• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao ở chỗ này lại có một ma pháp trận thế này" Tiểu Nhạn nhìn chăm chú lên phía trên. Nàng chưa từng nhìn thấy ma pháp trận nào phức tạp đến thế, thậm chí còn cần đến thanh trường kiếm là vật phụ trợ, lẽ nào để phong ấn vật nào đó. Người lập lên ma pháp trận này tuyệt đối không tầm thường.

"Có lẽ nào, nơi đây nồng đậm nguyên tố này là do ma pháp trận này gây ra?" Tiểu Nhạn phỏng đoán. Nghĩ vậy, nàng liền nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ khí tức của ma pháp trận thần bí và khí tức của trường kiếm màu tím. Nàng cảm nhận được thần bí ma pháp trận của viên đá đen tạo ra một cảm giác nặng nề, nhất thời khiến Tiểu Nhạn cảm thấy khó thở. Đồng thời, toàn bộ viên đá màu đen, hay có thể nói là toàn bộ ma pháp trận không ngừng tản mát ra một cỗ thiên địa nguyên tố.

"Trường kiếm màu tím này..." Nàng cẩn thận cảm thụ trường kiếm cắm ở chính giữa ma pháp trận, "Hàm ẩn Hắc Ám khí tức."

"Quái dị thật" Trong lúc Tiểu Nhạn còn đang trầm ngâm suy tính thì Tiểu Bạch bên cạnh đã bay lên, ngoạm lấy chuôi kiếm rồi hạ xuống bên cạnh Tiểu Nhạn.

"Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy!?" Tiểu Nhạn không kịp ngăn cản, ngữ khí oán trách la lên.

"Nhạn, là đồ tốt, không lấy thì uổng lắm" Tiểu Bạch bị trách cứ thì không khỏi cảm thấy oan ức, giương đôi mắt đáng thương lên nhìn nàng. (Máu ham tiền lại nổi lên -.-)

Nhìn ma thú của mình bày ra một bộ cún con đáng thương, Tiểu Nhạn cũng không nỡ oán trách thêm. Nhận lấy chuôi kiếm màu tím, nàng bắt đầu cẩn thận đánh giá. Trên chuôi kiếm này có hai phương hình tư, bút họa cổ quái, thân kiếm mỏng như cánh ve, Tiểu Nhạn đưa tay chạm nhẹ lên lưỡi kiếm, một giọt máu đỏ tươi từ lòng bàn tay liền chảy ra, rơi trên lưỡi kiếm.

"Thật sắc bén" Tiểu Nhạn cảm thán.

Chuôi kiếm này vốn đang phủ đầy tro bụi, khi giọt máu của Tiểu Nhạn rơi xuống thân kiếm liền biến mất không một dấu vết, đồng thời...

"Oong." Thanh trường kiếm màu tím này đột nhiên phát ra âm thanh, bắt đầu rung động.

Lớp bụi trên bề mặt hoàn toàn bị đánh bật. Trên thân kiếm lưu chuyển một loại huyết sắc yêu dị, tựa hồ trường kiếm đang đổ máu.

- ----------------------------

Ở một khu rừng rậm, cách xa vị trí của Tiểu Nhạn, có một lão giả nhỏ con đang nhàn nhã ngồi câu cá. Chợt lão đứng lên, đôi mắt nhỏ tí đen lánh nhìn về một phương hướng.

"Là đứa ngu nào phá một trong tam đại trận phong ấn ngụ Qua Ba Đạt vị diện?" Trên gương mặt ông đầy vẻ tức giận, nhưng nháy mắt sau đó liền hòa hoãn xuống.

"Hừm, chiến tranh vị diện cũng xảy ra được mấy nghìn năm rồi, bọn chúng cũng đã bị nhốt quá lâu rồi, thôi thì không cần đi sửa vội, cứ để cho đám trẻ con đó trốn ra một ít, cũng coi như là trừng phạt cái tên không biết trời cao đất dày kia một chút"

- -----------------------------------------

"Vật này lại có thể trích huyết nhận chủ?" Tiểu Nhạn kinh ngạc "Hơn nữa còn là vật vô chủ, lần này ta nhặt được bảo rồi"

Tiểu Nhạn trong lòng vui mừng, nhưng chưa được mấy giây thì niềm vui của nàng liền bị dập tắt.

Sau khi nhận chủ, nàng biết chuôi kiếm này chính là một thanh nhuyễn kiếm. Trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, trong truyện, Lâm Lôi cũng có một thanh nhuyễn kiếm màu tím tên là Tử Huyết. Chính là sau khi hắn rút thanh kiếm này ra, đã xảy ra một tai họa. Ma pháp trận kia chính là đang phong ấn một không gian khác chưa một đám thần cấp cường giả. Việc rút Tử huyết ra vô tình tạo cho đám thần cấp cường giả đó trốn ra, gây ra sóng gió cho cả Ngọc Lan đại lục.

Thần cấp! Đó là một bước nhảy vọt về sinh mạng.

Chỉ là không ngờ, lần này không phải do Lâm Lôi gây ra họa, mà lại là chính bản thân nàng.

"Lần này gây họa lớn rồi" Tiểu Nhạn trong lòng thầm kêu không ổn. "Tiểu Bạch, mau theo ta, chúng ta chạy khỏi nơi này mau!"

Nếu đám thần cấp đó xuất hiện, nơi này dĩ nhiên sẽ bị giết đầu tiên.

Tiểu Nhạn xoay người, nhắm thông đạo bỏ chạy. Hiện tại Tiểu Nhạn có thực lực của ngũ cấp chiến sĩ, tiếp cận lục cấp, kết hợp cùng thất cấp phong hệ phụ trợ, tốc độ hoàn toàn vượt xa thất cấp ma phá sư bình thường, thậm chí là bát cấp.

"Thất cấp gia tốc" Tiểu Nhạn lập tức sử dụng thất cấp gia tốc lên người. Ngay lập tức, tốc độ của nàng tăng lên gấp ba lần, so với lúc trước là một trời một vực.

Bên trong Mê vụ sơn cốc, ở phía trên có rất nhiều sương mù, mà trên trời lại có một ít cự long đang bay lượn. Ngoại trừ số đó ra, tuyệt đại bộ phận cự long đều hạ xuống mặt đất nghỉ ngơi. Bất quá bọn chúng đều đứng cách tiểu sơn này một đoạn.

Núi nhỏ có thông đạo, đây là cấm địa!

Đàn cự long này cũng nhớ rõ, mấy hôm trước có một nhân loại đáng thương đi vào cấm địa. Chắc chắn nhân loại đó đã bị giết rồi.

"Vù!"

Một đạo huyễn ảnh đột nhiên từ thông đạo phi lên, sau đó trực tiếp lao vọt về phía tây.

"Cái gì vậy" Đám cự long không phản ứng kịp, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vọt ra từ thông đạo.

"Hống!"

Hơn trăm con cự long lập tức phẫn nộ gầm lên.

Tự nhiên có nhân loại đi vào địa bàn của Long tộc, cả đàn cự long triển khai tốc độ nhanh nhất.

Thế nhưng, ngay cả con cự long nhanh nhất cũng không đuổi kịp Tiểu Nhạn và Tiểu Bạch, chẳng mấy chốc đã bị Tiểu Nhạn cho 'hít khói', chẳng mấy chốc nàng liền biến mất trong làn sương mờ ảo.

"Hống!" "Hống" mấy con cự long đuổi không kịp chỉ còn biết đứng tại chỗ rống giận một hồi.

Trên đỉnh động quật, ở trên viên đá màu đen, ma pháp trận phức tạp đến cực điểm này bắt đầu sáng dần lên, phảng phất như có một đạo thủy lưu màu bạc chuyển động ở trên chú ngữ của ma pháp trận, dần dần... cả thần bí ma pháp trận sáng lên đến mức chói mắt.

"Ầm."

Một âm thanh trầm thấp vang lên, vầng sáng trên thần bí ma pháp trận càng thêm chói mắt, chỉ nghe âm vang ngày càng nhiều, ngày càng lớn, "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"... Một trận thanh âm như tiếng trống không ngừng vang lên, mà ma pháp trận thần bí kia cũng không ngừng rung động.

"Rắc... rắc" Viên đá màu đen không biết chất liệu đột ngột nứt ra, trên bề mặt viên đá có ba vết nứt, quang mang trên thần bí ma pháp trận sáng chói lên. Âm thanh tựa hồ như được khích lệ, ngày càng cao, ngày càng nhanh.

"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"...

Âm thanh như sấm động không ngừng vang lên." Ầm" một tiếng, cả viên đá màu đen vỡ vụn ra, thần bí ma pháp trận đương nhiên là cũng bị hủy diệt. Chỉ thấy từng đợt sóng, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, lấy viên đá làm trung tâm tỏa ra tràn ngập trong không gian.

Trong khi lũ cự long trong Mê vụ sơn cốc, còn đang gầm gào, rống giận thì bỗng bọn chúng đột nhiên cảm thấy có một cơn địa chấn lớn, cả đàn cự long đều cảm thấy sợ hãi, lập tức tung cánh bay lên. Ngay sau đó...

"Ầm!"

Khu vực vài dặm xung quanh đột nhiên chấn động, thông đạo sụp xuống, tiểu sơn bị chấn thành từng mảnh.

"Hống!" Một đạo âm thanh trầm thấp từ dưới đất truyền lên.

Ở vị trí trước đây là viên đá màu đen, không gian bị phá ra như một tờ giấy, lộ ra một cửa thông đạo. Chỉ thấy một gã thanh niên tuấn mỹ yêu dị mặc trường bào màu vàng, ôm ba con mèo nhỏ trước ngực nhanh chóng lao ra khỏi thông đạo.

Thời khắc này, người thanh niên có chút chật vật, trên mặt còn có vết máu.

"Phù!"

Cửa thông đạo kia biến mất, chỉ là hiện tại không gian không ổn định. Các loại lực lượng hỗn loạn từ chỗ này liên tục tản ra.

"Cuối cùng ta cũng thoát được." Người thanh niên đó nhìn không gian mất ổn định sau lưng, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"Ha ha... đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia." Ở trên mi tâm người thanh niên này có một vết đao ngân. Đột nhiên, vết đao ngân đó mở ra, lộ ra một con mắt màu vàng.

Con mắt màu vàng này nhìn khắp thiên địa.

"Nơi này là Ngọc Lan đại lục." Gã thanh niên yêu dị đó cười cười, mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Thực sự là quá tốt rồi."

"Phụ thân, con đói." Một con mèo nhỏ trong ngực người thanh niên nói.

"Con cũng đói bụng rồi." Hai con mèo còn lại, cũng đều mở miệng kêu lên.

Mèo có thể nói chuyện? Chẳng lẽ lại là Thánh vực ma thú?

"Được rồi, ha ha, ở phía trên có hơn trăm con tiểu long, các ngươi ăn ngon miệng nhé." Yêu dị thanh niên cười nói.

"A!" Ba con mèo nhỏ hưng phấn hoan hô. Chỉ thấy chúng hóa thành ba đạo thiểm điện phóng lên, hướng lên bầu trời bay ra. Trong quá trình bay, kích thước của chúng không ngừng tăng lên... yêu dị thanh niên cũng mỉm cười, đi bộ lên giữa không trung vân vụ sơn cốc.

~~~ Có người hỏi bao giờ gặp lại Địch Lỵ Á, mình chỉ có thể nói là sắp rồi, nhưng cảnh báo là khó có thể có ngọt lắm~ Tiểu Nhạn lại đụng họa lớn rồi, đúng là phúc họa đi liền mà ~ Lại xuất hiện thêm nhân vật thần bí rồi ~Mọi người đọc vui hen~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK