• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt một cái, thời gian đã trôi đi một tháng, Tiểu Nhạn một tháng này tìm tòi nghiên cứu truyền thừa nàng nhận được, nhưng có lẽ do cách tu luyện bất đồng, khiến nàng không tài nào hiểu được hay cảm nhận được những đạo lý về không gian hay thời gian.

"Có lẽ cũng là do luật của kẻ sáng tạo thế giới đi" Tiểu Nhạn cảm thán. Có điều sau khi nhận được truyền thừa, Tinh thần lực cùng với cảm ngộ nguyên tố của nàng tăng lên vô cùng nhiều, hiện tại nàng đang ở thất cấp hậu kỳ, chỉ cần một bước nhỏ nữa liền đạt tới bát cấp, hơn nữa hiện tại bản thân cũng đột phá qua ngũ cấp chiến sĩ, nên cho dù không cảm ngộ được huyền ảo của thời không pháp tắc, Tiểu Nhạn cũng vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Địch Lỵ Á trong thời gian này điều chăm chú quan sát, để ý nhất cử nhất động của Tiểu Nhạn. Từ sau ngày hôm đó, những hoa văn kỳ bí đó không còn xuất hiện lại nữa, hệt như một giấc mộng, nhưng nàng biết, giấc mộng này là thật sự. Cho dù nàng hỏi Tiểu Nhạn thì cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu mơ hồ.

"Có lẽ do bản thân hoa mắt chăng?" Địch Lỵ Á tự nhủ trấn an bản thân.

Đoàn xe ngựa của hai người nhanh chóng tiến nhập vào Ngọc Lan đế quốc.

Ngọc Lan đế quốc tại Ngọc Lan đại lục là đế quốc cổ xưa nhất, tại năm đầu tiên của Ngọc Lan đại lục, Ngọc Lan đế quốc nhất thống cả Ngọc Lan đại lục, sau đó theo thời gian trôi qua, cả Ngọc Lan đại lục phân tranh không ngừng, Ngọc Lan đế quốc cũng dần bị phân liệt.

Cho tới bây giờ, Ngọc Lan đế quốc chỉ là một trong tứ đại đế quốc.

Nhưng cho dù như thế, Ngọc Lan đế quốc vẫn là đế quốc có kinh tế mạnh mẽ nhất, đồng thời cũng có rất nhiều ma pháp sư. Ma pháp Học viện của Ngọc Lan đế quốc chỉ xếp dưới Ân Tư Đặc học viện mà thôi.

"Địch Lỵ Á, muội nói xem, ta trông không quá xấu xí hay kỳ quái chứ? " Lúc này đoàn xe ngựa Địch Lỵ Á cùng Tiểu Nhạn đang đứng trước phủ đệ Lai Ân, Tiểu Nhạn chần chờ không biết có lên bước xuống hay không, bộ dạng lúng túng không biết phải làm sao chọc Địch Lỵ Á bật cười.

"Huynh lo lắng gì chứ, chỉ là gặp mặt phụ mẫu của muội, đâu phải đi đánh trận. Nào, xuống thôi, chúng ta đâu thể ngồi lỳ mãi trên xe ngựa được" Địch Lỵ Á đôi mắt cong lên, điểm nhẹ một nụ hôn lên má Tiểu Nhạn, sau đó nhanh chóng vén rèm bước xuống.

Tiểu Nhạn đưa tay xoa má cười ngây ngốc, cũng thành thành thật thật bước xuống khỏi cỗ xe ngựa, Tiểu Bạch đi tới sóng bước cùng nàng.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Tiểu Bạch đều cảm thấy da đầu tê dại. Thân hình trắng muốt, con mắt trên trán khép hờ, trên đỉnh đầu có một đoàn hỏa hồng như vương miện, toàn thân Tiểu Bạch toát ra một loại khí thế vương giả, áp bức khiến những người xung quanh phải nín thở, những ma thú cấp thấp hơn phải cúi đầu.

"Tiểu Bạch, sao gần đây ngươi không biến trở về hình dáng tiểu bạch miêu?" Tiểu Nhạn dò hỏi, thuận tay xoa lên nhúm lông màu đỏ trên đầu nó, nàng cảm thấy có chút nhớ nhung hình dáng nhỏ nhắn, nhu thuận ngày trước của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hừ nhẹ nhưng không hề tránh né cái vuốt ve của Tiểu Nhạn "Biến đi biến lại tốn nhiều ma pháp lực, hơn nữa ta cảm thấy ở trong hình dạng này cũng rất tốt"

Tiểu Nhạn gật đầu. Ba người Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á, còn có lão quản gia Hưu gia gia và Tiểu Bạch nhanh chóng tiến vào sảnh chính.

Trong sảnh có không ít người đang cùng nhau thảo luận xôn xao. Lúc Địch Lỵ Á cùng Tiểu Nhạn bước vào thì tiếng xôn xao đó dừng lại hẳn, tất cả sự chú ý liền tập trung lên hai người.

"Phụ thân, mẫu thân, con đã trở về" Địch Lỵ Á lễ phép chào hỏi, bên cạnh Tiểu Nhạn cũng khom người, cúi đầu "Con là Trần Tiểu Nhạn, ra mắt bá phụ, bá mẫu". Tiểu Nhạn trước giờ không khom lưng cúi đầu trước ai, cường giả, ai không có ngạo khí? Nhưng người trước mặt này là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, kể ra cũng không quá mất mặt.

"Tốt tốt, con gái cưng đã trở về, mau lại đây." Phụ thân Địch Lỵ Á là Đại Á Lai Ân lúc này đang ngồi trên vị trí tộc trưởng, bên trái ông là một người phụ nữ trông qua có vẻ phúc hậu, hiền từ, bên phải ông là Địch Khắc Tây vẫn một bộ dạng khó gần, lạnh lùng.

Đại Á gọi Địch Lỵ Á lại gần tâm sự, hoàn toàn không hề có ý tứ đáp lại chào hỏi của Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn trong lòng cười khổ, đây là nàng đang bị vị nhạc phụ đại nhân này dằn mặt sao?

Đại Á chính xác là đang cố ý hạ thấp Tiểu Nhạn. Cho dù Tiểu Nhạn có danh tiếng thiên tài ở Ân Tư Đặc học viện, nhưng thiên tài vẫn chỉ là thiên tài, không phải cường giả chính thức, hơn nữa xuất thân từ một gia tộc đã từ lâu suy bại, nếu không phải Địch Khắc Tây nói cho ông biết Địch Lỵ Á đang qua lại với người này, ông cũng không thèm để mắt tới. Quả nhiên, Tiểu Nhạn lập tức bị đám người xung quanh xì xào bàn tán.

"Hửm, đây là Tam Nhãn Linh Miêu? Nhưng Tam Nhãn Linh Miêu, thế nào lại có một nhúm lông màu đỏ trên đầu thế này?" Một trung niên nhân bất ngờ thốt lên khiến lực chú ý của mọi người dời đến ma thú đứng bên cạnh Tiểu Nhạn. Vị trung niên vẫn đang tò mò phỏng đoán, thậm chí còn đưa tay định sờ vào nhúm lông hồng rực trên đầu nó.

"Hống" Tiểu Bạch bất mãn gầm lên, há miệng định ngoạm lấy tay vị trung niên nhân, nhưng tốc độ rụt tay về của trung niên nhân nhanh vô cùng.

Cùng lúc đó "Quác! Quác!" Một con hùng ưng từ đâu bay xuống, tấn công Tiểu Bạch, hai con ma thú đánh nhau, gây ra một trận náo động, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh.

"Mạt Lôi! Trở lại, không được vô lễ" Vị trung niên tức giận mắng. Con hùng ưng lúc này liền dừng tấn công Tiểu Bạch, ngoan ngoãn thu lại cánh, đáp xuống bên cạnh vị trung niên nhân. Hùng ưng này tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp, lông trán toàn một màu xanh biếc, con mắt vàng rực, rất là uy vũ.

Chính là cửu cấp ma thú - Cuồng lôi tật phong ưng.

"Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?" Tiểu Nhạn lo lắng hỏi.

"Hừ! Ta không sao, chỉ là một tên tiểu ưng, có gì oai chứ?" Tiểu Bạch hậm hực đáp, nhúm lông hồng trên đầu là khu vực mà nó yêu thích nhất, trừ Tiểu Nhạn thì không ai có thể chạm vào, vậy mà tên Mạt Lôi đó dám nhổ đi lông đỏ của nó, không cáu mới lạ!

"Ha ha! Xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi, Mạt Lôi cũng chỉ là tưởng ta bị tấn công nên phản xạ, ta cũng là không kịp ngăn cản." Vị trung niên phá lên cười, mở lời xin lỗi trước khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng.

"Tiền bối không cần phải xin lỗi, cũng là do Tiểu Bạch không đúng, mong tiền bối lượng thứ" Tiểu Nhạn nhanh chóng cung kính đáp lại. Vị trung niên nhân này có thể thu phục được Cuồng lôi tật phong ưng, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

"Ha ha, người trẻ tuổi, Tam nhãn linh miêu của ngươi có thể đánh lại Mạt Lôi của ta, dám chắc cũng là bát cấp hoặc cửu cấp Tam nhãn linh miêu. Còn trẻ như vậy đã thu phục được ma thú lợi hại như vậy, quả không hổ danh thiên tài Ân Tư Đặc học viện, thú vị, thú vị" Vị trung niên nhân gật đầu cười, con mắt xoay chuyển một hồi "Ngươi nghĩ sao về việc bái ta làm thầy?"

Mọi người xung quanh lại ồ lên kinh ngạc, Tiểu Nhạn có chút ngoài ý muốn, đang muốn từ chối thì vị trung niên nhân liền chặn lại

"À, ta quên không tự giới thiệu trước. Ta là thánh ma đạo của Ngọc Lan đế quốc, Long Nhĩ Tư."

Thì ra là một thánh ma đạo, chẳng trách lại có ma thú lợi hại như vậy, có điều nếu là thánh ma đạo, Tiểu Nhạn tự tin bản thân tiếp tục tu luyện liền có thể đạt tới...

Khoan, chờ đã! Tu luyện lên Thánh Ma đạo thì có thể, nhưng còn các bí kíp, ma pháp của các cấp cao nàng lại không có!

Sau khi suy tính thiệt hơn một hồi, Tiểu Nhạn liền quỳ gối hành lễ với Long Nhĩ Tư

"Đồ nhi bái kiến sư phụ"

"Tốt tốt tốt" Long Nhĩ Tư liên tục gật đầu, thu được một đồ đệ tốt, ông dĩ nhiên cao hứng.

"Đại Á, Tiểu Nhạn giờ cũng là đồ đệ của ta, ngươi nhớ đừng làm khó bọn trẻ" Long Nhĩ Tư quan sát từ lúc Tiểu Nhạn bước vào, dĩ nhiên ông cũng để ý đến thái độ của Đại Á với đồ đệ ông, lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ thì không được.

Thánh Ma Đạo trong một đế quốc vô cùng quan trọng, so với một tộc trưởng như Đại Á thì vị thế có phần cao hơn. Dù sao, chọc cho một vị Thánh Ma Đạo nổi điên cũng quá đáng sợ.

Đại Á biết Long Nhĩ Tư đang cảnh cáo mình, liền thay đổi thái độ

"Ta nào dám, Tiểu Nhạn cũng đừng đứng đó nữa, mau ngồi đi"

Tiểu Nhạn lần này chỉ gật đầu một cái coi như đã biết rồi đi tới bên cạnh Long Nhĩ Tư ngồi xuống, trong lòng có chút không vui. Đại Á Lai Ân này rõ ràng đang khinh thường nàng! Sớm biết bị khinh thường như vậy nàng sẽ không tới đây.

Mọi người cũng tự biến vở kịch này đã kết thúc, thân phận Tiểu Nhạn cũng thay đổi, cũng không ai dám xì xào bàn tán nữa, tất cả quay về chủ đề chuẩn bị cho ngày tết thứ 10000 của Ngọc Lan đại lục. Tiểu Nhạn ngồi buồn chán, từ chối cho ý kiến, ánh mắt ai oán nhìn về phía Địch Lỵ Á.

Địch Lỵ Á đang ngồi cạnh mẫu thân nàng, nhận được ánh mắt oán thán của Tiểu Nhạn thì đôi mắt khẽ cong, có điều trước mặt bao nhiêu người, nàng không tiện cùng Tiểu Nhạn nói chuyện, đành qua ánh mắt trấn an đối phương "Huynh chịu đựng một chút, có lẽ sắp xong rồi"

Tiểu Nhạn nhận được thông điệp thì khóe miệng hơi nhếch lên, cũng thành thật ngồi chờ cho đến khi cuộc họp nội bộ này kết thúc.

Toàn bộ quá trình trao đổi của hai người đều bị trưởng bối phát hiện, có điều, Long Nhĩ Tư thì cảm thấy thú vị, gật đầu, còn tộc trưởng Đại Á thì sắc mặt có phần khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK