• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hay là chị cứ ở lại, vào công ty nhà tôi làm việc, những chuyện khác để tôi thay chị giải quyết."

Ngữ giọng Bạch Kinh Vũ đầy thành ý, vừa nói anh ta vừa mở lon nước ngọt rót vào ly cho cô.

Dạ Vũ mỉm cười cảm kích, dáng vẻ ngậm ngùi làm người ta phải buồn lay:

" Không cần đâu, chuyện này không ai có thể giúp được tôi. Yên tâm, tôi có thể tự lo cho mình."

Cậu ta luôn như thế, đối với cô sao mà thật tốt, lắm lúc Dạ Vũ nghĩ có lẽ kiếp trước Kinh Vũ chẳng may mắc nợ mình, nên kiếp này vừa mới gặp đã liền dính vào nhau, trả những món nợ trên trời dưới đất mà chẳng có món nào liên quan đến cậu ta.

Thức ăn được mang ra, một nam nhân viên phục vụ bước đến chỗ người đàn ông đang ngồi, lịch sự nói với anh ta:

" Thưa quý khách, quán đang có chương trình khuyến mãi, gọi thêm một lon Coca sẽ được tặng một đĩa thức ăn miễn phí, anh có muốn dùng không ạ?"

" Được."

Anh ta qua loa gật đầu xua tay đồng ý, giấu khuôn mặt bị kính đen che mất một nửa sau thực đơn, chỉ lộ vừa vặn tầm nhìn vào phía bàn của Dạ Vũ. Trên trán in rõ hai từ "không vui" lẩm bẩm:

" Cái tên đang ngồi bên cạnh Bạch Kinh Vũ là ai? Xấu chết đi được."

Anh ta láng máng nghe thấy hai người họ nhắc đến thành phố A và một công ty bất động sản nào đó, đoán ra được cô đã chuẩn bị trước kế hoạch cho mình, trong lòng đầy buồn bực:

" Ở bên cạnh tôi thì có gì không tốt, tại sao em nhất định phải rời đi?"

Mái tóc xoăn dài phủ lấp đôi vai mảnh dẻ mỗi khi cô khom người, Dạ Vũ buông đũa và lục tìm chun buột tóc trong ví. Bạch Kinh Vũ cũng nhận ra điều bất tiện này, anh ta nhanh chóng bước đến giúp cô xử lý, bàn tay thon đẹp thuần thục như đã làm việc này rất nhiều lần.

" Chị thật vụng về, sau này không thường xuyên ở cạnh tôi quả thật chẳng yên tâm chút nào."

Bạch Kinh Vũ lèm bèm, thái độ có hơi tự kiêu nhưng động tác vẫn rất dịu dàng, cô cười trừ một cái đầy cảm kích.

Hình ảnh thân thiết này chọc thẳng vào đôi mắt người đàn ông, mặt anh ta tối sầm, siết mạnh từng đầu ngón tay hoàn hảo hệt như điêu khắc đang cầm quyển thực đơn, hận không thể lao ra cho Kinh Vũ vài đấm: Giữa chốn đông người lại dám để cho tên đàn ông khác chạm vào, em chán sống rồi sao?

Môi mỏng hung hăng mím chặt như sắp mắng người: Lấy đôi bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người cô ấy, Tay nào chạm vào ông đây sẽ phế tay đó của ngươi.

Một lúc sau Đường Mặc đứng dậy rời bàn, đi về hướng nhà vệ sinh, chỉ còn Dạ Vũ và Bạch Kinh Vũ ngồi cùng nhau, cậu ta do dự một lúc mới không kìm được hỏi:

" Là vì chuyện của sáu năm trước nên khiến chị không thể đối mặt? Hay là tên khốn đó lại bắt nạt nên chị muốn bỏ đi?"

Chợt tắt nụ cười, cô im lặng cúi đầu, cảm giác thức ăn trong miệng cũng không còn mấy phần mùi vị.

Giọng Kinh Vũ bị còi xe bên ngoài lấp mất, người đàn ông kia cau mày, tai đặc biệt ngứa ngáy: Bọn họ nói gì thế, đang nói xấu mình sao?

"..."

" Chuyện năm đó chị và bác trai không hề mong muốn, nếu không phải vì lão già họ Tiết hai người cũng chẳng đi tới bước đường này."

Cô ngước nhìn cậu ta đầy ngạc nhiên, chẳng rõ đã nghe thấy điều mâu thuẫn ở chỗ nào trong lời nói đó.

Kinh Vũ dứt khoát thở ra một cái, nói tiếp:

" Tôi thừa nhận thường ngày tôi chẳng ưa gì cái tên Tiết Đông Phong, nhưng suy cho cùng anh ta cũng rất tội nghiệp, hơn nữa tôi có thể nhận ra tình cảm giữa hai người vẫn rất sâu nặng, đừng tự lừa dối mình nữa, dùng trách nhiệm để giữ chân chị ở lại Tử Đằng có nghĩ bằng đầu gối cũng nhìn ra được đó là cái cớ, lẽ nào chị không biết. Tôi thật sự không nỡ nhìn chị bỏ lỡ tình yêu của mình. Trốn tránh mãi chẳng phải là cách tốt."

Những lời này rơi vào tai người đàn ông kia, anh ta một bụng kiêu ngạo quét ánh mắt khinh thị lướt qua Bạch Kinh Vũ: Tên ranh này cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe.

Bốn chữ " lão già họ Tiết" chợt khiến anh ta suy nghĩ, người mà Kinh Vũ nhắc đến lẽ nào là Tiết Dực?

Dạ Vũ muộn phiền nói:

" Nhưng nếu anh ấy biết được sự thật, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn."

" Tồi tệ hơn thì đã thế nào, là lỗi của chị sao? Chuyện năm đó ba chị cũng đã trả giá bằng sinh mệnh, mẹ chị phải chịu sống thực vật mà không biết bao giờ mới tỉnh lại, trong một ngày cô gái nhỏ biến thành trẻ mồ côi, như vậy còn chưa đủ hay sao? Để kết thúc loại khổ đau này chỉ có thể dũng cảm đối mặt."

Cô nghẹn ngào, một chữ cũng không thể đáp trả.

Hàm ý sâu xa trong lời nói của Bạch Kinh Vũ khiến biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông kia vỡ vụn, anh ta lặng đi và bị biển suy nghĩ trong đầu nhấn chìm: Trả giá bằng sinh mệnh? Những lời này là có ý gì?

Cái đầu mông muội của anh ta bắt đầu đưa ra hàng loạt nghi vấn, nhớ lại thì việc điều tra tai nạn sáu năm trước của mẹ anh kết thúc khá chóng vánh dù vẫn còn vài điểm đáng nghi. Và một chuyện mà đã quên béng mất chính là biến cố của gia đình Dạ Vũ cũng bắt đầu vào sáu năm trước.

Bất ngờ di động trong túi anh ta reo lên, xung quanh thưa người nên chuông điện thoại cũng đặc biệt rõ ràng. Dạ Vũ nhận ra bài nhạc chuông này, cô ngạc nhiên ngước lên nhìn về phía người đàn ông kia, trong tích tắc bị dáng vẻ quen thuộc làm cho ngẩn ra, lí nhí nói với chính mình:

" Không phải là anh ta đấy chứ?"

Ý nghĩ lướt qua giống như một câu chuyện hoang đường, đến nỗi bản thân cô cũng cảm thấy vô lý, Dạ Vũ cười cười lắc đầu như tự phủ nhận:

" Không thể nào, loại người kiêu ngạo như anh ta thì làm gì có chuyện đặt chân đến những nơi thế này, có lẽ là người giống người thôi."

Bạch Kinh Vũ không nghe rõ cô đang nói gì, bèn hỏi:

" Sao thế?"

Cô cười một cách qua loa, liếc mắt về phía đối diện:

" Không có gì, chuông điện thoại của anh chàng đó đang rất thịnh hành thì phải, Tiết Đông Phong cũng dùng bài đó làm nhạc chuông, khiến tôi lầm tưởng."

Kinh Vũ chậm rãi ngoảnh đầu, lọt vào mắt cậu ta chỏm tóc bạch kim nhấp nhô sau quyển thực đơn, cộng thêm cái dáng dấp cao gầy đầy quý khí đó, tám đến chín phần tố cáo anh ta chính là Tiết Đông Phong. Kinh Vũ nhìn vẻ thập thò như tên trộm ấy phì cười, thật muốn bước tới hỏi xem anh đang làm trò mèo gì ở đấy.

" Alo, có chuyện gì?"

Nấp sau quyển thực đơn nghe điện thoại, giọng Tiết Đông Phong rất nhỏ, gần như là thì thào.

" Tiết Tổng, anh đang ở đâu?"

" Tôi đang đi xử lý chút việc riêng, hôm nay anh không cần tăng ca, nếu không có việc quan trọng thì đừng làm phiền tôi."

" Vâng."

Trước khi tắt máy anh sực nhớ ra một chuyện cần làm:

" Khoan đã, tôi có việc giao cho anh làm đây. Điều tra kỹ nguyên nhân tai nạn của ông bà Tư Không và xem lại kết luận điều tra tai nạn sáu năm trước của mẹ tôi."

Giọng người bên kia đường truyền ngập ngừng:

" Nhưng mà không phải những chuyện liên quan đến cô Tư Không chúng ta đã điều tra rất nhiều lần rồi sao? Hơn nữa anh từng bảo không muốn nhớ lại tại nạn sáu năm trước, nên từ lâu không cho phép bất cứ ai nhắc đến nữa, sao bỗng dưng hôm nay...?"

Tay cầm điện thoại siết lại, đôi mắt anh trở nên mơ hồ, nghiêm túc bảo:

" Vì tôi nghi ngờ tai nạn sáu năm trước của ba Dạ Vũ và mẹ tôi có liên quan đến nhau."

Mọi thứ bên kia điện thoại bỗng nhiên tĩnh lặng, một lúc sau mới cất tiếng:

" Được, tôi sẽ lập tức làm ngay."

Vừa tắt máy thình lình Tống Dật đã xuất hiện từ phía sau, nhìn thấy anh ta sắc mặt Tiết Đông Phong liền thay đổi, luống cuống giơ cao quyển thực đơn che kỹ diện mạo của mình, quay người tránh sang hướng khác, trong đầu niệm liên tục: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, rất nhanh Tống Dật đã nhận ra sự hiện diện của Đông Phong, anh ta ngờ vực lại gần:

" Tiết tổng, là anh phải không?

" Không phải, anh nhận nhầm người rồi."

Ban đầu anh ta còn nghi ngờ bản thân đã nhầm lẫn, nhưng nghe xong giọng điệu ngang tàng này liền khẳng định chắc chắn, anh ta cười một cách ngô nghê khiến Đông Phong nhìn mà ứa gan:

" Đúng là anh rồi."

Đông Phong cúi gầm mặt nghiến răng ken két: Cái tên Tống Dật chết tiệt này lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của mình. Kiếp trước là tôi có thù với anh à?

" Tiết tổng, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây dùng bữa vậy?"

Liếc anh ta một cái dữ dội, cố gắng kiềm chế cơn vũ bão đang nghẽn lại ở cổ, nếu không phải đang ngồi ở đây thì anh rất muốn cho Tống Dật một cú đá:

" Anh xuất hiện ở đây làm gì?"

" Không phải bảo tôi giúp anh điều tra sao? Cũng phải no bụng mới có tinh thần làm việc chứ."

Đông Phong độc địa mắng:

" Nghẹn chết anh đi."

" Có vẻ như tâm trạng của anh không được tốt."

Cuối cùng thì Tống Dật cũng nhìn ra cái thứ nguy hiểm đang rình rập mình, dè dặt hỏi. Tiết Đông Phong ngẩng đầu cười ngờ nghệch với anh ta bằng một vẻ đe dọa, như muốn gầm lên: Cút ngay trước khi tôi giết anh.

Đột nhiên Tống Dật cảm thấy sống lưng ớn lạnh, anh ta rùng mình, tóc gáy cũng dựng hết lên, một trời oán thán cái số kiếp khổ mệnh, không biết một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị vui buồn thất thường của nam nhân cường hào này nghiền nát.

Quét mắt nhìn xung quanh định tìm nơi lánh bão, vô tình lại bắt gặp người quen ở đối diện, Tống Dật thản nhiên thốt lên:

" Ơ, đó không phải là cô Tư Không sao, thật là trùng hợp, hay chúng ta qua đó ngồi chung đi."

" Nè, đừng..."

Nói chưa dứt câu Tống Dật đã bước nhanh đến bàn Dạ Vũ, có muốn cản cũng không cản kịp, mặt anh đỏ chót, tức khắc trong đầu nảy ra ý định bóp chết anh ta.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK