng thành, có công việc riêng của mình, chỉ là Hy Nhĩ Mạn đã chỉ dạy bọn họ từ nhỏ nên đương nhiên trở thành ân sư trong lòng họ.
Trích dẫn nguyên văn: "Hi Nhĩ Mạn nhìn cái đám 17, 18 tuổi này, cảm nhận được cái khí thế bừng bừng sôi nổi của lứa tuổi thiếu niên, lòng không tránh khỏi cảm khái vạn phần. Bởi ông ta biết, trong lòng lũ trẻ lúc này tràn ngập khao khát đối với cuộc sống trong quân ngũ, chỉ có điều sau khi 10 năm quân ngũ đã qua đi, liệu có bao nhiêu người trong số chúng hiện đang đứng ở đây có thể quay trở về?
"126 đứa trẻ này, hy vọng sẽ có một nửa trong số chúng có thể sống sót để quay về." Hi Nhĩ Mạn trong lòng thầm cầu chúc.
Ông ta nhìn đám trẻ này, dõng dạc nói: "Đám tiểu tử hãy nghe cho rõ đây, các ngươi đều là nam nhân của Ô Sơn trấn, là nam nhân của Ô Sơn trấn thì phải ưỡn ngực hiên ngang, sẵn sàng nghênh tiếp mọi sự khiêu chiến, không được sợ hãi, có nghe rõ không?"
Đám thiếu niên 17, 18 tuổi kia lập tức ngực ưỡn ra, thân đứng thẳng tắp, ánh mắt rực cháy ngọn lửa khát vọng chờ mong đối với cuộc sống trong quân ngũ sắp đến, đồng loạt lớn tiếng hô: "Nghe rõ!"
"Tốt lắm." Hi Nhĩ Mạn toàn thân đứng thẳng, ánh mắt lãnh lệ phảng phất nét đặc thù vốn có của một quân nhân.
"Ngày mai các ngươi đã xuất phát rồi, đêm nay hãy chuẩn bị cho tốt. Ta biết rất rõ thực lực của các ngươi, tất cả các ngươi đều có thể dễ dàng gia nhập quân ngũ. Ta, Hi Nhĩ Mạn, sẽ tại Ô Sơn trấn này đợi chờ các ngươi tương lai vinh hiển quay trở về vinh quy bái tổ!" Hi Nhĩ Mạn lớn tiếng hô.
Ánh mắt của 126 gã thiếu niên không khỏi phát sáng.
Vinh quy bái tổ, đó chính là giấc mộng trong lòng mỗi người.
"Bây giờ, ta ra lệnh cho các ngươi, lập tức quay về chuẩn bị cho tốt, giải tán!" Tiếng Hi Nhĩ Mạn dõng dạc vang lên.
"Vâng".
126 gã thiếu niên cung kính đáp"
Những đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành thì nhìn họ với một ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái, nhất đám thiếu niên 13-14 tuổi. Trần Tiểu Nhạn thì khác biệt, nàng không có cái khát vọng trở thành một chiến sĩ vĩ đại, nàng chỉ muốn mình có thể tồn tại được trong thế giới tôn sùng cường giả này.
Cùng Lâm Lôi trở về nhà, bước vào phòng khách thì thấy phụ thân của Lâm Lôi đang ngồi trước lò sưởi, quay mặt về phía cửa lò. Ngọn lửa trong lò vẫn không ngừng bập bùng cháy, thỉnh thoảng lại được cộng hưởng bởi tiếng nổ 'lép bép' của những thanh củi vỡ vụn vang lên.
"Ủa? Hôm nay Hoắc Cách đại nhân bận đồ không giống thường ngày, có chút xa hoa, trang trọng hơn bình thường....A, có lẽ nào...?" Trần Tiểu Nhạn nhớ tới một chi tiết, khi Lâm Lôi 6 tuổi, sẽ được Hoắc Cách đưa đi đo mật độ Long Huyết chiến sĩ. Nhìn Lâm Lôi đi cùng Hoắc Cách tới từ đường, nàng không khỏi thở dài một hơi, lần thử này của Lâm Lôi chắc chắn sẽ không đạt. Bất quá cũng không ảnh hưởng đến chuyện sau này hắn sẽ trở thành một Long Huyết chiến sĩ vĩ đại. Và cả Ốc Đốn, nàng đưa mắt nhìn đứa trẻ đang chơi đùa hết sức vô tư, mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ của Ốc Đốn lại đại đến mức yêu cầu. Nếu nàng không nhớ nhầm, thì sắp tới tiểu trấn này gặp một đại biến, và Lâm Lôi hắn cũng sẽ gặp được đại kỳ ngộ của mình.
Trở về phòng đóng cửa lại, nửa năm nay nàng đều chăm chỉ tu luyện, ở nơi này không có bí tịch cho nàng tu luyện, nàng giống như người mù mà đi. Nhưng nàng biết mỗi ngày Minh Tường, tinh thần lực của nàng đều tăng lên. Trong Ma Đạo Sư, thân hòa lực chỉ là tư chất thiên bẩm, nhưng cái khó tăng lên nhất, quyết định thực lực lại là Tinh thần lực. Có thể ngươi có thiên phú dị bẩm về thân hòa lực, nhưng tinh thần lực không đủ, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành ma đạo sư. Nàng bây giờ cũng không biết bản thân đã đủ điều kiện để trở thành nhất cấp ma pháp sư hay chưa. "Có lẽ phải đợi tham gia trắc thí mới có thể xác định được" Nàng lẩm bẩm, tuy nhiên nàng cũng khá tự tin về thiên phú của mình.
***
Thêm một năm rưỡi nữa qua đi, Trần Tiểu Nhạn nhờ thường xuyên tham gia huấn luyện nên người nàng săn chắc, nước da nâu khỏe mạnh, ngoài ra, một số bộ phận nên có của nữ nhân cũng bắt đầu phát triển, những nét thanh tú cũng dần xuất hiện nên cũng có không ít người để ý tới nàng, bất chấp nàng là nam hay nữ.
Lúc này nàng đang thực hiện đợt huấn luyện, chỉ thấy nàng toàn thân căng ra song song với mặt đất, hai tay giống như hai cây cột trụ cùng chống xuống, cả người không hề nhúc nhích, chỉ dùng 2 tay và hai đầu mũi chân để chống đỡ toàn thân. Rèn luyện Tĩnh thái trương lực.
Hy Nhĩ Mạn không khỏi cảm thán "Hai đứa nhỏ Lâm Lôi và Tiểu Nhạn này thực đáng kinh ngạc, mới 8 tuổi đã có thể chịu đựng ngang bằng với đám trẻ 13-14 tuổi"
Trần Tiểu Nhạn cắn răng, trong lòng không ngừng than ông trời bất công, nàng ngày đêm rèn luyện Tinh thần lực dĩ nhiên lại chỉ ngang bằng tên Lâm Lôi mang huyết mạch Long huyết chiến sĩ, thật quá không công bằng! Nhưng cũng không thể khác được, vì hắn chính là nam chính của bộ truyện này mà.
Xung quanh nàng, những đứa trẻ đang hò reo cổ vũ "Lôi, Nhạn, cố lên, đánh bại đám hài tử 13-14 tuổi đi"
Trần Tiểu Nhạn rốt cuộc không chịu nổi nữa, vô lực nằm bệt ra đất thở hổn hển, bên cạnh Lâm Lôi vẫn gắng gượng tiếp tực, trong mắt hắn lóe ra vẻ quật cường không chịu thua.
"Lâm Lôi này a, từ sau cái ngày đo mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ, hắn cứ luôn cố gắng quá sức như vậy, tất cả là vì gia tộc sao?" Trong khi những đứa trẻ khác nô đùa, hưởng cái gọi là tuổi thơ, thì Lâm Lôi hắn điên cuồng vui vào tu luyện. Nàng không phải người của thế giời này, cũng không có cái gọi là tự hào vinh quang gia tộc, nên nàng cũng khổng hiểu cảm giác của hắn như thế nào. Cuối cùng thì tên cứng đầu đó cũng chịu thua, nằm sõng xoài ra đất. Hy Nhĩ Mạn đứng bên cạnh gật đầu hài lòng, rồi ông quay ra đám hài tử 14-15 tuổi, sắc mặt lạnh lẽo quát "Phải cố gắng kiên trì nữa cho ta, Lâm Lôi, Tiểu Nhạn chúng mới có 8 tuổi, trong khi các ngươi đều trưởng thành hơn nhiều so với chúng nó, đừng để thua kém đứa trẻ mới có 8 tuổi chứ."
Kết thúc buổi tập sáng, Trần Tiểu Nhạn tạm biệt đám bạn bè và Lâm Lôi, đi lên núi Ô Sơn tập luyện. Gần đây nàng đã có thể tự mình đánh ra được một tiểu phong nhận, gọi là một năm rưỡi qua cũng đã có chút thành tựu riêng. Việc nàng tu tập ma pháp không ai trong trấn biết, nên nếu nàng muốn thi triển ma pháp, chỉ có thể lên núi tập luyện. Cũng như mọi ngày nàng trốn lên núi luyên tập ma pháp. Đến khi nàng phát ra được tiểu phong nhận thứ 6 thì có tiếng loạt xoạt, Trần Tiểu Nhạn giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy một tiểu miêu bẩn thỉu đang lảo đảo bước ra từ trong bụi cây, nhìn bộ dạng nó dường như đã nhịn đói lâu ngày rồi. Nó xiêu vẹo bước tới chỗ nàng, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ. Nàng vội bế nó rời khỏi núi, trở về phủ đệ.
"Tiểu Nhạn, nay con về thật sớm" Quản gia Hi Lý cười hiền hậu.
"Hi Lý thúc thúc, phiền thúc nầu một ít đồ ăn cho con có được không ạ?" Nàng khẩn cầu nói, tay vẫn ôm con mèo đang đói lả.
" Được rồi, con đợi ta một chút, ta sẽ làm một ít đồ ăn cho nó."
"Cám ơn Hi Lý thúc thúc" Nàng vội cám ơn rối rít.
"Con mau mang nó đi tắm rửa cho sạch sẽ, tiện thể con cũng tắm thay đồ luôn đi, đồ ăn sẽ có ngay thôi" Ông mỉm cười gật đầu.
Bước vào mộc dũng, tiểu miêu trái lại không ghét nước mà còn bày ra một tư thế vô cùng sảng khoái, hưởng thụ.
"Ngươi làm sao mà lại đi lạc lên tận trên núi vậy hả? Cũng may trên núi Ô Sơn không có dã lang hay laoif thú nào nguy hiểm." Trần Tiểu Nhạn vừa cọ rửa cho nó, vừa tự lẩm bẩm một mình. Tiểu miêu "miaooo" một tiếng, giống như là đang đáp lại câu trả lời của nàng. Sauk hi cọ rửa sạch sẽ cho nó, nàng mới nhìn kỹ. Tiểu miêu này có một bộ lông trắng muốt, trên trán lại có một vết kẻ sọc nhìn qua vô cùng kỳ lạ.
"Ngươi hình như cũng vô chủ, hay là ở lại đây sống cùng với ta, thế nào?" Nàng mỉm cười hỏi
"Miaooo~~~" Tiểu miêu vui vẻ kêu lên
"Ta là Tiểu Nhạn, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch, được không? Bộ lông của người thật dày và đẹp." Nghe thấy được Trần Tiểu Nhạn tán dương, đầu của tiểu Bach hơi hếch lên, bộ dạng tự hào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, một người một thú bước đến bàn ăn. Trên bàn cũng không có gì nhiều, chỉ là một ít thịt gia cầm, rau dưa các loại. Tiểu Bạch thấy thức ăn mắt liền sáng lên, nhảy lên bàn, động tác nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc mà thức ăn trên bàn đã với đi phần nửa.
"Ê này, nhường ta với chứ tiểu Bạch" Tiểu Nhạn vội hô lên, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa một cách vui vẻ.
Tác giả: chậc chậc, mọi người đọc vui vẻ. Có góp ý gì xin cứ nói a ~
Danh Sách Chương: